***
Âm thanh non nớt vang: "Là ngươi… Mạc Lam?"
Nhược Tử liền ngẩng lên, bên cạnh Mạc Lam đang đau đớn ôm mái tóc cũng giật mình quay lại. Trong đêm trăng, tuyết rơi phất phơ, gương mặt khả ái của Dương Phượng Vân hiện lên rõ ràng. Tiểu công chúa choàng một áo lông màu đen, tay phải cầm đoản kiếm, cũng chính là hàn quang vừa rồi lóe lên.
Liếc thấy trên trán Dương Phượng Vân rịm vài giọt mồ hôi, cả hai liền đoán ra nàng ta cũng vừa chạy đến đây.
Nhược Tử hạ mi mắt, quyết định không lên tiếng.
"Công, công chúa…", Mạc Lam run giọng nói, chợt nàng ta phát hiện Dương Phượng Vân đang nhìn chằm chằm vào Nhược Tử phía sau, bộ dạng thất thần và ngây ngốc chẳng khác Mạc Lam lúc nhìn thấy dung mạo thật của nàng là bao.
Nhược Tử hờ hững không thèm để ý.
Mạc Lam do dự vài giây, đột nhiên lên tiếng: "Tại sao công chúa lại ở đây?", rất có thể nàng ta đến đường hầm để chạy trốn, vừa hay nàng có thể bỏ qua thù cũ mà lợi dụng tiểu công chúa này chạy ra ngoài.
Tuy trước kia, Bùi Thuẫn có vài lần nói qua với nàng về đường hầm trong này, nhưng y lại không hề nói đường hầm đó ở đâu, Mạc Lam cũng không dám hỏi thêm. Mặc dù trong lòng vẫn còn lưu tâm nhưng nàng không dám biểu hiện gì ra ngoài, một phần cũng vì sợ y nghi ngờ.
"Câu đó phải là bản công chúa hỏi ngươi!", Dương Phượng Vân chợt quay ngoắt lại, lạnh lùng nói: "Ngươi đang làm gì ở đây?"
Mạc Lam sửng sốt, đột nhiên Dương Phượng Vân cất giọng mỉa mai: "Tướng quân nói ngươi tạo phản đúng là không sai, bản công chúa mới đầu còn không tin, càng không ngờ ngươi có gan làm thế, nhưng bây giờ đúng là không tin cũng không được. Ngươi chắc chắn đã bị yêu nữ này mê hoặc, đúng không?"
Nhược Tử hơi nhướng mày, Mạc Lam bật cười sặc sụa, nàng từ từ đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Dương Phượng Vân nói: "Tiểu công chúa, đến bây giờ ngươi vẫn không nhận ra sao?"
Dương Phượng Vân không nhịn được lùi vài bước, đoản kiếm giơ cao: "Phản tặc, ngươi tính làm gì?"
Nhược Tử thuận tay ném cho Mạc Lam con dao sắc trong người, cất giọng vô cùng dễ nghe: "Cho ngươi mượn."
Mạc Lam nhẹ nhàng chụp lấy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Dương Phượng Vân cả kinh nhìn hai người, ngay lập tức bộ não nhỏ bé của tiểu công chúa cũng hiểu ra được tình huống nguy hiểm lúc này.
"Mạc Lam, ngươi… định giết bản công chúa? Ngươi dám giết bản công chúa?", Dương Phượng Vân cao giọng nói, nhưng bản thân lại vô thức lùi sau vài bước.
Mạc Lam không đáp, chỉ chậm rãi tiếp thêm một bước, ánh trăng trên cao chợt chiếu vào con dao trên tay, hàn quang lóe lên sắc bén, Dương Phượng Vân kinh hãi xoay người chạy bán mạng.
"Không được để tiểu nha đầu đó thoát", Nhược Tử lập tức bật dậy đuổi theo.
Mạc Lam cất dao, nhanh chóng bám sát nàng.
***
Bùi Thuẫn nói: "Ngọc Đẳng, ta đã thua ngươi hai lần, chỉ là hai lần thua này ta không phục. Không phục!”, chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa, chỉ cần kéo dài thời gian một chút nữa ...
"Không, ngươi thua ta ba lần, và lần này là lần cuối", Ngọc Đẳng khẽ cười, sắc mặt hắn đã tốt hơn vừa rồi một chút: "Ngươi đã sai lầm khi quyết định đến gặp ta kéo dài thời gian chạy trốn của Dương Phượng Vân, ta vốn đang phân vân hướng chạy của ngươi là thế nào, nhưng từ lúc thấy ngươi xuất hiện, ta đã lập tức thấu rõ.
Ngươi đã nói thỏ khôn có ba hang, người thông minh cũng phải biết chừa đường lui cho mình đúng không? Đáng tiếc là, đường lui cuối cùng của ngươi đã bị ta phát giác."
“Cái gì?”, Bùi Thuẫn sửng sốt, chợt Trác Văn Chương quay người lại nói với Ngọc Đẳng: “Công tử, hỏa pháo đến rồi.”
Bùi Thuẫn cả kinh nhìn Ngọc Đẳng, đột nhiên y nghe thấy tiếng xe gỗ lạch cạch di chuyển, hơn nữa tiếng nặng này rất quen thuộc với y…
Trác Văn Chương vừa nói là hỏa pháo?
Hoàng Triều không hề có hỏa pháo, chẳng lẽ là ...
“Là Hỏa diễm đại pháo”, Trác Văn Chương nhìn Bùi Thuẫn nói, sắc mặt y lập tức trắng bệch.
"Bùi Thuẫn, bây giờ ngươi có hai lựa chọn cuối cùng, một là giao nộp tiểu công chúa đang lẩn trốn, hai là nàng ta sẽ chết trong biệt viện này", Ngọc Đẳng chậm rãi nói, đến câu 'trong biệt viện này' hắn cố ý nhấn mạnh.
***
Dương Phượng Vân chạy vào trong một phòng chứa củi lớn, từng bó củi xếp cao như những thành lũy, che khuất tầm nhìn rất tốt, nàng ta nhanh chóng lẩn đi. Nhược Tử đang suy kiệt sức lực, nên không thể thi triển khinh công bắt kịp, nàng đuổi theo đến nơi thì hoàn toàn mất dấu.
Nhược Tử nhìn căn phòng lớn trước mặt, khắp nơi lại bề bộn củi thì thầm nghiến răng: "Chết tiệt, nha đầu đó chạy đường nào rồi?"
Phía sau nàng, Mạc Lam vừa kịp chạy đến thở dốc: "Sư phụ!"
Nhược Tử chống một tay lên đống củi chất cao như núi, cất giọng mệt mỏi: "Mạc Lam, lấy lửa lại đây", nàng không còn sức để chơi đùa nữa, tốt nhất nên giải quyết dứt điểm nhanh gọn.
Mạc Lam nghe thấy vậy thì kinh ngạc: "Sư phụ, người định đốt nơi này sao?"
"Nhiều lời, còn không đi mau?", Nhược Tử không kiên nhẫn khẽ quát, tác phong của nàng chính là bất kể việc gì nhưng một khi đã làm thì phải làm thật ấn tượng, ngay cả việc giết một tiểu nha đầu cũng vậy.
Liếc thấy bầu trời bên ngoài tuyết vẫn rơi, Nhược Tử bỗng có cảm giác ngọn lửa của nàng cháy lên sẽ rất đẹp.
Mạc Lam không dám hỏi thêm, lập tức chạy đi nhóm lửa.
Nhược Tử nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nàng bình ổn bước chân đi vào trong, vạt áo tím khe khẽ phát ra âm thanh cọ xát, ở đâu đó quanh đây, nhịp tim của Dương Phượng Vân đập ngày một nhanh.
***
Ngoài trời tuyết vẫn rơi đều đều, nơi biệt viện Ngọc Đẳng, Bùi Thuẫn đang cẩn thận suy nghĩ từng giây phút, mạng sống của y đặt tất cả lên tiểu công chúa đang chạy trốn.
Trác Văn Chương đợi chưa được một lúc đã không còn nhẫn nại: "Ngươi chưa suy nghĩ xong sao?"
Bùi Thuẫn mĩm cười bất lực: "Ta sẽ dẫn các ngươi đi", y kéo dài thời gian như vậy đã đủ, chỉ mong lúc này tiểu công chúa đã chạy thoát.
Trác Văn Chương nghe vậy liền quay lại nhìn Ngọc Đẳng, thấy hắn gật đầu thì y mới bỏ thương xuống yết hầu Bùi Thuẫn, thay vào đó là kề thương lên cổ Bùi Thuẫn.
"Không cần phải vậy", Ngọc Đẳng cất giọng nhàn nhạt, đây là sự tôn trọng tối thiểu của hắn dành cho Bùi Thuẫn.
Bùi Thuẫn gật đầu với Ngọc Đẳng tỏ ý cảm tạ, Trác Văn Chương lập tức bỏ thương ra, y nhanh chóng theo Bùi Thuẫn đến một biệt viện khác.
Là một biệt viện chứa củi.
Cùng lúc này, bên trong một căn phòng chứa củi, Nhược Tử với tà áo tím ma mị đứng trên một chỗ cao nhìn ra ngoài, thể trạng nàng trong một thời gian ngắn đã phục hồi được nửa, vậy nên tình hình nguy cấp bên ngoài được nàng coi nhẹ ném sang một bên.
Mạc Lam ở phía dưới đang nhanh tay châm cháy củi ở khắp nơi, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng dồn dập, nàng ta không nhịn được ngẩng lên nói với Nhược Tử: "Sư phụ, có rất nhiều người đang đến đây."
Nhược Tử khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Dương Phượng Vân không lo thì ngươi lo cái gì?"
"Nhưng rất có thể nơi này có đường hầm, nàng ta chắc chắn đã chạy trốn vào đó", Mạc Lam vừa châm củi vừa nói.
"Đường hầm?", Nhược Tử chợt ồ lên, đúng thật làm sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ.
Mạc Lam kinh ngạc nhìn Nhược Tử, đừng nói với nàng là nàng ta không nghĩ đến chuyện này chứ?
Trong góc khuất, có một cặp mắt tăm tối đang chăm chú quan sát hai người.
"Có hay không thì phải đốt hết củi ở nơi này mới biết được", Nhược Tử mĩm cười nói, nàng lấy ra một lọ sứ màu trong suốt, vẩy một ít bột vào ngọn lửa đang cháy mà Mạc Lam vừa châm, lập tức ngọn lửa ấy bùng lên một tiếng dữ dội, như một tiếng nổ lớn rung chuyển cả một vùng trời.
Tiếng động ấy kinh động cả bên ngoài, không chỉ Bùi Thuẫn mà Trác Văn Chương cũng giật mình, cả đại quân lập tức tiến lại nơi phát ra âm thanh kinh hoàng.
Chỉ thấy một căn phòng lớn đang bùng cháy dữ dội giữa đêm trăng, ánh lửa rực rỡ trong màu tuyết trắng xóa. Bùi Thuẫn chợt lạnh người đi, y càng không ngờ nơi này bị phát hiện nhanh như vậy.
Nhưng, là ai giúp Ngọc Đẳng?
Mạc Lam…
Trác Văn Chương không nhanh không chậm ra lệnh: "Lập tức bao vây xung quanh!"
Bên trong, Mạc Lam cả kinh vứt ngọn đuốc trên tay vào một khóm củi khác, Nhược Tử nhanh chóng thi triển khinh công nhảy xuống kéo nàng ta chạy ra ngoài, nàng ngẫu nhiên liếc qua bóng hình núp sau khóm củi đó một cái rồi rời tầm mắt đi.
Đôi mắt tăm tối đang dõi theo nàng cũng lặng lẽ biến mất.
Dương Phượng Vân hoảng sợ chạy về phía đường hầm, nhưng cửa vào cũng cùng củi cháy lên ánh lửa bập bùng, nàng ta sợ hãi giật lùi về sau.
Làm sao đây? Phải làm sao đây? Dương Phượng Vân run rẩy nghĩ.
Không khí trong căn phòng củi ngày một ít dần, thời gian để nàng ta suy nghĩ cũng ít đi.
Đứng giữa ranh rới sống - chết, Dương Phượng Vân hoang mang tột cùng.
Lửa càng cháy lớn, ngay cả lối ra cũng sắp sập đổ.
Dương Phượng Vân cắn răng, sự run rẩy chốc lát liền biến thành sự liều mạng, nàng ta lao ngay ra bên ngoài.
Sau lưng là căn nhà đang chậm rãi đổ nát trong lửa đỏ, Dương Phượng Vân thẩn thờ nhìn Bùi Thuẫn.
Nước mắt bỗng chảy dài, bước chân bỗng nhẹ cẩng, ngay lập tức nàng ta lao vào lòng y, mặc cho Trác Văn Chương và binh lính đang vây quanh hai người.
Bùi Thuẫn thầm thở dài: Đây đã là số mệnh, thì có tránh cũng không tránh khỏi.
***
Nhược Tử kéo Mạc Lam chạy ra bên ngoài, lập tức đụng phải đại quân Hoàng Triều bao vây. Cảnh tượng này lập tức gợi lên những cơn đau đầu quen thuộc cho Nhược Tử, nàng vừa vất vả chịu đau vừa thấp giọng nhắc nhở Mạc Lam: "Bế khí."
Dứt lời, liền quăng một viên đạn dược duy nhất trên người xuống, lập tức những trận khói đen cuồn cuộn nổi lên, Nhược Tử nhân cơ hội này kéo Mạc Lam chạy đi.
Nàng thậm chí không còn hơi đâu để ý một con vật màu trắng đang lặng lẽ bay theo, đôi mắt tăm tối nhìn nàng chằm chằm.
Mạc Lam chạy phía sau vội nói: "Sư phụ, hay chúng ta tạm thời nấp nơi nào đó trước đã, bên ngoài có rất nhiều binh lính, cứ chạy như thế này không phải cách hay."
Nhược Tử đang chạy phía trước đột nhiên khựng lại, lúc này nàng chẳng có tâm trạng nào quan tâm quân Hoàng Triều hay Dương Phượng nữa, cả người như mất hết sức lực đổ xuống.
Mạc Lam nhanh tay nhanh mắt, lập tức đỡ lấy nàng, Nhược Tử chống một tay lên Mạc Lam, thấp giọng nói: "Ngươi còn thuốc giải Mỹ Chi Vị không? Thứ chết tiệt đó đang khiến ta chật vật cả tối nay cũng vì liều lượng không đủ."
Mạc Lam sửng sốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ y lệnh đưa thuốc giải ra.
Thảo nào, vừa rồi sư phụ đột nhiên mất hết sức lực, thì ra là thuốc giải không đủ liều lượng.
Nhược Tử uống xong thuốc giải lần thứ hai liền thở hắt ra, sau này nàng nên cẩn thận với mấy loại độc dược của Chi Dực một chút, muộn tý nữa là đến Quỷ Môn Quan dạo chơi rồi.
"Ở bên kia, mau bắt hai ả lại", đột nhiên một tiếng hét vang lên, rất nhiều binh lính Hoàng Triều chạy lại gần.
Mạc Lam lập tức cầm thanh kiếm văng dưới đất lên, không do dự lao vào tốp binh chém giết, lựa một khoảng cách không xa để bảo vệ Nhược Tử đang tập trung điều khí.
Thanh kiếm của Mạc Lam tao nhã xoay chuyển trong không, mang theo mùi máu tanh nồng như rượu như hương, thoang thoảng trong tuyết, bất tri bất giác bóng xanh màu ngọc bích ấy, lại giống hệt bóng đỏ năm xưa, Nhược Tử đột ngột mở to mắt, nàng chậm rãi thu tay về, khóe miệng khẽ trào ra một dòng máu tươi.
Mạc Lam cả kinh, quay lại nói: "Sư phụ, không sao chứ?"
Nhược Tử làm ra vẻ 'không sao' thật lắc đầu với Mạc Lam, nhưng nàng vừa ngẩng lên thì thấy hàn quang chớp lóe sau lưng nàng ta, rất nhanh Nhược Tử vung tay, chưa đợi Mạc Lam kịp nhận ra, thì binh lính phía sau đã trắng dã mắt đổ người ra sau.
Mạc Lam bình tĩnh cầm chắc thanh kiếm trong tay, thủ sẵn tư thế nghênh chiến, nhưng sau lưng nàng ta đã thấm đượm cả mồ hôi. Cầm kiếm giết người, là việc từ trước đến nay Mạc Lam chưa bao giờ dám làm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Còn bây giờ…
Mạc Lam thầm cười gượng, Bùi Thuẫn từng ví nàng là đóa sen xanh, trong suốt và thanh cao. Nhưng lúc này, ắt hẳn y đã nhận ra, đóa sen ngày nào giờ đã tắm mình trong biển máu. Liếc thấy sắc mặt Nhược Tử vẫn chưa khá lên, Mạc Lam hít sâu một hơi, giơ cao kiếm về tốp binh Hoàng Triều, tiếp tục chém giết.
Đột nhiên ở phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, không chỉ Mạc Lam mà tốp binh Hoàng Triều cũng khựng lại, vẻ mặt ai cũng tràn đầy hoảng hốt.
"Tướng quân cho nổ pháo rồi, chạy mau!", một binh lính bất thình lình hét toáng lên, ngay lập tức tất cả vứt hết vũ khí chạy vù đi.
Mạc Lam ngạc nhiên không dứt: "Sư phụ, thế này là?"
Nhược Tử mở mắt ra, nở nụ cười yếu ớt: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là để diệt sạch mấy con chuột như chúng ta rồi."
Mạc Lam kinh hãi nhìn nàng.
"Nơi này sớm muộn gì cũng cháy rực như căn nhà chứa củi kia thôi", Nhược Tử chậm rãi đứng dậy, ánh mắt suy tư hiếm thấy, hình như có người nào đó đã phát giác ra sự xuất hiện không nên có của nàng.
Trước mặt bỗng 'bùm' một tiếng rất lớn, Nhược Tử không tránh, Mạc Lam cũng không kịp tránh, tiếng nổ lớn như muốn hất văng hai nữ tử lên cao, cuối cùng Mạc Lam bị văng ra một đoạn khá xa.
Căn nhà đối diện cháy bùng rực rỡ.
Nhược Tử hơi nhếch miệng, trong lòng cảm thán: Chết tan xác như thế này rất không đẹp a, nàng đương nhiên không thể chết như vậy rồi.
Cân nhắc vài giây, Nhược Tử liền lấy trong người ra một lọ sứ ánh màu xanh lấp lánh, nàng rắc hết những bột sao lấp lánh đó lên người rồi vứt lọ không đi.
Lúc này, Mạc Lam ở phía xa chậm rãi lê tới gần nàng: "Sư… phụ, người không sao chứ?"
Nhược Tử hơi nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Lần tới…", ngưng vài giây, nàng cất giọng dễ nghe: "Ngươi nên bị văng ra ngoài luôn thì tốt hơn."
Mạc Lam hiểu được, nhưng không khỏi tức trào máu: "Sư phụ có biết cả người văng như vậy nguy hiểm đến mức nào không?"
Nhược Tử mĩm cười, nụ cười khuynh thành, đẹp đẽ vô ngần: "Mạng ngươi còn dai lắm, yên tâm không chết được đâu", nàng vừa dứt lời, lập tức phía xa một quả đại pháo đang hướng đến phía nàng và Mạc Lam.
Không nhanh không chậm, Nhược Tử đẩy Mạc Lam sang một bên.
Quả đại pháo 'bùm' một tiếng nổ lớn ngay chỗ nàng đứng, còn Mạc Lam chịu sự tác động của nó mà cả người bay ra ngoài.
***