Trương Nhất Manh khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh toàn là màu trắng, một lúc lâu sau mới phản ứng được mình đang ở trong bệnh viện,
mà thứ cô đang nhìn là trần nhà…
Ót của Trương Nhất Manh vẫn còn hơi đau, cô quay đầu sang bên cạnh,
nhìn thấy Trương Ninh Trí, thấy cô tỉnh rồi, Trương Ninh Trí đứng dậy
nhấn chuông, sau đó hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”
“Ừm… Ót còn đau một chút, những chỗ khác thì không sao.” Trương Nhất
Manh trả lời xong cảm thấy hơi mệt, thấy mình thoát khỏi nguy hiểm rồi,
cũng thả lỏng hơn.
Cô nhắm mắt lại, một lúc sau có bác sĩ đến kiểm tra cho cô, nói là
không có vấn đề gì, đợi bác sĩ và y tá rời khỏi, trong căn phòng to chỉ
còn lại Trương Ninh Trí và cô, Trương Nhất Manh bỗng nhớ ra gì đó, cô mở mắt nói: “À, lúc tôi té xuống thấy có người chạy đến, là cô sao?”
Trương Ninh Trí lạnh lùng nhìn cô.
Trương Nhất Manh gấp gáp hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trương Ninh Trí lắc đầu: “Không có gì.”
“Còn Tả Hưởng?” Trương Nhất Manh vừa nghĩ đến hắn, đầu lại thấy đau, “Hắn đâu rồi?”
Trương Ninh Trí nói: “Chuyện này cô đừng quan tâm!”
Trương Nhất Manh nói: “Tôi làm sao mà mặc kệ được hả! Hắn đang phạm pháp đó anh có biết không!!!”
Cô hét lên xong, đau đầu tới nỗi muốn khóc.
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Nhất Manh chợt nhớ ra, hình như thân phận của cô không thích hợp để mắng Trương Ninh Trí…
Trương Nhất Manh vờ như lơ đãng nói: “Dù sao thì hắn ta cũng không
đúng, cuối cùng còn lấy cái PSP ném vào tôi, đường đường là đàn ông mà
sao lại làm vậy chứ! Hừm! Tưởng Quân đâu?” ,
“Tưởng Quân và Tả Hưởng đang ở cùng nhau, chuyện này tôi sẽ xử lí,
sau này nhất định không xảy ra chuyện này nữa.” Trương Ninh Trí cau mày
nói, nhìn anh rất kì lạ nhưng dù cho Trương Nhất Manh có hỏi thế nào đi
nữa, Trương Ninh Trí cũng không trả lời, làm Trương Nhất Manh cảm thấy
vô cùng kì lạ.
Nếu nói Trương Ninh Trí muốn lén giải quyết Tả Hưởng thì tuyệt đối
không phải rồi, huống chi khi đó Tả Hưởng cho anh một gậy, anh vẫn yên
lặng không nói gì, dường như cái từ “xử lí” không chỉ việc trừng phạt Tả Hưởng, mà là để nói về một điều khác.
Anh cũng chẳng muốn Tả Hưởng phải trả giá gì cả, thậm chí còn bao dung cho hắn ta, điều này thật không hiểu nổi.
Trương Nhất Manh suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân,
Trương Ninh Trí bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, khi về hai tay mang đầy thức ăn.
Trương Nhất Manh: “… Cám ơn.”
Trương Ninh Trí khựng lại, sau đó đưa cho Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh chú ý đến vẻ mặt của anh, hiểu ra: “Anh không phải mua cho tôi sao?”
“Ừ, từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn gì cả.” Trương Ninh Trí hờ hững nói, “Cô đói thì ăn đi, tôi đi mua thứ khác.”
Trương Nhất Manh quýnh lên, nhanh chóng nói: “Không không không, tôi
không ăn đâu, dù gì tôi cũng không đói, anh ăn trước đi. Dù gì thì tôi
cũng không tiện ăn.”
Trương Ninh Trí gật đầu, nhận lấy túi đồ ăn cô đưa, tuy ngồi trên ghế ăn nhưng tư thế tao nhã chẳng khác gì lúc ở nhà, Trương Nhất Manh lén
nhìn anh, nghĩ đến việc mình trước khi té ngã nhìn thấy Trương Ninh Trí, không khỏi cảm động.
Đợi anh ăn xong, cô mới hỏi: “Anh đặt thiết vị định vị vào thắt lưng của tôi?!”
Trương Ninh Trí nhìn cô, nói: “Chuyện đó lâu rồi, khi cô vừa mới tới nhà họ Trương.”
Trương Nhất Manh nói: “Vậy à…”
Tuy cảm thấy có hơi kì lạ nhưng Trương Nhất Manh không nghĩ gì thêm,
dù sao cũng coi như số cô may mắn đi, cô nói tiếp: “Đúng rồi, Ninh Giản
và Ninh Hi đâu?”
“Ninh Giản bị thương, Ninh Hi đang ở cùng nó.” Trương Ninh Trí nói.
Trương Nhất Manh ngẩn người, ngay cả vết thương của mình cũng quên mất, ngồi bật dậy: “Ninh Giản bị sao vậy?”
Trương Ninh Trí nhìn cô, yên lặng một chút rồi nói tiếp: “Đầu cô hết đau rồi sao?”
Trương Nhất Manh lúc này mới phản ứng được “oa” một tiếp, sau đó từ từ nằm xuống đất.
Trương Ninh Trí nói: “Nó… Bị thương lúc lái xe.”
“Có nặng không vậy? !” Trương Nhất Manh hỏi tiếp.
“Không có gì, chỉ bị thương trên mặt, trán, lỗ mũi cũng bị.”
Trương Nhất Manh nói: “Vậy còn nói không có gì… Bị trên mặt cả rồi! Ninh Giản không bị huỷ dung chứ…”
Thấy cô lo lắng như vậy, Trương Ninh Trí bất đắc dĩ nói: “Không có, chỉ bị thương ngoài da thôi, không để lại sẹo đâu.”
Trương Nhất Manh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Ninh Giản mà bị huỷ dung thì cô sẽ ức chế suốt đời mất…
“Anh ta chạy xe kiểu gì mà lại thế này…” Trương Nhất Manh nhíu mày.
Trương Ninh Trí không đáp lại cô, chỉ nói “tôi đi mua thức ăn cho cô” rồi đi mất, lúc trở về có mang theo Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi, Trương Nhất Manh vừa thấy Trương Ninh Giản liền ngồi dậy kiểm tra anh,
gương mặt Trương Ninh Giản vốn thanh tú nay lại có thêm vài vết thương,
vết bầm, ở gò má còn có một vết thương khá sâu, Trương Nhất Manh cảm
thấy xót tim vô cùng, Trương Ninh Giản chỉ cười cười, ngồi trên giường
Trương Nhất Manh, cẩn thận sờ sờ trán của cô: “Mẹ không sao chứ?” Ai Là Mẹ Anh
Thằng nghịch tử này còn dán một miếng băng keo OK nữa chứ…
Trương Nhất Manh vừa tức vừa đau lòng, nhìn nụ cười vô tâm của anh,
cố nén giận nói: “Mẹ không sao, nhưng mà con không có chuyện gì tự nhiên đi học lái xe làm gì hả?”
Trương Ninh Giản ngẩn người, nói: “Thì muốn học thôi…”
Trương Nhất Manh cắn cắn môi, nói: “Được rồi, con muốn học thì học,
nhưng sao không chịu cẩn thận vậy hả? Cũng may là chỉ bị thương nhẹ, lỡ
như… Lỡ mà xảy ra chuyện lớn thì làm sao đây hả?! Phải cho người ta yên
tâm mới được chứ! Mẹ…!”
Giọng nói của cô hơi lớn, nói vài ba câu đã cảm thấy đau đầu, môi mấp máy không nói nên lời, Trương Ninh Giản thấy cô nói “mẹ…” mãi không
chịu dừng, tưởng Trương Nhất Manh tức tới nỗi không nói nên lời, lắp ba
lắp bắp nói: “Mẹ… Con không phải… Con… Mẹ đừng giận…”
Thấy Trương Ninh Giản như vậy, Trương Nhất Manh lại mềm lòng, ánh mắt của anh quá long lanh, giống như một chú cừu con đứng trước một con con sói, muốn trốn mà không dám trốn vậy, Trương Nhất Manh rất muốn nói
“Haiz, lần sau đừng tái phạm là được rồi”, nhưng chuyện lần này không
đơn giản như vậy, nếu tha thứ dễ dàng quá, lần sau anh lại không cẩn
thận, như vậy thì cô tức chết mất…
Bởi vậy nên cô chỉ biết nghiêm mặt, không mắng cũng không nói gì nữa.
Trương Ninh Giản không biết làm sao, ngồi bên cạnh Trương Nhất Manh, lấy tay chọt chọt vào mặt cô.
Trương Nhất Manh: “…”
Đứa con này…
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ thở dài, đang định mắng anh thêm vài câu
rồi thôi, kết quả Trương Ninh Hi lại lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng giận, không phải là lỗi của Ninh Giản đâu.”
Trương Nhất Manh nói: “Không phải lỗi của anh ta? Vậy là lỗi của anh?”
Trương Ninh Hi: “…”
“Cũng không phải, dù gì thì kĩ thuật lái xe của Ninh Giản không tệ,
lần này chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của nó.” Trương Ninh Hi giải thích, tuy nghe thì hợp lí nhưng trực giác của Trương Nhất Manh
mách bảo rằng có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể chỗ nào thì cô
không biết, thế nên cô không nói gì nữa.
Trương Ninh Trí kịp thời mở miệng hoà giải: “Ninh Hi, em mang Ninh
Giản ra ngoài đi, Ninh Giản cần nghỉ ngơi, Nhất Manh cũng cần nghỉ
ngơi.”
Trương Ninh Giản nghe Trương Nhất Manh cần nghỉ ngơi, tự động đứng
dậy, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Trương Ninh Hi nhìn ba người, thở dài nói: “Anh hai, anh ra ngoài một chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Trương Ninh Trí nhìn anh, gật đầu rồi hai người cùng đi ra ngoài,
Trương Nhất Manh tò mò vô cùng, nét mặt vừa rồi của Trương Ninh Hi rất
nghiêm túc, Trương Ninh Trí lại nghe lời anh, chẳng lẽ liên quan tới Tả
Hưởng sao?
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng không kìm được sự tò mò, khó khăn
bước xuống giường đi đến cạnh cửa, cẩn thận đẩy cửa ra nghe, hai người
họ đứng bên ngoài nói chuyện với nhau, vì Trương Nhất Manh ở phòng VIP,
không có ai khác nên dễ dàng nghe được nội dung cuộc đối thoại.
Giọng nói Trương Ninh Hi có phần lạnh lùng, dường như đang bất mãn
điều gì đó, Trương Ninh Trí cũng lạnh nhạt không kém, Trương Ninh Hi
đứng đối diện với cô, Trương Ninh Trí quay lưng lại, bởi vậy nên cô có
thể thấy nét mặt Trương Ninh Hi không được vui lắm.
“Anh không nói với cô ấy sao? … Anh biết rõ là… Chuyện Tả Hưởng cũng
đã như vậy… Chúng ta sẽ không… Anh…” Giọng nói Trương Ninh Hi đứt quãng, khi Trương Nhất Manh nghe thấy cái tên Tả Hưởng, đầu cô lại đau nhức,
nhưng điểm quan trọng nhất vẫn chưa nghe được.
Sau đó Trương Ninh Trí lạnh lùng nói: “Anh sẽ giữ đúng chừng mực… Em
và Ninh Giản… Chuyện của Ninh Giản… Nhất Manh… Không… Lo lắng… Em… Anh
sẽ không… Em về đi.”
Hai người nói chuyện rất nhanh, Trương Ninh Trí vừa nói “Em về đi”, Trương Ninh Hi liền quay đầu đi, không nói lời tạm biệt.
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng chẳng khác gì không nghe cả.
Trương Nhất Manh nghĩ, ít ra cô cũng giải toả được sự hiếu kì của mình.
Cô nhảy nhảy về phía giường, có điều vẫn chậm một bước, Trương Ninh
Trí bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn
không nói gì cả.
Trương Nhất Manh lại cảm thấy chột dạ, nằm trên giường, nhìn ra bên
ngoài, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bầu trời xanh biếc, trong
trẻo không hề có mây, Trương Nhất Manh không nói gì, Trương Ninh Trí
cũng không, không khí nhất thời lắng xuống.
Cuối cùng vẫn là Trương Ninh Trí mở miệng trước, anh nói: “Xin lỗi.”
“Ờ… Hả? !” Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn Trương Ninh Trí, anh vừa nói gì vậy? Xin lỗi ư?
Trương Ninh Trí thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, giải thích: “Nếu không phải ba chúng tôi đều ra ngoài, để cô một mình ở nhà, cô cũng sẽ không
bị Tả Hưởng bắt cóc. Thực tế thì cô và Tả Hưởng không hề liên quan đến
nhau, bị hắn bắt cóc lỗi cũng ở chúng tôi.”
Trương Ninh Trí nói không sai.
Trương Nhất Manh cùng lắm cũng chỉ là một cô y tá quèn, một chút quan hệ với Tả Hưởng cũng không có, cũng không hề liên quan gì đến ba anh em nhà họ Trương, cô vốn chỉ là một người dân bình thường, quen sống một
cuộc sống bình thường, làm gì có ai rảnh hơi bắt cóc cô… Dù được dặn dò
nhưng cô cũng chẳng có ý thức tự bảo vệ mình gì cả.
Trương Nhất Manh lúc trước còn tự trách mình ngu ngốc, dễ dàng bị Tả
Hưởng bắt đi như vậy, có phải bây giờ Trương Ninh Trí đang an ủi cô hay
không?”
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “À… Đừng nói vậy, dù gì cũng tại tôi… Sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Trương Ninh Trí nói: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Trương Nhất Manh: “… À… ờ…”
Trương Ninh Trí nói: “Thật ra lúc cô bị Tả Hưởng bắt cóc, tôi rất lo lắng cho cô.”
Trương Nhất Manh nói: “Cám ơn! Nhưng có thể ngừng lo được rồi! Cảm ơn anh!”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Nhất Manh nhìn dáng vẻ Trương Ninh Trí ngẫm nghĩ như vậy, dừng một hồi lâu rồi đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Thật ra thì… Anh là
người đầu tiên chạy đến cứu
tôi làm tôi vừa kinh ngạc, vừa cảm động nữa, hơn nữa nói thật, tôi chỉ
mới trải nghiệm sự đời thôi, những người như anh, thành công trong sự
nghiệp, vừa có sắc vừa có tài, đáng nhẽ sẽ không xuất hiện trong cuộc
đời tôi.”
Trương Ninh Trí: “… Nói tiếp đi.”
Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, có chút gặp khó khăn nói:
“Anh còn dạy tôi khiêu vũ, v.v… Đối với tôi mà nói, lại càng là kinh
nghiệm mà trước giờ chưa bao giờ có. Bởi vậy nên nói thật, mong anh
không cười, tôi với anh… Có một chút suy nghĩ khác…”
Tuy đã xác định là sẽ nói ra, nhưng Trương Nhất Manh không tránh khỏi đỏ mặt, cô lắp ba lắp bắp nói dưới ánh mắt sáng quắc của anh: “Hơn nữa, nói thật ra thì, trước khi gặp Hà Lôi, tính cách của anh rõ ràng rất
lạnh lùng, nhưng có đôi khi lại làm tôi cảm thấy như “mình là đặc biệt”
vậy, làm cho tôi nhất thời quên mất thân phận của mình – – đây là điều
ngu xuẩn nhất, nhưng cũng may, tôi kịp thời quen biết với Hà Lôi, cũng
kịp thời hiểu rõ sự chênh lệch giữa anh và tôi…”
Trương Nhất Manh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng Trương Ninh
Trí, kiên định nói: “Vậy nên, anh Trương, tuy rất cảm ơn anh đã chiếu
cố, chăm sóc cho tôi, nhưng, nếu anh xác định sau này sẽ kết hôn với Hà
Lôi, thì anh đừng nên nói những điều tương tự như “lo lắng” như vừa rồi… – – Tuy tôi biết là anh sẽ không nói đâu, nhưng anh chỉ mới nói lần đầu tiên thôi, tôi đã thấy nó rất đáng sợ rồi, nhưng tôi vẫn phải nói rõ
suy nghĩ của mình, anh có thể cười tôi tự mình đa tình, nhưng tôi sẽ
thoải mái hơn nhiều, nói tóm lại là – -“
Cô đưa ra kết luận cuối cùng: “Tóm lại, xin anh Trương sau này… vẫn
giữ thái độ như lúc ban đầu đi, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”