6.
Lại đến cuối tuần rồi, tôi mong đợi nhất ngày này, lại được
cùng Đới Thời Phi hẹn hò.
Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên là cân thử xem được bao
nhiêu cân. Đứng trên chiếc cân gia dụng xinh xắn, con số trên bàn cân cho thấy
tôi lại gầy thêm được hai cân. Tôi vui như mở cờ trong bụng. Xem ra thuốc giảm
béo vẫn có tác dụng, mỗi tội số lần đi vệ sinh nhiều hơn một chút.
Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi lại tiếp tục uống thuốc
giảm béo mua lần trước. Tôi cần phải giảm cân, phải nhanh chóng chia tay cái
biệt danh “Bé bự” mới được. Tôi không muốn khi đi cùng Đới Thời Phi, người ta
sẽ nhìn chúng tôi bằng con mắt “hai người này không xứng đôi cho lắm.”
Tuy uống thuốc giảm béo hơi phiền toái, ví dụ như ăn không
thấy ngon miệng, bị tiêu chảy... và một số tác dụng phụ khác, nhưng vì tình
yêu, chúng ta cần phải kiên trì, khổ sở một chút có đáng gì, giống như nàng
tiên cá trong truyện của Andersen ấy, đau khổ vì tình yêu nhưng lại coi đó là
hạnh phúc. Uống hết liệu trình này tôi sẽ mua tiếp một liệu trình nữa, đã xác
định thì quyết không lùi bước, tôi không tin mình không giảm được cân. Lần này
quả nhiên đã gầy đi trông thấy.
Hôm nay Đới Thời Phi hẹn tôi ra ngoại thành leo núi, anh ấy
rất thích các môn thể thao ngoài trời.
Nói thực, tôi mập mạp thế này nên ngại nhất là vận động.
Trước đây, tôi đã từng vì giảm béo mà bỏ ra hơn một nghìn tệ mua thẻ tập thể
dục thẩm mỹ một năm ở câu lạc bộ thể thao, kết quả đi được vài buổi thì vứt xó.
Quá mệt, chạy trên máy chạy chưa được năm phút đã thở hồng hộc như trâu, mồ hôi
vã ra như tắm, ngồi nghỉ rồi không muốn đứng dậy nữa. Miễn cưỡng cố gắng nhưng chịu
không nổi, cuối cùng phải lên mạng giao bán với giá rẻ.
Nhưng lần này là Đới Thời Phi hẹn đi leo núi, tôi không thể
không xả thân cùng quân tử. “Được ạ, em cũng rất thích leo núi.”
Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi đã trở thành cao thủ nói
dối. Bình thường tôi không thích, chỉ cần anh ấy thích, tôi lập tức tỏ ra “tâm
đầu ý hợp ngoài miệng” ngay.
Đới Thời Phi đi xe Mazda. Anh ấy chở tôi đến chân núi, sau
đó đeo ba lô chuẩn bị xuất phát. Tôi vừa đến cổng dưới chân núi, nhìn thấy
chiếc cáp treo liền lung lay ý chí, lấp la lấp lửng đề nghị hay là ngồi cáp
treo ngắm cảnh.
Đới Thời Phi không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu. “Sao thế được?
Leo núi chính là nằm ở từ “leo”, ngồi cáp treo thì còn gọi gì là leo núi nữa!
Em... có phải không muốn leo?”
Đương nhiên tôi phủ nhận: “Không phải thế, chỉ là... em chưa
ngồi cáp treo bao giờ, thấy mới lạ nên muốn ngồi thử thôi.”
“Vậy thì đơn giản, sau khi leo lên, chúng ta sẽ xuống bằng
cáp treo.”
Thế là bắt đầu leo núi. Đới Thời Phi rõ ràng là một vận động
viên cừ khôi, đi băng băng dẫn đầu, lưng còn đeo ba lô nữa chứ. Lúc đầu tôi
chưa đánh giá được mức độ nghiêm trọng, tỏ ra mạnh mẽ leo cùng anh ấy, đi chưa
hết một sườn dốc đã thở hổn hển như người mắc bệnh hen, hận không thể dừng lại
nghỉ ngơi. Dãy núi chết tiệt này! Trùng trùng điệp điệp, hết ngọn núi này lại
đến ngọn núi khác, mẹ kiếp, nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng! Tôi chán nản, bực
bội đến mức bắt chước Chu Nhất Minh chửi thề. Đường núi khúc khuỷu, chín đỉnh
mười đèo, bên trái một sườn dốc, bên phải một con đường gồ ghề, uốn lượn, leo
đến mức vận động cả tứ chi cùng “leo núi”.
Ôi trời ơi! Gần đây giảm béo nên tôi không dám ăn nhiều, hơi
sức đâu mà leo núi chứ? Biết là hôm nay phải leo núi, buổi sáng tôi đã ăn thêm
một mẩu bánh mì rồi đấy. Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã đánh giá quá cao năng
lượng của mẩu bánh mì đó rồi. Kiên trì leo chưa được một phần ba đường thì tôi
đặt mông xuống, ngồi bất động.
“Đới Thời Phi... mệt rồi... nghỉ chút... nghỉ chút đi!”
“Sao lại mệt đến thế? Lâu rồi không leo núi à?”
Tôi thuận theo
anh ấy trả lời: “Vâng ạ, lâu rồi không leo núi, đột nhiên leo trở lại nên em
mệt quá, muốn nghỉ một lát.”
“Được, vậy nghỉ
một lát rồi leo tiếp. Nào, uống nước đi.”
Trên đường đi tôi
đã uống không ít nước, sau khi đặt mông xuống lại đổ già nửa bình vào bụng.
Uống xong thì há hốc miệng thở hổn hển, chẳng khác gì chú cún con, chỉ thiếu
nước thè lưỡi nữa thôi. Thật mất mặt quá! Nhớ lại hồi nhỏ chúng tôi cũng từng
như lũ khỉ con chạy lăng xăng khắp núi rừng. Bây giờ chưa già mà sao hứng thú
đã giảm sút thế này?
Đới Thời Phi thì
ngược lại, đường núi tuy gồ ghề nhưng anh ấy leo cứ nhẹ như không, thỉnh thoảng
còn giơ máy ảnh lên chụp phong cảnh nữa, chẳng giống đang leo núi chút nào, như
đi dạo thì đúng hơn.
Tôi định nghỉ
ngơi một lát rồi leo tiếp thì đột nhiên bụng đau quằn quại. Cơn đau quặn này
tôi đã quá quen, đó là dấu hiệu của triệu chứng tiêu chảy.
Từ sau khi uống
thuốc giảm béo, đối với tôi bị tiêu chảy là chuyện bình thường. Nhưng sau khi
dần dần thích ứng với được tính của nó thì không bị đau cồn cào như thế này
nữa, chỉ cần vào nhà vệ sinh giải quyết là xong ngay. Lần này là sao đây? Tôi
đã đủ khổ lắm rồi, lại còn thêm rắc rối này nữa. Có lẽ là do trên đường uống
quá nhiều nước, nước cũng giúp nhuận tràng mà!
Phải làm sao bây
giờ? Làm thế nào mới được đây? Cùng một anh chàng khôi ngô, tuấn tú đi leo núi,
leo chưa được nửa đường đã bị tiêu chảy, đến mức phải nhờ anh ta tìm nhà vệ
sinh giúp, như thế thử hỏi còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa?
May mắn thay, lúc
tôi đang ngồi thở hổn hển thì Đới Thời Phi chạy vào chỗ bụi cây bên sườn núi,
một lúc sau cầm ra một ít dâu dại, nói: “Nhìn này, anh vừa hái được mấy quả dâu
tươi ngon chưa, em có muốn nếm thử không?”
Tôi muốn ăn,
đương nhiên là muốn ăn. Một phần do bụng đang đói, mặt khác ăn có thể giải
quyết được vấn đề cấp thiết của tôi. Sau khi ăn quả dâu, tôi sẽ giả vờ bị đau
bụng vì ăn nó, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Đới Thời Phi, anh ấy sẽ phải đi
tìm nhà vệ sinh giúp tôi. Như vậy, hình ảnh thục nữ của tôi không còn được
nguyên vẹn nữa nhưng quan trọng là lúc này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo để xử
trí.
Ăn quả dâu tây
dại xong, tôi cố gắng tiếp tục theo Đới Thời Phi len thêm vài bước rồi ôm bụng
kêu đau inh ỏi: “Mấy quả dâu kia hình như có vấn đề, em đau bụng quá!”
Quả nhiên Đới
Thời Phi nghĩ rằng mình đã hại tôi ra nông nỗi này nên rối rít xin lỗi: “Sớm
biết thế này đã không hái mấy quả dâu dại đó rồi. Phải làm sao bây giờ, gần đây
không có nhà vệ sinh nào cả. Em cố chịu một chút được không? Nếu không chúng ta
sẽ xuống núi, dưới chân núi có nhà vệ sinh.”
Nói thực, tôi rất
muốn nhịn nhưng cái dạ dày của tôi không chịu phối hợp, nhất định muốn tôi phải
khó chịu, bụng quặn đau từng cơn càng lúc càng dữ dội, biểu thị mạnh mẽ rằng
muốn giải quyết những ứ đọng bên trong càng sớm càng tốt. Tôi sợ khi xuống núi,
nhất thời không nín nhịn được thì thật tồi tệ!
Tôi không nói gì,
vẻ mặt biểu lộ sự lúng túng, đó là câu trả lời tốt nhất. Đới Thời Phi nhìn
trước ngó sau rồi thận trọng nói: “Vậy hay là... em vào chỗ bụi rậm kia giải
quyết trước đi. Anh ở bên ngoài... canh chừng... cho em.”
Cũng chỉ có cách
đó thôi, tuy xấu hổ nhưng còn hơn là ị ra quần. Tôi khó nhọc bước vào bụi cây,
đi vệ sinh ngoài trời. Đới Thời Phi ở ngoài canh chừng cho tôi.
Sau khi xong
việc, cả hai người đều tỏ ra mất tự nhiên. Tôi xấu hổ nhìn anh ấy, anh ấy cũng
ngại ngùng nhìn tôi. Lần này ê mặt quá! Hành trình leo núi vì thế nhanh chóng
kết thúc!
Hành trình leo
núi đã biến thành hành trình đáng xấu hổ, đại tiện bậy trên núi đối với tôi
thật sự là một chuyện vô cùng xấu hổ. Chuyện này tôi chẳng có mặt mũi nào kể
với ai, ngay cả Điền Tịnh cũng không nói, thật khó có thể mở miệng!
Sau ngày hôm ấy,
Đới Thời Phi không hề gọi điện cho tôi. Trong lòng bất an, mặc dù vẫn biết
thường ngày trong khoảng thời gian từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy rất hiếm khi
gọi vì công việc bận rộn, chúng tôi lại mới bắt đầu, chưa thân thiết đến mức
ngày nào cũng gọi cho nhau mấy lần, vì thế ngoài cuộc hẹn đã định sẵn vào cuối
tuần, những ngày khác rất ít khi liên lạc. Trên MSN cũng trò chuyện vài câu
nhưng anh ấy không nói nhiều, chỉ nói công việc bận rộn nên không có thời gian
trò chuyện, tôi chỉ còn nước biết điều mà rút lui thôi, trong lòng tự vấn: Lần
leo núi đó phải chăng tôi đã khiến anh ấy thấy ngột ngạt nên chạy mất rồi?
Suy nghĩ về vấn
đề này khiến tâm trạng tôi không thoải mái. Khi lên lớp, tôi cố gắng lấy lại
tinh thần, cố nhe răng cười với đồng nghiệp, cố nhếch mép cười với lũ trẻ,
khoác lên mặt một nụ cười giả tạo. Tan làm trở về, vẻ suy sụp lại lộ rõ trên
mặt, tâm trạng chán nản, rệu rã.
Đã không vui thì
chớ, về đến nhà còn bị bố tôi làm cho tức thêm: “Haizz, đại tiểu thư ơi, vừa
bước vào cửa mặt mày đã ủ rũ rồi. Bố còn chưa chết, không cần phải như đưa đám
thế.”
Tôi càng bực bội
hơn. “Con sắp chết rồi, con khóc cho mình đã được chưa?”
Dì Thạch chạy ra
giảng hoà: “Thôi thôi, sao thế? Cứ nói cho sướng miệng chẳng kiêng kị gì cả.
Ông Yên cũng thôi đi, tâm trạng Phiên Phi đang không tốt, ông còn nói vào làm
gì!”
“Mấy hôm trước nó
còn vui mừng hớn hở, giờ đùng một cái lại gắt gắt gỏng gỏng. Không cần phải
nói, chắc chắn là do cái thằng Đới Thời Phi ấy rồi. Chia tay rồi phải không?
Nếu đúng như thế thì cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ngay từ đầu bố đã nói hai
đứa không hợp nhau, thôi càng sớm càng tốt.”
Tôi không biết
tại sao bố tôi chỉ nghe dì Thạch kể về Đới Thời Phi, ngay cả mặt mũi còn chưa
thấy đã nói ngay tôi và anh ấy không hợp nhau.
Tôi vẫn mặc kệ.
“Bố, bọn con hiểu nhau là được rồi, bố thấy hợp hay không cũng không quan
trọng.”
Bây giờ ông nhắc
lại chuyện đó, tôi càng thấy trong lòng không thoải mái, giận dỗi bỏ về phòng
nằm, bữa tối cũng không ăn.
Lòng đầy tâm sự
nên tôi ngủ cũng không ngon giấc. Ngày hôm sau thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài
nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần để đến trường, bất luận thế nào cũng phải lên
lớp. Nếu thất tình và thất nghiệp cùng rủ nhau đến thăm viếng thì mẹ kiếp, tôi
sống sao nổi!
Buổi sáng bảy giờ
ba mươi bắt đầu mở cổng trường, như thường lệ tôi đứng đợi ở cửa lớp đón bọn
trẻ từ tay bố mẹ chúng. Có một chị sau khi đưa con trai vào lớp còn đặc biệt
căn dặn tôi: “Tối qua Tiểu Kiệt ăn phải đồ không tốt, cả đêm đau bụng, đi ngoài
mấy lần. Phiền cô giáo Yên hôm nay quan tâm đến cháu hơn một chút, đây là thuốc
uống buổi trưa và hai chiếc quần để đề phòng thay cho cháu.”
Đương nhiên tôi
bảo cô ấy cứ yêu tâm, nhất định tôi sẽ chú ý chăm sóc cậu ấm nhà cô ấy thật
tốt.
Chăm sóc tốt cho
bọn trẻ là trách nhiệm của tôi. Là một giáo viên đời sống, công việc hằng ngày
của tôi là chăm sóc đời sống sinh hoạt cho bọn trẻ: ăn, uống, ngủ, nghỉ. Đặc
biệt lớp tôi lại là lớp mẫu giáo bé, bọn trẻ chỉ mới hai, ba tuổi, đầy lần tôi
phải giặt quần mà chúng ị hay tè ra. Thực tế, công việc của tôi chẳng khác gì
bảo mẫu, chỉ có cái tên nghe oai hơn một chút thôi.
Lớp học buổi sáng
chưa kết thúc mà Tiểu Kiệt đã phải thay hết cả hai cái quần rồi. Thằng bé này
bị tiêu chảy nặng quá, phân lỏng, bốc mùi kinh khủng. Tôi phải nín thở để giặt
hai cái quần của nó.
Cô giáo Lý thấy
tình hình không ổn, vội vàng gọi điện cho mẹ Tiểu Kiệt đến đón con: “Cô phải
đưa Tiểu Kiệt đi viện khám xem sao, chứ cứ để cháu đi ngoài thế này không được
đâu.”
Mẹ Tiểu Kiệt vội
vàng đến đón thằng bé. Buổi trưa ăn cơm tôi không sao nuốt được, giặt hai cái
quần bốc mùi kinh khủng của nó khiến tôi không có cảm giác ngon miệng. Những
chuyện tồi tệ thế này... tôi chỉ mong nhanh chóng qua đi, chịu đựng hết thời
gian đầu cho đến khi trở thành giáo viên hướng dẫn sẽ không phải khổ sở nữa.
Bữa trưa không
ăn, bữa sáng vì kết hợp giảm béo nên chỉ ăn hoa quả. Đến buổi chiều tan làm,
tôi đói đến mức tưởng như cái bụng của mình dán chặt vào cột sống, bước đi mà
người cứ lâng lâng, không vững. Lúc ra khỏi lớp, một cơn gió thổi đến còn có
cảm giác hơi run rẩy. OMG, cuối cùng tôi cũng có dáng vẻ liễu yếu đào tơ rồi!
Đi được vài bước
với dáng vẻ liễu yếu đào tơ, tôi đã cảm thấy không ổn chút nào. Cái dạ dày rỗng
đã lâu, nó không chịu được, cứ réo ùng ục đòi ăn. Lấy đâu ra thứ gì để lấp đầy
bụng ngay được, tôi liền rót một cốc nước to, đổ vào bụng hòng giảm bớt cơn đói
dữ dội.
Vừa uống xong thì
điện thoại reo, tôi cầm lên xem, thật không dám tin vào mắt mình, là Đới Thời
Phi! Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ không liên lạc với tôi nữa, thật ngoài sức tưởng
tượng!
“Yên Phiên Phi,
em tan làm rồi hả? Tối nay có rỗi không, mình cùng đi ăn nhé!”
Ôi! Đây là lần
đầu tiên anh ấy hẹn tôi mà không phải là cuối tuần, tôi vừa mừng vừa lo. “Sao
hôm nay anh lại về? Chẳng phải cuối tuần anh mới từ thành phố về sao?”
“Mẹ anh không
được khoẻ nên anh xin nghỉ phép về thăm.”
Tôi lập tức tỏ ra
quan tâm: “Bác gái không được khoẻ ạ, không nghiêm trọng chứ anh?”
Anh ấy chỉ nói
cũng bình thường rồi hỏi rõ tôi có còn ở trường không, lát nữa sẽ lái xe đến
đón tôi đi ăn.
Mười lăm phút
sau, tôi ra cổng trường đứng đợi chiếc xe Mazda của Đới Thời Phi. Sau khi lên
xe, anh ấy lịch sự hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Vừa nhắc đến ăn, cái bụng tôi đã
hăng hái kêu ùng ục, còn kêu rất to nữa, như thế sợ không ai nghe thấy vậy.
Tôi ngượng chín
cả mặt. Cái bụng chết tiệt này, chuyên gây rắc rối! Lần trước vấn chưa đủ phiền
phức à? Đới Thời Phi cũng nghe thấy, nói: “Em đói lắm rồi phải không? Trên xe
có mấy chiếc bánh quy sô cô la đấy, hay là ăn tạm một chút đi.”
Tôi thực sự rất
đói, liền bất chấp tất cả, cầm chiếc bánh quy sô cô la lên cắn một miếng. Sau
khi tiếng ùng ục lắng xuống mới có sức nghĩ xem làm cách nào để ứng phó với cục
diện trước mắt.
Để tránh Đới Thời
Phi có cảm giác tôi như một con sói háu đói, tôi liền đem chuyện của Tiểu Kiệt
ra kể. Tôi nói hôm nay vì tận tâm tận lực chăm sóc một đứa bé bị tiêu chảy, bận
đến mức không kịp ăn trưa cho nên đói quá, gần ngất đi.
Trong khi tường
thuật lại sự việc, tuy lời lẽ có chút phóng đại nhưng rốt cuộc vẫn dựa trên cơ
sở có thật, chỉ làm cho mình cao giá hơn một chút thôi, không tính là phóng đại
quá chứ?
Đới Thời Phi nghe
rất tập trung và nghiêm túc, còn khen ngợi tôi: “Yên Phiên Phi, em đúng là
người có tấm lòng nhân ái, lại rất kiên nhẫn, biết chăm sóc người khác.”
Được Đới Thời Phi
khen, tôi cảm thấy hôm nay phải giặt hai chiếc quần bốc mùi cũng đáng. Câu nói
tiếp theo của anh ấy càng khiến tôi vạn phần kinh ngạc. “Yên Phiên Phi, hay tối
nay đến nhà anh ăn cơm nhé? Bố mẹ anh rất muốn được gặp em.”