Khi Sở Vân Phi
đưa tôi về đến nơi, Chu Nhất Minh vẫn đang đứng đợi ở dưới lầu. anh ta ngồi ghé
vào con ngựa quý của tôi, tư thế chuẩn bị gọi cho tôi cuộc nữa, thấy tôi ló mặt
ra liền nói: “Đại tiểu thư, cô đã về rồi!”
Trước mặt Sở Vân
Phi, tôi ôn tồn, hòa nhã nói cảm ơn Chu Nhất Minh vì đã trông xe hộ tôi. Đợi
đến khi Sở Vân Phi lái xe đi khỏi, tôi lập tức nổi máu điên: “Chu Nhất Minh, anh
nhiễu vừa vừa thôi chứ! Em với bạn trai đang ở bên nhau, anh gọi điện làm hỏng
hết cả không khí lãng mạn, có biết không hả?”
“Yên Phiên Phi,
anh không sợ nói cho em biết, anh trai cố tình phá bĩnh đấy. Muộn như thế rồi
mà em vẫn còn ở bên ngoài với cậu ta, anh sợ em lại khôn ba năm dại một giờ! Mà
người em có mùi gì thế? Mùi bia… em uống bia à?”
“Hay nhỉ? Uống tí
bia thì có gì mà ngạc nhiên ghê thế?”
“Đại tiểu thư ơi,
rươụ bia là bà mai đấy, có biết không hả? Cô nam quả nữ ngồi uống rượu với
nhau, say rồi rất dễ xảy ra chuyện. Em có biết bao nhiêu cô gái đã đánh mất
trinh tiết chỉ vì say rượu không? Sao muộn như thế rồi mà vẫn còn uống rượu với
Sở Vân Phi hả?”
“Chu Nhất Minh,
anh lắm mồm vừa vừa thôi, cằn nhằn chẳng khác gì bố em!”
Nói xong, tôi bèn
đi đến nhà kho dưới lầu mở cửa. Chu Nhất Minh dắt xe vào trong giúp tôi miệng
vẫn còn làu bàu: “Em bảo anh nói nhiều nhưng anh vẫn còn muốn nói một câu, Yên
Phiên Phi, em nên cảnh giác với Sở Vân Phi, nhất định không được vội vàng cùng
cậu ta làm… chuyện ấy trước đấy! Cẩn thận không lại giống bọn Trần Lâm ngày
trước!”
Tôi trả lời anh
ta bằng cú đóng sầm cửa lại. “Anh nói cái gì? Em không thèm nghe nữa đâu!”
Miệng thì nói vậy
nhưng sau khi về nhà, nằm trên giường tôi cứ nghĩ mãi về lời Chu Nhất Minh nói.
Đã có một bài học rồi, tôi nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa. Nếu
xảy ra chuyện thì sẽ chẳng có ai đồng tình với tôi, sẽ chỉ mắng tôi ngu ngốc mà
thôi.
Tối qua Sở Vân
Phi muốn tôi về nhà anh ấy, may mà tôi kịp thời tỉnh ngộ, không đồng ý. Nếu
thật sự tôi lên giường với anh ấy nhanh như thế thì đúng là thiếu thận trọng
quá! Thời đại bây giờ tuy không quá nặng nề chuyện ấy nhưng là con gái vẫn
nên cẩn trọng thì hơn. Một người con gái tùy tiện đến nhà bạn trai ngủ qua đêm
thì liệu có được người bạn trai đó tôn trọng không? Chắc chắn là không.
Tôi công nhận Chu
Nhất Minh nói đúng, không nên vội vàng cùng Sở Vân Phi làm chuyện ấy. Tuy tôi
hoàn toàn bị lôi cuốn bởi nụ hôn của anh ấy, vòng tay của anh ấy, nhịp tim, hơi
thở của anh ấy… nhưng có một số phòng tuyến không dễ dàng buông bỏ.
Nhưng Sở Vân Phi
lại muốn vượt qua phòng tuyến đó. Mấy lần bị tôi từ chối, anh ấy bắt đầu vô
tình mà hữu ý nói bóng gió xa xôi, gì mà nam nữ thành niên không nên quá mô
phạm trong mối quan hệ khác giới, cuộc sống ngắn ngủi, phải mau chóng tận
hưởng, mà cái thú vui hoan lạc trong quan hệ nam nữ đó nên tận hưởng khi còn
trẻ.
Tôi nghe nhiều
cũng thấy động lòng. Nam nữ yêu nhau, mùi vị thế nào tôi chưa từng được trải
nghiệm. Những kiến thức thu được từ truyền hình và trong sách vở đều coi đó là
cực lạc chốn nhân gian. Cùng Sở Vân Phi thể nghiệm cảm giác cực lạc chốn hồng
trần cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi thích
anh ấy, anh ấy thích tôi, đến một lúc hai thể xác và tâm hồn hòa quyện lại làm
một chẳng phải là chuyện trăng đến rằm trăng tròn sao?
Việc gì phải nghĩ
nhiều như thế? Anh ấy nói đúng, cuộc sống ngắn ngủi, phải nhanh chóng tận hưởng
hết những lạc thú ở đời. Trẻ không chơi già lại ân hận!
Ý chí của tôi
không còn kiên định nữa. Mà hôm nay, khi Sở Vân Phi tới trường đón tôi, anh ấy
đã chuẩn bị rất chu đáo, trước tiên là tặng tôi một bó hoa hồng rất to, sau đó
cùng tôi ăn tối dưới ánh nến lung linh, trong một bầu không khí lãng mạn không
thể lãng mạn hơn, anh ấy lại một lần nữa đề nghị tôi đến nhà anh ấy. Tôi lưỡng
lự, không gật cũng chẳng lắc, anh ấy đã tận dụng cơ hội đó mỉm cười dịu
dàng, nói: “Không từ chối có nghĩa là đồng ý rồi nhé!”
Tôi tỏ ra do dự:
“Nhưng nếu không về nhà, em biết nói với bố thế nào đây?”
“Gọi điện cho bố
em, nói hôm nay ngủ nhà Điền Tịnh là được rồi.”
Ma xui quỷ khiến
thế nào, tôi lôi điện thoại ra gọi cho bố tôi thật, bố tôi nghe xong không phản
đối gì nhưng ở đầu dây bên kia lại nghe thấy tiếng nói của Chu Nhất Minh: “Cái
gì, Yên Phiên Phi nói đêm nay cô ấy không về nhà ạ? Chú đưa điện thoại cho
cháu, cháu có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Người nghe điện
thoại lại chuyển thành Chu Nhất Minh. Chết rồi, sao anh ta lại ở nhà tôi ngay
lúc này cơ chứ?
“Yên Phiên Phi,
em về nhà ngay! Về nhà ngay, anh trai có chuyện muốn nói với em đây!”
“Anh tìm em có
việc gì? Sao anh lại ở nhà em?”
“Hôm nay đi dự
tiệc, có người cho một cây thuốc Trung Hoa nên anh mang sang biếu bố em.”
Ban Quản lý đô
thị của Chu Nhất Minh thường xuyên có người mời đi ăn uống, ăn uống no say còn
biếu thuốc, biếu rượu. Anh ta và bố anh ta đều không hút thuốc nên mỗi lần được
ai biếu là anh ta lại mang sang cho bố tôi.
“Yên Phiên Phi,
em về nhà ngay đi, anh trai có việc gấp lắm, em mà không về là anh sang nhà
Điền Tịnh tìm em đấy!”
Anh ta đang ở nhà
tôi khiến tôi hơi chột dạ, nhụt chí, găng lên không về sợ anh ta lại đâm bị
thóc, chọc bị gạo trước mặt bố tôi.
Bó tay! Tôi đành
bảo Sở Vân Phi chở tôi về, mặt lộ rõ vẻ thất vọng, anh ấy nói: “Cái tay Chu
Nhất Minh đó đúng là loại biết phá bĩnh nhất trên đời!”
Sau khi về nhà, nhìn
thấy Chu Nhất Minh, tôi mặt nặng mày nhẹ nói với anh ta: “Nói, tìm em có việc
gì?”
Anh ta cười đùa
cợt nhã: “Anh trai nhớ em, không được à?”
Biết thừa là anh
ta chỉ kiếm cớ bắt tôi về, tôi “hừ” một tiếng rồ nói: “Đúng là mặt trơ trán
bóng, ai mượn anh nhớ!”
Nói xong, tôi
bước thẳng vào phòng, Chu Nhất Minh đã thân thuộc nên không câu nệ cũng bước
vào theo tôi, thì thầm: “Em thật biết nói dối, cái gì mà tối nay ngủ nhà Điền
Tịnh, anh thừa biết hôm nay Điền Tịnh lên thành phố thăm Đỗ Uy rồi. Em bịa
chuyện giỏi thật đấy!”
Nói dối bị lật
tẩy, tôi tức giận nhìm chằm chằm vào anh ta. “Cần anh phải quản chắc?”
“Anh cũng chỉ vì
muốn tốt cho em thôi. Yên Phiên Phi, em nghe anh khuyên một câu nhé, em và Sở
Vân Phi hẹn hò, anh không nói làm gì, như em đã nói lãng tử quay đầu quý nghìn
vàng, được, chúng ta sẽ cho cậu ta cơ hội thể hiện, nhưng em tuyệt đối không
được dễ dãi đồng ý lên giường với cậu ta, không tốt đâu!”
“Anh cứ lải nhải
như ông cụ ấy, anh đi mau, đi mau lên, anh ở đây ồn chết đi được.”
Tôi đuổi Chu Nhất
Minh đi ra. Cái tên này thật là phiền phức, nói nhiều như thế làm gì, việc của
tôi, tôi tự biết cách giải quyết, anh ta biết gì mà nói!
Sau đêm đưa tôi
về nhà, mấy ngày liền không thấy bóng dáng Sở Vân Phi, gọi điện thì anh ấy đều
nói lấp lửng công ty nhiều việc quá, bận đến nỗi không trò chuyện được.
Khi Sở Vân Khiết
đến đưa đón Đào Đào, tôi thuận miệng hỏi cô ấy tình hình gần đây của em trai cô
ấy, cô ấy cũng ấp a ấp úng, nói không rõ ràng.
Tôi cảm thấy
không thoải mái lắm, lẽ nào anh ấy cũng giống Đới Thời Phi đột nhiên thay đổi ý
định, muốn rời xa tôi? Tại sao? Không phải vì tôi cứ lần lữa không chịu lên
giường với anh ấy chớ? Chắc là không phải. Đêm đó anh ấy không hề tỏ ra tức
tối, vẻ mặt chỉ hơi thất vọng chút thôi.
Tôi nghĩ mãi mà
vẫn không thể lý giải được, cảm giác như bị ai đó nhốt vào hồ lô vậy, chán nản
vô cùng.
Tôi than thở với
Điền Tịnh, cô ấy đã đưa ra một gợi ý: “Cậu ta không đến tìm cậu thì cậu tự đến
tìm cậu ta. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gặp trực tiếp hỏi là ra ngay thôi!”
Tôi nghĩ cũng có
lý, ở đây chán nản, buồn bực, chi bằng đến tìm Sở Vân Phi hỏi cho ra nhẽ. Công
ty của anh ấy nằm trên đường Tây Hoa, tuy tôi chưa từng đến đó nhưng có lần
ngồi trên xe đi ngang qua, anh ấy đã chỉ cho tôi. Tôi bảo Điền Tịnh đi cùng,
giả vờ là đi mua sắm, tiện thể tạt qua xem anh ấy thế nào, như vậy sẽ không quá
đường đột.
Nhưng Sở Vân Phi
lại không có mặt ở công ty. Cô lễ tân nói mấy ngày nay anh ấy có việc, không
đến công ty. Thật kỳ lạ, rõ ràng anh ấy nói công ty có nhiều việc, không thể
đến gặp tôi mà.
Hơn nữa, khi cô
lễ tân đó nói anh ấy có nhiều việc thì biểu hiện có vẻ khác lạ, hết nhìn tôi
lại nhìn Điền Tịnh, ánh mắt có vài phần dò xét. “Xin hỏi hai cô là thế nào với
Giám đốc Sở?”
Tôi do dự một lúc
rồi nói: “Chúng tôi là bạn học cũ của anh ấy.”
Cô nhân viên lễ
tân gật gật đầu, không nói gì nữa, tôi cũng không tiện hỏi thêm, bối rối quay
người định về. Sau khi đi rồi mới nhớ là để quên chiếc ô trên bàn lễ tân, liền
quay lại lấy. Vừa đẩy cửa ra thì thấy cô lễ tân đang mặt mày hớn hở nói chuyện
điện thoại.
“…Đúng thế! Lúc
đầu tôi cứ nghĩ lại có cô gái nào đó tìm đến làm ầm lên cơ, thì ra chỉ là bạn
học cũ của anh ta... Chắc chắn chỉ là bạn học cũ thôi, tôi quan sát bọn họ một
lúc, thấy không có vẻ gì khác lạ. Không giống như cô gái mấy hôm trước đến, vẻ
mặt đau khổ thù địch, bụng to như thể úp một cái nồi vào bụng ấy… Mấy hôm nay
không thấy mặt mũi Giám đốc Sở đâu, chắc bị cô gái đó quấy nhiễu, không sống
nổi rồi. Xem ra lần này anh ta không cưới cũng không được.”
Nghe được mấy câu
đó mà trái tim tôi dường như tan nát. Tôi đúng là một con ngốc!
Điền Tịnh ở bên
cạnh cũng nghe thấy hết, nhưng cô ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên. “Xem ra Sở Vân
Phi lại làm con nhà người ta bụng to rồi, thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản
tính khó dời!”
Ngày hôm sau, gặp
Sở Vân Khiết ở trường mẫu giáo, tôi đã hỏi thẳng: “Nghe nói có một cô gái bụng
to đến tìm Sở Vân Phi, chuyện là thế nào ạ?”
Sở Vân Khiết ngây
ra một lúc rồi ấp a ấp úng nói: “Em đã biết cả rồi hả? Sao em lại biết thế?”
Tôi không muốn
nói nhiều, chỉ thốt ra một câu: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm.”
“Phiên Phi, cô
gái đó là bạn gái cũ của Vân Phi hồi ở Quảng Đông, bọn họ yêu nhau một thời
gian, sau đó Vân Phi và cô ta đã chia tay. Ai biết được nửa năm sau cô ta lại
vác cái bụng to tướng đến tìm, đó là việc ngoài ý muốn!”
“Trước khi chia
tay, Sở Vân Phi không biết cô ta đã có bầu sao?”
Sở Vân Khiết ngập
ngừng: “Phiên Phi, đây là chuyện riêng của Vân Phi… tuy là chị gái của nó nhưng
cũng không nên nói gì nhiều, hay là để Vân Phi tự nói với em đi!”
Chiều hôm đó, Sở
Vân Phi tự đến đón tôi tan làm, sau mấy ngày không gặp, trông anh ta như thể
không còn chút thần sắc nào, mặt mày ủ ê, chán nản, rõ ràng cô bạn gái cũ có
bầu đó đã khiến anh ta rất căng thẳng. Sau khi đưa tôi đến nhà hàng Tây mà
chúng tôi thường hay lui tới, anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích.
“Phiên Phi, trước
đây anh từng nói với em, hồi ở Quảng Đông anh đã yêu một cô gái rất đẹp, anh
không hề giấu em đúng không? Lúc đầu anh và cô ta ở bên nhau hai năm, cảm
thấy rất vui vẻ, nhưng sau đó cô ta cứ nằng nặc đòi anh phải cưới. Anh không
muốn cưới, cô ta liền tỏ ra không vui rồi thường xuyên cãi nhau. Cứ cãi nhau
như thế khiến anh thấy chẳng còn thú vị gì nữa, định sẽ chia tay, ai ngờ cô ta
cảnh giác anh có ý đồ muốn chia tay, liền ra tay với cái bao cao su để có thai
rồi ép anh phải cưới. Anh đương nhiên không chấp nhận, có con không phải do anh
muốn, lúc đó cô ta đã lợi dụng điểm yếu để uy hiếp anh nhưng bất luận thế nào
anh cũng không chịu khuất phục, cho nên anh đã để ba nghìn tệ lại cho cô ta đi
phá thai rồi một mình quay về quê. Anh cứ nghĩ cô ta không tìm thấy anh thì sẽ
tự động đi phá thai, ai ngờ bây giờ tự nhiên cô ta lại vác cái bụng to tướng
đến tìm. Người phụ nữ này sao lại như thế chứ, cô ta khiến anh tức chết mất!”
Sở Vân Phi nói lý
lẽ một hồi, mắt mũi tôi trợn ngược vì phải nghe những điều chưa được nghe bao
giờ. “Cô ta mang thai con của anh, vậy mà anh để lại ba nghìn tệ rồi im hơi
lặng tiếng biến mất?”
“Có phải anh bắt
cô ta mang thai đâu. Về mặt này anh vẫn luôn thận trọng, anh không muốn lại xảy
ra sơ sót như trước đây, mỗi lần gần gũi với cô gái nào anh không hề quên đeo
bao cao su. Có trời mới biết cô ta học được cái thói ấy ở đâu, cô ta lấy kim
chọc thủng bao cao su, cô ta làm như vậy là cố tình đưa anh vào tròng! Cô ta thật
là quá đáng!”
Công nhận như vậy
cũng hơi thủ đoạn nhưng một bàn tay vỗ không thành tiếng, Sở Vân Phi cũng thật
quá đáng. Nghe anh ta nói thì biết, chắc chắn anh ta đã lên giường với không ít
cô gái, nhưng lại không hề có ý định gắn bó lâu dài, cứ nhắc đến
chuyện kết hôn, con cái là anh ta lập tức cao chạy xa bay, không có chút
trách nhiệm nào.
“Tại sao cứ phải
vội vàng kết hôn? Kết hôn rất phiền phức, anh muốn tận hưởng cảm giác yêu đương
khi còn trai trẻ.”
Nói cách khác,
trước mắt anh ta chỉ muốn yêu chứ không muốn cưới. Cảm giác tận hưởng lớn nhất
của anh ta khi yêu các cô gái là những lạc thú giữa nam và nữ, chỉ có tình dục,
không có tình yêu.
“Phiên Phi, đầu
đuôi câu chuyện là như vậy. Anh vốn không muốn em phải bận tâm đến chuyện đó,
đợi đến khi giải quyết xong anh sẽ đến tìm em.”
“Anh định giải
quyết như thế nào?”
“Cô ta đã có thai
hơn tám tháng rồi, bây giờ muốn phá cũng không được, chỉ có thể để sinh thôi.
Bố mẹ anh cũng rất muốn có cháu bế, nói cô ta sinh ra rồi để họ nuôi. Nếu cô ta
không đồng ý, muốn tự nuôi thì cũng được, anh sẽ đưa cho cô ta một ít tiền, chứ
kết hôn thì tuyệt đối không.”
“Đã có con rồi mà
anh vẫn không định kết hôn à?”
“Anh đã nói rồi,
anh sẽ không chịu khuất phục đâu.” Anh ta oai phong lẫm liệt như sẵn sàng tử vì
đạo vậy.
Tôi thật sự giận
quá hóa cười. “Sở Vân Phi, quả nhiên anh không muốn làm lãng tử quay đầu!”
Mèo không thể
không ăn vụng! Tôi cứ khăng khăng nhìn Sở Vân Phi với con mắt khác xưa.
Kết quả… kết quả cho thấy thị lực của tôi quá kém, phải đi khám thôi!
Người phục vụ đã
mang đồ ăn đến nhưng tôi không muốn ăn chút nào. Ngồi đối diện với một con
người bề ngoài ngọc ngà, bên trong xơ mướp này, tôi thật không nuốt nổi.
Tôi cầm túi xách
đi thẳng, trước khi đi còn trịnh trọng nói với anh ta một câu: “Xin anh một
việc, được không?”
“Việc gì?”
“Sau này đừng bao
giờ đến tìm tôi nữa, cũng đừng nói với ai là anh quen biết tôi, càng không nên
nói chúng ta đã từng hẹn hò… Tôi… không… đủ… khả năng… chịu mất… như… người
đó!”
Tôi về đến nhà
thì thấy Chu Nhất Minh đang ở đó. Tôi mặc kệ anh ta, đi thẳng vào trong phòng.
Chẳng biết anh ta thích thú cái gì mà theo vào, lén lút hỏi: “Em… và Sở Vân Phi
thế nào rồi?”
Nghe cái ngữ điệu
ấy là biết ngay anh ta đã phong thanh nghe được điều gì rồi, chắc chắn là Điền
Tịnh, cái loa phóng thanh ấy nói rồi. Tôi giận dữ quay đầu lại, nói: “Liên quan
gì đến anh?”
Anh ta nheo mắt
nhìn sắc mặt tôi. “Có vẻ như trò chơi đã kết thúc rồi, vừa mới ngả bài rồi đúng
không? Từ đầu anh trai đã nói rồi, phòng cháy, phòng trộm cắp, phòng lãng tử,
em còn không chịu nghe…”
Tôi gào lên. “Đều
tại cái mồm quạ thối nhà anh đấy, chuyện đang tốt cũng thành xấu. em muốn xé
rách cái miệng của anh ra!”
Tôi vừa nói vừa
bổ nhào đến như muốn xé miệng của anh ta thật. Anh ta vội vàng lấy tay ôm đầu,
tôi không xé được miệng thì quay sang véo tay. Anh ta đau tới mức nhăn mặt nhăn
mũi. “A!... Yên Phiên Phi, sao lại như thế, tại sao em lại đánh anh? Có phải
anh bỏ rơi em đâu?”
Không cần phải lý
do, đánh nhầm còn hơn bỏ sót. “Giờ em đang điên tiết đây, gặp ai em đánh người
ấy, ai bảo anh vào cho em đánh. Đánh chết anh này, đánh chết này, đánh chết
này…”