Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng?

Chương 3: Chương 3: Mùa đông năm nay không có tuyết? (Thượng)




“Hừ, không ngờ Trác Văn Chương đi đánh trận còn mang theo đồ làm ấm giường.”

“Người ta là tướng quân, thống lĩnh vạn binh vạn mã chứ đâu giống đệ? Ngay cả đồ làm ấm giường của người ta còn xinh đẹp bậc này, đương nhiên cách thưởng thức cũng phải khác nhau chứ?”

“Hừ, cũng chỉ là mụ đàn bà!”

“Ôi, tỉnh rồi kìa.”

Nhược Tử mệt nhoài tựa ra sau, cả người nàng bị trói chặt, cử động một chút thôi cũng thấy khó khăn. Nàng vừa mới tỉnh thì đã nghe thấy hai chất giọng sang sảng đàm luận về mình bên tai, không nhịn nổi mở mắt lên nhìn thử hai người vừa mới nói nàng.

Chỉ thấy một nam tử vận lam thuần sắc, ngũ quan cân đối, mày kiếm sắc nhọn, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng. Còn người bên cạnh là một nữ tử, nàng vận hồng y ngọt ngào, gương mặt thanh tú, chỉ là ngạo sắc ở mi tâm quá nặng, đã phá hỏng cả khuôn mặt xinh đẹp.

Thấy nàng nhìn họ, họ cũng thản nhiên nhìn lại nàng, chỉ thấy Nhược Tử thiên sinh lệ chất, cao quý bất phàm, ánh mắt nàng không kiêu không ngạo, mà trong veo như nước, thanh tao như trăng. Một người với tư mạo tuyệt sắc, nét đẹp chính là giá trị tồn tại của nàng, nhưng Nhược Tử thì khác, nàng có khí chất riêng của mình, dù bị trói, dáng vẻ nàng vẫn thong dong tao nhã, cả người luôn toát lên ý vị lười biếng.

Nhược Tử cảm thấy đối phương dường như thưởng thức mình hơi nhiều, nàng không nhịn được ngáp một cái, đổi lại bốn mắt kia nhìn nàng đầy sửng sốt.

Nữ tử vận hồng y khẽ cười nhạt: “Sắc nước hương trời, phong tư tuyệt thế nhưng cử chỉ lại quá dung tục tầm thường, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Nam tử bên cạnh chỉ hừ một tiếng, dứt ánh mắt đi.

Nhược Tử thản nhiên cười nhạo, hai tên này tuổi tác cũng tầm khoảng 17 – 18 tuổi, cũng được tính là hậu bối sau này, nhưng với nàng mà so sánh thực quá cách biệt.

“Cô nương, sức ngủ của cô khỏe thật đó, ngủ một phát đến sáng luôn rồi, thế bây giờ có muốn ăn gì không?” Nữ tử hồng y hỏi nàng.

Nhược Tử lập tức gật đầu, nữ tử kia thấy vậy liền bật cười, không nhanh không chậm đứng dậy rời đi.

Lúc này Nhược Tử đưa mắt đánh giá xung quanh, dưới chân là rơm rạ, khắp nơi đều có thùng gỗ, đặt chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, ngay cả chỗ nàng dựa vào cũng là ba thùng gỗ chồng lên nhau. Nhược Tử nhìn theo ánh dương ít ỏi len vào song cửa sổ, chiếu vào những khe hẹp trên thùng gỗ, chợt lóe ra hàn quang chói sáng. Không cần phải đoán nữa, những thùng gỗ này đựng binh khí, và nơi đây chắc chắn là bản doanh của Dương Phượng.

Nàng gặp phiền phức rồi.

“Đừng có nhìn nữa, ngươi có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát khỏi đây đâu.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Nhược Tử nghi hoặc nhìn sang nam tử vận áo lam: “Ta không phải người triều đình, cũng không liên quan đến Dương Phượng hay Hoàng Triều. Ta muốn rời khỏi, ngươi có thể cản sao?”

Nam tử áo lam hừ nhẹ, lạnh nhạt nói: “Ta nghe nói Trác Văn Chương có một nữ nhân rất đẹp, ông ta sủng ái nàng vô cùng, nàng cũng rất thông minh cơ trí. Nhưng không nghĩ một nữ nhân như thế lại có thể thản nhiên nói dối không chớp mắt.”

Nhược Tử nghe xong liền chớp chớp mắt, nói: “Ta không phải nữ nhân của Trác Văn gì đó.”

“Ngươi!” Nam tử áo lam trợn mắt, rồi lại hừ lạnh: “Hừ, đừng có xảo biện.”

Nhược Tử thầm thở dài, nơi này tạm thời chưa gây nguy hiểm gì cho nàng, nàng có thể thức thời ở lại vài ngày, nghe nói Ngọc Vận hoàng triều sắp công thành, Dương Phượng quốc bại trận chẳng khác nào như cá nằm trên thớt, bây giờ chỉ đang chờ bị mổ xẻ. Còn nàng vô tội lại nằm ngay cần cạnh con cá đó, chỉ có thể nhờ lúc người người giơ dao mà bỏ chạy, dù sao khinh công của nàng sử dụng trong lúc nguy hiểm cũng có vài phần đáng tin.

Bên ngoài chợt truyền đến âm thanh nói chuyện.

“Người đã tỉnh chưa?”

“Bẩm tướng quân, đã tỉnh rồi.”

“Được, đưa cơm đây, ta mang vào.”

Không nhanh không chậm có tiếng bước tiến gần, cánh cửa gỗ hơi xê dịch.

Nhược Tử vội ngẩng lên, cánh cửa gỗ bị kéo ra, một nam tử bước vào cầm theo khay đồ ăn, y vận áo tuyền màu xanh biếc, toàn thân toát lên khí chất phong lưu khó tả, khuôn mặt tuấn tú chững chạc hơi quen thuộc, ánh mắt kiên định nhìn nàng mang ý cười, Nhược Tử trợn mắt, trong đầu chợt trào dâng cảm xúc muốn cắt lưỡi chết quách đi.

“Cô nương, xin lỗi vì đã bắt cô về nhé.” Y cười nói.

“Ói Thanh độc hoàn ra đây.” Nhược Tử hậm hực nói.

Nam tử vận áo xanh hơi sửng sốt, y đặt khay đồ ăn bên cạnh nàng, trao đổi: “Ta uống rồi, bây giờ đổi lại cho cô một khay đồ ăn và tự do đi lại trong nhà kho nhé.”

“Tướng quân!” Nam tử áo lam chợt đi đến, cúi người thi lễ.

Nam tử kia gật đầu, phất tay nói: “Ấu Nghiêm, không cần lo lắng. Nàng không gây hại gì với Dương Phượng cả, nàng còn thản nhiên tặng Thanh độc hoàn cho ta, ắt hẳn chỉ là một nữ tử giang hồ thích đi đây đi đó thôi.”

Nam tử tên Ấu Nghiêm nghe vậy liền giật mình, kinh ngạc nói: “Nàng không phải là nữ nhân của Trác Văn Chương?”

“Ngươi nghĩ với bản lĩnh của Trác Văn Chương mà dám đưa nàng ra chiến trường?” Nam tử vận áo tuyền xanh nói, toan giơ tay cởi trói cho Nhược Tử thì Ấu Nghiêm vội ngăn: “Để thuộc hạ.”

“Được.” Nam tử kia thu tay lại, rồi đứng dậy.

Nhược Tử vừa được tự do, liền được bảo kiếm của Ấu Nghiêm chăm sóc cạnh cổ, nàng mặc kệ, chuyên tâm ăn uống. Nam tử vận áo tuyền xanh biếc nhìn nàng ăn, không lâu sau lại nói: “Ăn nhanh đi, ta dẫn cô đến gặp tiểu công chúa.”

Nhược Tử buồn bực nuốt miếng đồ ăn cuối cùng vào miệng, Ấu Nghiêm bỏ kiếm ra khỏi cổ nàng, thô lỗ kéo nàng đứng dậy. Nam tử kia thấy vậy, không vui nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, nàng rất quan trọng với chúng ta.”

Nhược Tử bị đưa ra khỏi nhà kho, nàng kinh ngạc khi phát hiện ở bên ngoài có rất nhiều quân lính, tên nhãi ranh Ấu Nghiêm kia nói quả không sai, giữa một đoàn người như thế này, nàng có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể chạy thoát.

Ấu Nghiêm đi sát phía sau nàng còn đi trước nàng là nam tử áo xanh, đi khoảng một lúc, nam tử kia dừng trước một biệt viện. Lúc này nam tử áo xanh quay người lại nói: “Ấu Nghiêm, ngươi ở ngoài đây đợi. Còn nàng theo ta.”

Ấu Nghiêm tuân lệnh đứng ở bên ngoài, còn Nhược Tử thì bị nam tử kia kéo đi ở phía sau.

Biệt viện này có một dãy phòng nối tiếp nhau, nam tử áo xanh dẫn nàng vào một căn phòng, bên trong căn phòng này, là một vẻ xa hoa lộng lẫy. Đồ vật quý giá bố trí khắp nơi, mỗi vật đều mang một nét riêng, bất quá, nếu đem so với bảo vật trong Dịch Lăng thì tất thảy đều thua xa. Bất thình lình một bóng hình đỏ thẫm lao vụt ra, ngã nhào vào áo tuyền xanh biếc.

“Bùi tướng quân! Ta không thể chịu nổi được rồi!” Tiếng nói nức nở bùi ngùi vang lên, Nhược Tử một bên mà giật nảy mình.

Bóng đỏ kia chỉ cao tới ngực nàng, trên đầu là phục sức mỹ lệ, mái tóc đen mượt như thác đổ, làn da trắng nõn nà ẩn hiện qua lớp áo đỏ, gương mặt thì bị che khuất đi, Nhược Tử chợt tò mò không biết dung nhan của nàng ta như thế nào.

“Tiểu công chúa, hôm nay ta dẫn một người đến gặp người.” Nam tử vận áo xanh gọi là Bùi tướng quân thở dài nói.

“Hả?” Tiểu công chúa sửng sốt, vội vàng tránh khỏi bóng áo xanh kia, gương mặt xinh xắn đáng yêu lộ ra nét ửng hồng khả ái, Nhược Tử nhìn mà cảm khái: tiểu công chúa này thực sự rất dễ thương.

Bùi tướng quân khẽ nhíu mày, kéo tay nàng lại nói: “Tiểu công chúa, đây là nữ tử ta bắt về. Nhan sắc thế này được không?”

Tiểu công chúa nghe vậy, liền nhìn sang Nhược Tử, nhất thời ngây người ra, một lúc sau chợt thốt lên: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp!”

Có một con cá nằm trên thớt, người cầm dao nhìn nó rồi thốt lên: “Con cá này ngon quá!”

Nhược Tử nghĩ mà đen mặt, Bùi tướng quân bên cạnh không vui nhìn tiểu công chúa một cái, tiểu công chúa sửng sốt, ngay lập tức liền khôi phục vẻ ngạo mạn, nàng ta phất tay lạnh lùng nói: “Được rồi, Bùi tướng quân, ngươi nói kế hoạch của bản công chúa với nàng đi.”

Bùi tướng quân gật đầu, y buông tay nàng ra, nói: “Cô nương chắc cũng biết tình hình Dương Phượng quốc rồi. Chúng ta đã thua Hoàng Triều, ngay cả công chúa cũng phải chạy trốn khỏi kinh thành, thành Dương Phượng giờ đây ngập trong máu, hoàng thất đều đã ly tán khắp nơi, bách tính trở thành vong nô, tình hình hiện tại đúng là không thể gượng dậy.”

“Vậy bắt ta thì các người làm được gì?” Nhược Tử chả buồn nhướng mày, chỉ lười biếng hỏi.

Bùi tướng quân bật cười, hỏi ngược lại: “Cô nương thực sự không thể đoán ra ý tứ chúng ta sao?”

Thấy Nhược Tử hết nhướng mày lại nhíu mày, Bùi tướng quân cũng nói thẳng: “Chúng ta muốn cô nương đóng giả thành công chúa.”

Nhược Tử cả kinh, nàng nhìn sang tiểu công chúa đang ngồi trên cao, thì thấy nàng cười lạnh lùng: “Mọi người chỉ biết Dương Phượng quốc có một công chúa, nhưng không hề biết đó là một tiểu công chúa cả. Chắc ngươi hiểu rõ rồi nhỉ?”

“Đem một người thay thế làm công chúa để Hoàng Triều bắt, công chúa thay thế đó sẽ trở thành vong nô, còn bách tính Dương Phượng thì thoát khỏi cảnh nô lệ. Tuy Dương Phượng quốc cũng trở thành đất của Ngọc Vận hoàng triều, nhưng vẫn còn một công chúa thật, đang sống ở bên ngoài chờ cơ hội phục quốc phải không?” Nhược Tử chợt cười nói.

Bùi tướng quân nhìn nàng nghiền ngẫm: “Cô nương sẽ không từ chối chứ?”

Nhược Tử chỉ cười không đáp, nàng chợt nghĩ đến con cá nằm trên thớt vừa rồi, người cầm dao làm thịt cá hỏi nó rằng: “Bây giờ ta giết ngươi, rồi nấu ngươi lên ăn, ngươi đồng ý không?”

Con cá nghe xong mà tức muốn sặc máu.

Trầm mặc một lúc, cuối cùng Nhược Tử cười lười biếng, nàng nói: “Ta muốn đi tắm rồi đi lại quanh đây tự do, ta sẽ không bỏ trốn, ngươi tin ta chứ?”

Thấy nàng thản nhiên như vậy Bùi tướng quân không khỏi sửng sốt, y suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được. Ta cũng cho rằng cô nương không thể thoát khỏi đây được.”

Nhược Tử cũng gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra, Ấu Nghiêm đứng ở bên ngoài thấy nàng, vội chạy theo thì Bùi tướng quân đã ngăn lại, chợt thấy tiểu công chúa ngồi trên cao nói vọng xuống: “Tên tỷ ấy là gì?”

Bùi tướng quân nhướng mày, đáp: “Vi thần không biết.” Hồng nhan bạc phận, nếu có lướt qua thì chỉ là một thoáng rồi biến mất, hà chi phải lưu tâm? Y nghĩ vậy.

Tiểu công chúa cười nói: “Ta không muốn tỷ ấy vì ta mà chết, ngươi nhớ cử một người thân cận theo sau bảo vệ, ít nhất vẫn có thể giữ được tính mạng đến Hoàng Triều.”

Bùi tướng quân nghe vậy thì bật cười, hắn khẽ lắc đầu nói: “Tiểu công chúa, người đúng là nhân từ.”

“Người cũng đừng quá lo lắng a, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.” Tiểu công chúa nhẹ giọng nói, đôi mắt to nhìn y không chớp.

Nhưng chỉ thấy y cười dài, rồi khom người thi lễ: “Vi thần còn có việc, xin phép công chúa cáo lui.”

***

Nhược Tử rời khỏi căn phòng thì đi quanh quẩn xung quanh, quân binh có thấy nàng cũng không lao đến bắt lại, nàng thầm thở dài, tuy nói là muốn đi tắm nhưng đi một hồi lại thành ra lạc đường, Nhược Tử có hơi chán nản, đột nhiên một làn gió lạnh thổi qua, nàng phát run, hai tay vội ôm lấy người, nàng quên mất Dương Phượng nằm ở phía Bắc, thời tiết đương nhiên lạnh hơn rất nhiều so Quỷ Cốc nằm dưới vực, nhưng mà mùa đông đến cũng đã lâu, tại sao tuyết chưa rơi nhỉ?

Nhược Tử ngẩng lên nhìn bầu trời, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mùa đông năm nay không có tuyết?

Những quân lính đang đứng canh, thấy nàng đứng ngẩn ngơ ở một chỗ, không nhịn được kì quái, bọn họ đều cho rằng nàng đang suy nghĩ cách nào để chạy trốn nên không dám lơ là, ai nấy đều tập trung cảnh giác, ánh mắt không ngừng để ý áo tím đứng ở một bên.

“Bùi tướng quân?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, Nhược Tử cũng nghe thấy, nàng bèn quay đầu lại nhìn. Chỉ Bùi tướng quân đứng trước một biệt viện, đối diện y là nữ tử vận hồng y lúc sáng.

“Ngươi vừa đem cơm cho hắn?” Bùi tướng quân hỏi.

“Vâng.” Nữ tử đó khẽ đáp.

Bùi tướng quân gật đầu, lại hỏi: “Vết thương hắn thế nào?”

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, bất quá không thể cử động mạnh.”

“Được rồi, ngươi lui đi.”

Bùi tướng quân nói rồi đi vào, nữ tử hồng y đó chợt thốt lên một tiếng: “Bùi tướng quân, xin đừng quá tức giận với hắn.”

Bùi tướng quân nheo mắt không vui nhìn nữ tử đó, lạnh lùng nhắc nhở: “Nếu ngươi động tâm, phản bội công chúa, bổn tướng quân sẽ không tha cho ngươi.”

Nữ tử hồng y nghe vậy thì cả kinh, vội quỳ xuống, hô: “Tiểu nữ sai rồi, tiểu nữ sai rồi, xin tướng quân trách phạt.”

“Đứng dậy đi ra ngoài đi.” Bùi tướng quân bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào trong.

Nhược Tử nhất thời tò mò tiến lại, nữ tử hồng y kia vừa nhìn thấy nàng, liền hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Nhược Tử lười để ý, nàng toan lại gần hơn thì bị quân binh ngăn cản, một người nói: “Không được vào. Nơi này chỉ có Bùi tướng quân và công chúa mới được vào.”

Nhược Tử ngoan ngoãn rời đi nhưng sau khi khuất bóng quân binh thì nàng lại đi ngược về phía sau, nhanh nhẹn trèo lên một cành cây, chọn độ cao vừa đủ để quan sát bên trong biệt viện.

Biệt viện này so với biệt viện của công chúa quả là khác nhau một trời một vực, nơi đây có duy nhất một căn phòng, xung quanh thì trống trải đơn điệu, chỉ đặt mỗi một cái bàn đá và hai cái ghế đá ở giữa viện. Nhược Tử vươn người nhìn gần hơn thì thấy Bùi tướng quân đang tiến về phía nàng, Nhược Tử giật mình, toan nhảy xuống thì nghe được một âm thanh từ dưới vang lên: “Bùi tướng quân lại đến thăm ta à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.