12.
Trong bữa ăn, Đới Thời Phi tỏ ra không bình thường. Dường
như anh ấy có điều gì muốn nói, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi nhưng lưỡng
lự mãi không dám nói.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ mình có chỗ nào đó không đúng, ví dụ như
cài nhầm cúc áo hay trên mặt có vết gì nhọ, anh ấy muốn nhắc nhở nhưng ngại lại
thôi. Tôi liền kiểm tra một lượt từ đầu đến chân nhưng không thấy có gì bất
thường. Không kiềm chế được nữa, tôi bèn hỏi: “Anh có điều gì muốn nói với em
phải không?”
Anh ấy nhìn tôi, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Anh... Bạn gái
cũ của anh về nước rồi.”
Tôi ngây ra một lúc rồi cũng lắp ba lắp bắp: “Cô ấy về
nước... thì làm sao?”
Anh ấy cúi xuống, tránh ánh nhìn của tôi, im lặng một lúc,
cuối cùng cũng thú nhận: “Cô ấy muốn ở bên anh, anh cũng muốn cùng cô ấy làm
lại từ đầu. Cho nên... Yên Phiên Phi... anh xin lỗi!”
Anh ấy nhả từng từ như những tảng băng giá lạnh khiến cả cơ
thể tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều như hoá đá, chỉ biết ngồi
ngây ra như một con ngốc.p>Đới Thời Phi vừa nhìn phản ứng của tôi vừa thận trọng giải
thích: “Anh biết, như thế thật không công bằng với em. Từ lúc quen biết em đến
giờ, em luôn đối xử tốt với anh, với gia đình anh. Lần trước mẹ anh bị ốm, may
mà có em chăm sóc chu đáo. Anh vô cùng biết ơn em, nhưng sự cảm kích không
giống tình yêu. Em cũng biết, anh chỉ yêu duy nhất một người, đó là bạn gái cũ
của anh. Bây giờ có cơ hội được cùng cô ấy làm lại từ đầu, bất luận thế nào anh
cũng không muốn bỏ lỡ. Yên Phiên Phi, anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh
cũng không dám cầu xin em tha thứ. Em muốn mắng, muốn đánh, anh cũng xin chịu.
Xin em đừng kìm nén trong lòng, đừng để sinh bệnh như Nhậm Giai.”
Anh ta nói vậy chứng tỏ đang sợ sau khi chia tay, tôi sẽ bị
kích động đến mức theo gót Nhậm Giai.
Trong tích tắc đó, tôi thật sự muốn phát điên cho anh ta
xem, giống Nhậm Giai túm lấy vạt áo anh ta, giáng cho anh ta một cái tát nảy
lửa rồi mắng nhiếc “đồ vô lương tâm”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm như thế chẳng
hay ho gì, dù sao tôi cũng không bị điên, không thể có những hành động làm mất
thể diện, không ra thể thống gì như thế.
Hơn nữa, tôi có tư cách gì mà mắng anh ta nhẫn tâm? Đúng,
anh ta lợi dụng tôi, nhưng là do tôi cam tâm tình nguyện để anh ta lợi dụng.
Tôi vẫn ngồi bất động không nói một lời, chỉ có biểu hiện
trên nét mặt biến đổi không ngừng theo dòng suy nghĩ. Có lẽ Đới Thời Phi sợ tôi
kích động quá mà trở nên ngớ ngẩn, liền khẽ lay lay người tôi. “Yên Phiên Phi,
em không sao chứ?”
Sao lại không sao? Trước khi đến đây, tôi còn khoe khoang với
Chu Nhất Minh tình cảm của tôi và Đới Thời Phi tốt đẹp thế nào, giờ bị sự thật
tàn nhẫn đâm một phát trúng tim. Còn tưởng anh ta hẹn tôi ăn cơm là để củng cố
thêm tình cảm, ai ngờ lại là bữa tiệc Hồng Môn, người ta đến để nói “anh đi
đường anh, tôi đi đường tôi”.
Thay đổi quá đột ngột, một chút hoà hoãn xung đột cũng không
có, khiến người ta có cảm giác từ trên trời rơi xuống mười ba tầng địa ngục
vậy. Tôi muốn được tức giận, muốn hất tung bàn ghế, ném bát, ném đũa, mắng
người, đánh người, thậm chí giết người - giết Đới Thời Phi chết ngay tại chỗ!
Thật khủng khiếp! Tôi thực sự muốn giết người.
Cũng may tôi đủ lý trí để xua đuổi những suy nghĩ ma quỷ đó.
Tôi không kéo bàn, ném bát, lại càng không mắng người, đánh người, giết người.
Tôi chỉ có chút không kìm lòng, kéo lấy anh ta và khóc. “Em đối tốt với anh như
thế, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao?”
Đới Thời Phi tỏ ra bối rối: “Thật sự... vô cùng xin lỗi em!”
Tôi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục van xin: “Vậy anh hãy cho em
một chút thời gian được không?”
“Yên Phiên Phi, em không nên lãng phí thời gian vì anh, tiếp
tục chỉ càng khiến em thêm đau khổ. Anh quyết định chia tay cũng là vì muốn tốt
cho em.”
Nghe mà xem, rõ ràng anh ta có lựa chọn tốt hơn nên mới đòi
chia tay với tôi, vậy mà cuối cùng lại thành muốn tốt cho tôi. Tôi vừa đau đớn
vừa tức giận, cuối cùng không kìm nén được nữa thì bùng lên, dùng hết sức ném
chiếc ly vỡ tan tành. “Đới Thời Phi, anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn nhìn
thấy mặt anh nữa.”
Đới Thời Phi cút rồi, một mình tôi đối diện với bàn tiệc
chất đầy cao lương mỹ vị. Tôi ăn lấy ăn để, uống lấy uống để, không phải vì
ngon miệng, mà vì tưởng tượng mình đang ăn thịt tên họ Đới, uống máu tên họ
Đới.
Đang ăn ngấu nghiến thì dì Thạch gọi điện, giọng lo lắng,
căng thẳng: “Phiên Phi, con đang ở đâu? Đới Thời Phi vừa gọi điện, nói là...”
Xem ra dì ấy đã biết chuyện tôi và Đới Thời Phi chia tay
rồi. Có lẽ sau khi cút rồi anh ta thấy không yên tâm nên mới gọi điện đến nhà
thông báo cho dì Thạch, bảo dì ấy đến xem tôi thế nào. Nhưng lúc này tôi đâu
cần dì ấy quan tâm! Đang đầy một bụng tức chưa có chỗ xả, tôi liền trút hết lên
đầu dì ấy nửa tiếng đồng hồ, không để lãng phí một giây.
“Đừng nhắc đến nữa, dì giới thiệu cho con cái loại người gì
thế! Đều tại dì, đều tại dì hết, chính dì đã kéo con xuống địa ngục!”
Đổ tất cả trách nhiệm lên đầu dì Thạch đúng là không phải,
nhưng lúc này tôi còn có thể nói lý được sao? Tôi hét lên giận dữ rồi cúp máy,
còn tranh cãi nữa thì chắc chắn tôi sẽ tắt máy luôn.
Tiếp tục ăn, tiếp tục uống, ăn rồi, uống rồi lại gọi nhân
viên phục vụ mang rượu đến. Nhân viên phục vụ hỏi tôi muốn rượu trắng hay bia,
tôi nói cả hai. Kẻ thất tình mà không nốc được hai chai rượu vào bụng thì sao
có thể giải sầu được?
Tôi định hôm nay sẽ uống say để quên sầu. Rượu vừa mang đến
đã tu ừng ực, uống bia cảm giác như uống nước ngọt vậy, không đủ độ, rượu trắng
có tác dụng hơn, một ngụm chảy xuống từ cổ họng đến dạ dày dường như có một
luồng nhiệt nóng ran, vừa cay vừa hắc, khó chịu vô cùng.
Tôi không hiểu tại sao người ta lại nghiện cái thứ khó uống
này, nếu không phải vì thất tình, cần mượn rượu để giải sầu thì tôi sẽ chẳng
đụng đến nó làm gì.
Bình thường tôi ít khi uống rượu, giờ lại rượu bia lẫn lộn,
uống được vài cốc là muốn nôn oẹ. Vịn vào bàn đứng lên, tôi định chạy vào nhà
vệ sinh, nhưng đi chưa được hai bước đã loạng choạng suýt ngã, may có người
quản lý kịp thời đỡ tôi.
Anh quản lý có lòng tốt nhưng lại không được báo đáp. Anh ta
vừa đỡ lấy tôi, tôi liền oẹ một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Rượu mạnh thế, mặc
dù chỉ uống vài cốc nhưng dạ dày đã không ngoan ngoãn hợp tác, không chịu được
cuối cùng cũng nổi dậy. Tất cả rượu bia lẫn thức ăn thức uống tống vào lúc nãy
đều cho ra hết.
Anh quản lý đen đủi không kịp tránh nên đã bị tôi nôn hết
vào người, vẻ mặt đầy đau khổ không thốt nên lời.
Sau khi nôn xong, tôi chẳng biết phải trái thế nào ngủ thiếp
đi, chỉ nghe thấy bên tai những tiếng ồn ào náo nhiệt, có người đang ra sức lay
tôi dậy, có người gọi tôi rất to, nhưng tất cả dường như mơ hồ rồi chìm sâu vào
giấc ngủ, tôi không nghe thấy gì nữa...
Trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là
thấy đầu đau như búa bổ, tiếp đó là nằm không được thoải mái, liền trở mình một
cái, nhưng ngay lập tức bị rơi xuống đất, không ngừng kêu la vì đau đớn.
Nghe thấy tiếng kêu của tôi, dì Thạch vội vàng chạy vào
phòng đỡ tôi dậy. “Ai da, sao không cẩn thận để ngã xuống đất thế này? Có đau
không?”
Bố tôi cũng bước vào phòng, vẻ mặt vừa thương vừa giận.
“Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, ngủ cả ngày rồi đấy, còn không tỉnh thì bố cứ
nghĩ con ngủ đến chết luôn cơ.”
Tôi vừa tỉnh dậy, đầu còn đau, trí não vẫn còn mơ hồ, nghĩ
mãi mới nhớ ra chuyện xảy ra hôm qua. Tôi và Đới Thời Phi chia tay, tôi mượn
rượu giải sầu, uống say rồi nôn hết lên người anh quản lý... Sau đó thì sao?
Tôi về nhà bằng cách nào nhỉ? Tôi không nhớ gì nữa!
Dì Thạch giải thích những nghi vấn của tôi, nói sau khi tôi
uống say thì bất tỉnh nhân sự, người của nhà hàng đã mở túi của tôi lấy di động
và tìm số điện thoại của gia đình, gọi để người nhà nhanh chóng đến đón tôi về.
“Bố con nghe thấy thế thì bị sốc, huyết áp tăng cao, không
thể đi được. Cuối cùng phải nhờ Chu Nhất Minh giúp đỡ, đi cùng dì đến đưa con
về.”
Chu Nhất Minh đi cùng dì Thạch đến đón tôi về, như vậy không
cần phải nói, chuyện tôi “bị bỏ rơi” anh ta đã biết hết rồi. Nghĩ lại trước khi
xảy ra mọi chuyện, tôi còn dương dương tự đắc trước mặt anh ta nói tình cảm
ngày càng tốt, kết quả là... Thật mất mặt quá, tôi hy vọng ít nhất một tháng
nữa không phải chạm mặt anh ta!
Nhưng tối hôm đó Chu Nhất Minh đã lù lù xuất hiện, anh ta
đến xem tôi thế nào. Tôi lấy chăn trùm kín đầu, chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh
ta nữa.
Anh ta ngồi xuống mép giường, đem những lời lúc trước tôi an
ủi anh ta ra an ủi lại tôi: “Được rồi, được rồi, Bé bự, đừng buồn nữa, chẳng có
gì to tát đâu, cái gì đã qua cứ để cho nó qua, em phải tin tưởng phía trước còn
rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi em chứ.”
Anh ta lại còn nói: “Ngày mai cùng anh trai học cách chống
đỡ nhé! Anh đã nói rồi, học tốt chiêu này sẽ không sợ bị thất tình nữa.”
Tôi không thể trốn trong chăn như con rùa rụt cổ nữa, liền
hất tung chăn, đấm anh ta loạn xạ, vừa đấm vừa hét: “Chu Nhất Minh, đều tại anh
là con quạ gở mồm, những chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh. Em và Đới
Thời Phi đang rất tốt đẹp, anh nói gở một cái em đã thất tình rồi. Em phải đánh
chết anh, không đánh sẽ không vơi bớt mối hận trong lòng!”
Chu Nhất Minh bị tôi đánh cho một trận nên thân, cứ nói cuộc
đời này thật không công bằng. Anh ta có lòng tốt giúp dì Thạch đưa tôi về nhà,
cõng tôi lên tầng bốn, tôi nặng chết đi được, khiến anh ta mệt bở hơi tai, vậy
mà không được một câu cảm ơn còn bị đánh nữa, thời đại này làm người tốt thật
khó.
Tôi cũng biết thế là sai nhưng ai làm tôi thất tình cơ chứ?
Chính là câu nói của anh ta, lại còn bị thất tình nặng nữa.p>
“Nhưng mà em gái này, anh trai cũng vừa thất tình không lâu
đây! Em và anh đều là những kẻ khổ ải đã từng, em còn trút giận lên anh nữa à?
Thật quá nhẫn tâm!”
Đúng thế, tôi và Chu Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã
từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi, anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi
“cùng vui cùng mừng”. Ai ngờ, nhanh chóng biến thành “cùng buồn cùng khổ”. Đều
do vận mệnh chúng tôi không tốt, đúng là một cặp huynh muội đen đủi!