Lăn qua lăn lại,
cuối cùng tôi lại về điểm khởi đầu, là một kẻ độc thân cô đơn, thậm chí còn tồi
tệ hơn trước. Ngày trước thất tình tôi còn có thể rủ Chu Nhất Minh cùng đi xem
phim, chơi mạt chược, dù gì cũng có thể xua đi nỗi đau đớn trong lòng, nhưng
bây giờ, tôi còn có thể đi tìm anh ta sao? Anh ta cũng không đến tìm tôi nữa.
Bố tôi dường như
cũng cảm nhận được. “Sao gần đây Chu Nhất Minh không sang nhà mình chơi, nó bận
lắm à?”
Tôi làm ra vẻ
không quan tâm: “Con biết làm sao được, bố đi mà hỏi anh ta.”
Sau trận cãi vã
hôm đó, tôi và Chu Nhất Minh không còn qua lại với nhau nữa. Cho dù cùng sống
chung trong một tiểu khu, thường xuyên đụng đầu nhau nhưng cả hai đều coi như
không nhìn thấy. Không lâu sau, nhà mới trang hoàng xong, anh ta liền chuyển
sang đó để đi làm cho tiện, trong tiểu khu càng khó nhìn thấy bóng dáng anh ta.
Trước đây, dù có việc hay không, anh ta vẫn thường xuyên gọi điện, nhắn tin hay
chat trên QQ với tôi, bây giờ màn hình điện thoại của tôi không còn hiện tên
anh ta nữa, QQ của anh ta luôn để trạng thái ẩn, còn tôi cũng không chịu thua,
cho số QQ của anh ta vào danh sách đen.
Anh ta đã nói mặt
tôi to như bánh trung thu, eo tròn như thùng nước, chân như chân voi, tôi...
tôi với anh ta không thể đội trời chung!
Tôi và Chu Nhất
Minh giở mặt đến mức tuyệt tình như vậy khiến Điền Tịnh rất đỗi kinh ngạc. “Hai
người thực sự đã kết thúc rồi? Ngay cả là bạn bè cũng không?”
“Mình đã nói là
tuyệt giao với anh ta rồi, cậu còn muốn mình nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Cái
tên đó thật đáng ghét, mình nói anh ta là con cóc, anh ta liền nói mình là con
cóc cái, còn nói sẽ tìm một người tốt hơn mình gấp mười lần để mình trố mắt mà
nhìn. Hãy chờ xem, mình sẽ tìm một người tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần để
anh ta lòi con ngươi ra.”
Điền Tịnh biết
tôi đang tức giận, đang trong cơn giận dữ thì không thể khuyên can vì càng
khuyên càng khăng khăng, cố chấp, cô ấy cũng không tham gia vào chuyện này để đưa
ra quan điểm của mình nữa.
“Thôi được rồi,
công cuộc hẹn hò thử nghiệm của cậu đã thất bại, hoan nghênh cậu quay trở lại
đội ngũ độc thân có hại cho xã hội của chúng ta.”
Sau khi chấm dứt
quan hệ yêu đương với Đỗ Uy, Điền Tịnh vẫn chưa gặp được ai phù hợp nên vẫn độc
thân. Như vậy cũng coi như có bạn đồng hành, không chỉ cùng độc thân mà còn
cùng đang bôn ba trên đường tìm kiếm một nửa của mình.
Điền Tịnh nhỏ hơn
tôi gần hai tuổi, không cần phải quá sốt ruột nhưng những vấn đề khó khăn trong
hôn nhân của “thời đại khách thừa” càng ngày càng nhìn thấy rõ, bố mẹ cô ấy
không dám xem thường, cũng đi khắp nơi nhờ người giới thiệu đối tượng cho con
gái mình. Vậy mà Điền Tịnh không chịu đi, cô ấy cảm thấy phương thức xem mặt đó
quá cổ hủ và nhàm chán, ngược lại hăng hái kéo tôi đi đăng ký thành viên của
một trang web tìm bạn đời nào đó.
“Tìm người yêu
trong thời đại Internet, tại sao lại không phát huy lợi thế của nó? Không chừng
nhân duyên xa nghìn dặm lại ở trong tầm tay chúng ta.”
Thực sự tôi cũng
không có cảm tình với chuyện đi xem mặt, nghịch nghịch một chút trên trang web
tìm bạn đời cũng là trải nghiệm mới thú vị. Thêm nữa, tôi nôn nóng muốn cho Chu
Nhất Minh lòi con ngươi ra, bèn đồng ý ngay, không chút do dự. Đăng ký thành
viên, hoàn tất các thông tin, còn đặc biệt treo một tấm ảnh khá đẹp làm hình
đại diện.
Trang web tìm bạn
đời này làm việc rất hiệu quả, vừa mới đăng ký thành viên buổi trưa, buổi chiều
đã có mười mấy thành viên nam gửi thư cho tôi. Xem ra tôi vẫn còn rất được hoan
nghênh, lòng chuộng hư vinh thấy rất thỏa mãn.
Xem từng bức thư
một, những thành viên nam gửi thư đến ở khắp năm châu bốn bể, đâu đâu cũng có.
Xa nhất là một vị
người Mỹ gốc Hoa gần năm mươi tuổi, tự giới thiệu là mở một nhà hàng Trung Quốc
ở San Francisco, nói sau khi bà vợ kết tóc xe tơ của mình hai năm trước đã chết
vì bệnh thì luôn muốn tái hôn, không cần cô gái phải lắm tài nhiều của, chỉ cần
một cô gái dịu dàng, có đạo đức tốt ở nơi cố hương, nhìn ảnh cảm thấy tôi là
người lựa chọn thích hợp, nếu sau một thời gian tìm hiểu mà hai bên đều cảm
thấy phù hợp thì ông ta sẽ về nước kết hôn, sau đó đưa tôi sang Mỹ làm bà chủ.
Bức thư đó nghe
có vẻ rất hấp dẫn, di cư sang Mỹ, làm bà chủ, chắc sẽ có nhiều cô gái trẻ động
lòng nhưng tôi vừa xem xong liền cho ngay vào thùng rác. Tôi không hiểu nổi,
chạy sang Mỹ vì một ông già năm mươi tuổi để làm cái gì? Lại không phải vua
chúa gì cho cam. Lấy tuổi thanh xuân của mình ra đánh đổi lấy thẻ xanh, người
khác có thể chấp nhận chứ tôi tuyệt đối không làm cái chuyện ấy.
Tiếp đó là một
loạt các thành viên nam khác, muôn hình muôn vẻ, ở các địa phương khác nhau,
Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Nam, Hồ Bắc đủ cả, Thượng Hải, Bắc Kinh, Tân Cương,
Nội Mông đâu cũng có; về tuổi tác thì có người nhiều tuổi hơn tôi, cũng có
người ít tuổi hơn; về tình trạng hôn nhân thì ly dị có, vợ chết cũng có; về
nghề nghiệp thì chủ doanh nghiệp tư nhân có, công nhân viên chức có, người làm
công ăn lương các loại; về mặt tình cảm thì đều nói muốn theo đuổi tình yêu
đích thực, cũng có người nói đã mệt mỏi rồi muốn có một mái ấm, thậm chí còn có
kẻ ti tiện đến mức nói hắn ta chỉ vì muốn an ủi tâm hồn cô đơn của những cô gái
ế mà thôi, nói rõ ràng là chỉ xin số QQ để chuyện trò. Cái thằng cha này làm
cái quái gì không biết? Chẳng lẽ là một con vịt?
Buông tiếng thở
dài sau khi đọc hết những bức thư của đủ loại thành viên nam, tôi đã hiểu ra
rằng kiếm một người đàn ông trên trang web tìm bạn đời thực sự không dễ, vàng
thau lẫn lộn, có đãi được một thỏi vàng hay không cũng là một việc cần may mắn.
Có điều đã trót đăng ký rồi thì cứ từ từ xem sao.
Sau khi sàng lọc
một lượt tất cả các bức thư, tôi chọn ra được vài người cùng thành phố mà điều
kiện có vẻ thích hợp, thử chuyện trò với họ qua email hoặc chat qua QQ xem sao.
Sau một thời gian tiếp xúc, nếu cảm thấy được thì sẽ hẹn gặp mặt.
Đối tượng đầu
tiên gặp mặt là một thành viên nam cao một mét tám, công nhân viên chức, năm
nay ba mươi tuổi, mọi phương diện đều phù hợp với yêu cầu của tôi. Hẹn gặp nhau
ở một quán trà, tôi đến đúng giờ nhưng anh ta đã ở đó đợi tôi rồi. Ấn tượng đầu
tiên không được tốt lắm bởi mặt anh ta chi chít mụn. Lạ thật, tuổi dậy thì đã
qua lâu rồi mà sao vẫn lắm mụn trứng cá thế? Ngồi xuống nói chuyện được vài câu
thì tôi cứ có cảm giác khách khứa xung quanh đều chú ý đến chúng tôi.
Hey, chẳng lẽ bọn
họ lại nhận ra hai chúng tôi là lần đầu tiên gặp mặt? Chẳng lẽ mọi người lại có
con mắt tinh tường như vậy sao?
Tôi đang hoang
mang thì đột nhiên một cô bé ở bàn bên gọi lớn: “Cô giáo Yên!”
Tôi quay sang
nhìn, thì ra là cô bé học mẫu giáo trong trường của chúng tôi nhưng không phải
học lớp tôi, mà là lớp bên cạnh, lớp của La Lợi. Hai lớp hay giao lưu, đôi khi
còn gộp vào học chung, các bạn nhỏ lớp bên đó hầu như đều biết tôi. Đương nhiên
tôi không nhớ được tên cô bé, chỉ có thể cười trả lời: “Xin chào cô bạn nhỏ, em
ở đây làm gì thế?”
Cô bé thật thà
chỉ vào đối tượng xem mặt của tôi nói: “Cậu của em muốn tìm bạn gái, bà ngoại
em bảo cả nhà cùng đến để kiểm định hộ cậu em.”
Tôi bỗng tỉnh
ngộ, chẳng trách khách khứa mấy bàn xung quanh đều chú ý đến chúng tôi như thế,
thì ra là tổng động viên cả nhà đến làm cố vấn. Thằng em chơi trò chiến đấu
trong bóng tối, làm chị mày bị rơi vào ổ mai phục. Chẳng có gì thú vị! Đi xem
mặt mà cũng cần cả nhà lớn bé già trẻ đến kiểm định hộ, con người này chắc chắn
không có chính kiến, chị mày ngàn lần không vừa mắt được!
Đối tượng thứ hai
gặp mặt là một nghiên cứu sinh, nói chuyện trên mạng thấy cũng được, gặp mặt
mới phát hiện con người này quá lắm lời. Anh ta rất thích hỏi, cái nên hỏi hay
không nên hỏi đều hỏi tuốt, hỏi mãi không chán. Hơn nữa, khi nói chuyện nước
bọt còn bắn tung tóe, đến mức bắn cả vào cốc trà để trước mặt, tôi không dám
uống tiếp nữa. Gặp một lần không dám có lần thứ hai.
Đối tượng xem mặt
thứ ba càng khỏi phải nói, thông tin đăng ký là một nhà thiết kế đồ họa, năm
nay hai mươi tám tuổi nhưng khi gặp mặt thì lại là sinh viên đại học năm thứ
hai khoa Thiết kế, mới hơn hai mươi tuổi đầu. Cậu ta thừa nhận mình khai láo
thông tin cá nhân, biện giải là vì thích tình yêu chị em nên muốn tìm bạn gái
lớn tuổi hơn.
Cậu em trai này
rất thành thực nói: “Từ nhỏ em đã không có mẹ, em rất nhớ mẹ. Em muốn sống cùng
với một người con gái lớn hơn mình nhiều tuổi, để em có thể cảm nhận được tình
yêu, cũng có thể cảm nhận được tình mẫu tử.”
Tôi vừa tức vừa
buồn cười. “Xin lỗi, cậu muốn tìm tình yêu của mẹ nhưng tôi lại không muốn tìm
con trai để yêu thương.”
Lần một rồi lần
hai, lần hai lại lần ba, tôi cứ thất bại chất chồng thất bại. Điền Tịnh còn khổ
hơn, gặp phải lắm cảnh dở khóc dở cười hơn tôi nhiều.
Thành viên nam
đầu tiên Điền Tịnh gặp mặt, thực sự ấn tượng ban đầu rất tốt, một người đàn ông
đoan chính, ăn nói nhỏ nhẹ, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, hai
người đều cảm thấy muốn có thêm thời gian để tìm hiểu, thế là anh ta mời Điền
Tịnh đi hát karaoke. Kết quả ở quán karaoke anh ta gặp phải một người bạn,
người đàn ông đó có vẻ uống hơi nhiều, chỉ vào Điền Tịnh nói: “Hey, hôm nay cậu
gọi cô gái này được đấy! Có vị hơn những cô trước nhiều.”
Mặc dù chỉ là một
câu nói nhưng có thể hình dung được cả một bức tranh tổng thể, gã này thường
xuyên tìm các cô gái để chơi bời. Điền Tịnh khi đó mặt mũi tối sầm quay người
đi thẳng, những kẻ trăng hoa là những kẻ không thể dung nạp được nhất.
Đối tượng xem mặt
thứ hai, cảm giác ban đầu cũng được, nhưng sau khi nói chuyện mới phát hiện ra
hai người trước đây đã từng biết nhau, hồi nhỏ đều học cùng trường, lại còn
cùng đảm nhận nhiệm vụ kéo cờ trong nghi thức kéo cờ nhân kỷ niệm ngày Quốc
khánh. Giờ gặp lại, cùng nhau chuyện trò vui vẻ về những kỷ niệm thời thơ ấu,
hai người nhanh chóng có cảm giác thân thiết hơn. Khi đó Điền Tịnh còn hào hứng
nói với tôi: “Đây đúng là duyên phận, tốt nghiệp tiểu học lâu như vậy rồi,
không ngờ có thể gặp lại, không phải là duyên phận thì là gì?”
Nhưng Điền Tịnh
đã vui mừng quá sớm, sau nửa tháng hẹn hò, có một cô gái tìm đến nhà khóc sướt
mướt, tự xưng là bạn gái của anh bạn cùng trường kia, đã yêu nhau được năm năm
rồi, cũng đã vì anh ta mà phải phá thai hai lần, nhưng anh ta vẫn do dự, cố
tình lên mạng tìm bạn trăm năm tốt hơn.
Loại đàn ông chân
trong chân ngoài như thế, Điền Tịnh đương nhiên không cần.
Sau khi không tìm
được ai trong thành phố phù hợp, Điền Tịnh vẫn không nản lòng, nới rộng điều
kiện của mình, chấp nhận gặp gỡ một số thành viên nam ở những thành phố lân
cận. Sau khi so sánh, cân nhắc một lượt, người đàn ông đầu tiên lọt vào tầm
ngắm là một người họ Lý, sống ở Thâm Quyến. Hai người chuyện trò trên mạng
trước, sau đó thấy được mới bắt đầu thân mật trên điện thoại.
Anh chàng họ Lý
đó tự giới thiệu mình là người Hồng Kông, năm nay ba mươi hai tuổi, chưa kết
hôn, ở Thâm Quyến mở chuỗi cửa hàng đồ nội thất cao cấp, vì công việc bận rộng
không có thời gian tìm bạn gái nên mới thông qua internet để tìm kiếm đối
tượng. Anh ta thường xuyên gọi điện cho Điền Tịnh, hỏi han chu đáo, lời lẽ ngọt
ngào, còn để người nhà của anh ta gọi điện cho cô ấy. Một giọng nói già nua
nhưng thân thiện tự xưng là bố của anh chàng họ Lý kia, dùng cái giọng đặc
tiếng Quảng Đông nói ông ta luôn hy vọng con trai mình sẽ sớm “lấp vào chỗ
khuyết”[5], bây giờ biết tin anh ta đã có bạn gái thì rất mừng. Còn một giọng
đặc tiếng Quảng Đông khác cũng với vẻ đầy mãn nguyện tự xưng là mẹ anh ta,
giọng vô cùng nhiệt tình, thân thiện, bảo cô ấy khi nào có thời gian đến Hồng
Kông chơi, nhất định sẽ tiếp đón nồng nhiệt.
[5] Tiếng Quảng
Đông có nghĩa là kết hôn, tìm được một nửa còn lại.
Cả nhà anh ta
thích Điền Tịnh như thế, cô ấy chắc mẩm có thể nhanh chóng được làm dâu ở đất
Hồng Kông. Nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, liệu có tốt đẹp như thế
thật không? Mặt mũi còn chưa nhìn thấy, người như thế nào còn chưa biết rõ, đã
luôn miệng nói hài lòng hài lòng, dựa vào cái gì chứ?
Điền Tịnh cũng
giữ thái độ thận trọng. “Đương nhiên mình cũng không cho là thật mà chạy đi
Hồng Kông ngay đâu, để tìm hiểu một thời gian rồi hãy nói.”
Một tuần sau, anh
chàng họ Lý gọi điện cho Điền Tịnh, khoe là mình mới mở thêm một chi nhánh bán
hàng ở một nơi nào đó tại Thâm Quyến, hôm nay sẽ tổ chức khai trương, người
thân và bạn bè đều gửi hoa tới chúc mừng, hy vọng Điền Tịnh với tư cách là “vị
hôn thê” cũng gửi tặng vài lẵng, như vậy vừa có chút thể diện vừa có thể khiến
người nhà anh ta thích Điền Tịnh hơn.
Điền Tịnh hơi
sững sờ. “Nhưng em không ở Thâm Quyến, tặng hoa cho anh kiểu gì?”
“Không sao, anh
đưa cho em số điện thoại cửa hàng hoa ở chỗ anh, em gọi điện đặt trước rồi
chuyển tiền qua đó là được, bọn họ sẽ mang hoa đến.”
“Thế à? Vậy cũng
được.”
Điền Tịnh đồng ý
lấy lệ xong, cúp máy liền gọi cho tôi, kể lại chuyện anh chàng họ Lý yêu cầu cô
ấy tặng hoa, tôi liền kết luận như đinh đóng cột: “Lừa đảo, chắc chắn là tên
lừa đảo. Không phải lừa đảo, mình không mang họ Yên nữa.”
Điền Tịnh cũng
hoàn toàn đồng ý với nhận định của tôi, sau đó thử gọi điện cho cửa hàng hoa đó
xem sao, khi hỏi ra một lẵng hoa giá một, hai nghìn tệ, bèn khẳng định chắc
chắn đó là một tổ chức chuyên lừa đảo. Cô ấy không ngớ ngẩn đến mức gửi tiền
vào tài khoản để đặt mua lẵng hoa. Kết quả tên họ Lý đó lại gọi điện thúc giục,
nói là người Hồng Kông bọn họ rất chú trọng đến vấn đề này, nếu cô ấy với thân
phận là vợ chưa cưới mà không bày tỏ sự quan tâm, không tặng hoa thì bố mẹ anh
ta sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác. Mà anh ta lại rất yêu cô ấy, không muốn để
bố mẹ có chút ấn tượng xấu gì về cô ấy.
Điền Tịnh thuận
theo giỡn mặt anh ta: “Nói thật, bây giờ là cuối tháng em không còn tiền để mua
hoa tặng anh. Anh đã yêu em như thế, không muốn để bố mẹ anh có ấn tượng xấu về
em, hay là anh tự bỏ tiền ra mua rồi lấy danh nghĩa là em tặng, bố mẹ anh không
biết được đâu. Đúng không?”
Đầu máy bên kia,
anh chàng họ Lý đó câm như hến. Điền Tịnh vẫn còn muốn chơi anh ta một vố: “À
đúng rồi, nghe nói bên Hồng Kông, đồ mỹ phẩm và đồ điện tử rất rẻ. Tình yêu ơi,
anh nói yêu em như vậy, có thể mua tặng em vài bộ mỹ phẩm của hãng Clinique và
một cái iPad đời mới nhất của Apple không?”
Anh chàng họ Lý
nói quanh co vài câu rồi kiếm cớ gác máy, từ đó không còn liên lạc với Điền
Tịnh nữa.
Suốt mấy tháng
trời “đãi cát tìm vàng” như thế, tôi và Điền Tịnh lên trang web tìm bạn đời, cứ
đãi rồi lại đãi, không những không “đãi” được một anh chàng nào ra hồn, mà
trước sau còn kết giao với hai kẻ lừa đảo. Xem trên trang web thấy từng đôi
từng đôi nam nữ thành viên ghép nối thành công dẫn đến những đám cưới hạnh
phúc, ngọt ngào, ngoài việc tự trách số phận mình không may mắn, tôi còn biết
làm gì hơn?
Thời gian thấm
thoắt thoi đưa, năm cũ qua đi, một năm mới lại đến, tôi lại già thêm một tuổi,
bước vào ngưỡng cửa của tuổi hai mươi bảy.
“Càng khao khát
mỗi ngày tỉnh dậy, mở mắt ra là thấy mình đang ngồi trên ghế nhà trường, ngôi
trường tiểu học thân yêu và bị thầy giáo ném viên phấn giữa trán.” Một hôm vô
tình đọc được câu đó trên mạng, cô gái hai mươi bảy tuổi cảm động đến rưng rưng
nước mắt. Thời gian không ngừng trôi là một điều đáng ghét nhất, mọi thứ đã đổi
thay mà mình vẫn điềm nhiên như không “trốn” trong xó xỉnh, giật mình ngoảnh
lại đã thấy mình lớn bằng nhường này. Thời gian như lưỡi dao thúc ép con người
ta tiến gần đến tuổi già hơn, nó không thể ngừng lại một chút sao? Đêm Giao
thừa, tôi không có tâm trạng để đón cái năm mới vớ vẩn ấy, chỉ đeo tai nghe nghe
gần suốt đêm bài hát Không muốn lớn lên:
“Tôi không
muốn, tôi không muốn, tôi không muốn lớn lên, lớn lên rồi thế giới không còn
những câu chuyện thần tiên nữa...”
Nghe nhạc rồi dần
dần chìm vào giấc ngủ, đêm đó tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ tôi thấy mình vẫn là
một cô bé mũm mĩm mặc đồng phục, cưỡi lên người một cậu bé, đánh tới tấp. Chu
Nhất Minh đeo cặp sách đứng một bên hoan hô, cổ vũ: “Đánh hay lắm, đánh quá
đỉnh, đánh đến mức con chó con phải kêu gâu gâu!”
Tỉnh dậy sau cơn
mơ, tôi thấy mình đã khóc. Mẹ kiếp, tôi không biết nước mắt tuôn rơi vì cái gì,
chẳng lẽ chị đây đã già?
Nghe nói tuổi
càng cao người ta càng dễ đa sầu đa cảm. Nhưng sao tôi vẫn chưa tìm thấy một
nửa của mình? Anh ấy còn chưa đến, sao tôi dám già đi?