“Lần sau không cần đưa tôi về.” Giang Trầm mặt không cảm xúc nói một câu, sau đó cầm lấy tài liệu bước về phía biệt thự Phượng gia.
Vừa bước vào trong, bắt gặp cô đang bước từ trên lầu xuống, tay cầm tách cà phê.
Anh giấu đi tài liệu phía sau người, nhìn thẳng vào mắt cô, không biết nên giải thích về ngày hôm nay như thế nào.
“Về rồi?” Phượng Tâm hỏi.
“Ừm.”
“Ăn tối chưa?”
“Chưa.”
Phượng Tâm quay đầu tìm người giúp việc: “Dì Minh, dọn cơm.”
Dì Minh đang hì hục trong bếp nghe thấy tiếng của cô liền chạy ra: “Vâng, tiểu thư.”
Vậy mà cô không hỏi gì cả...???
Giang Trầm biểu thị ngơ ngác, một mặt tràn đầy mộng bức khó hiểu đi về phòng mình.
Lúc Giang Trầm tắm rửa xong, đi xuống bàn cơm đã được dọn sẵn ra.
Mái tóc anh còn hơi ẩm ướt rũ xuống, tư thế lười nhác bước lại ngồi xuống.
Vậy mà lúc ăn cô cũng không hỏi gì. Chỉ chăm chú ăn, không mở miệng nói chuyện. Anh thở phào một hơi.
Anh ăn xong cũng đi lên lầu.
Vừa lúc đóng cửa lại thì bị một bóng dáng mềm mại đứng trước mặt: “Vào được không?”
Gật đầu.
Phượng Tâm nhìn nhìn một chút. Vật nhỏ lại còn rất ít mở miệng nha. Còn tiết kiệm lời hơn cả cô.
Cô bước vào trong phòng, chờ Giang Trầm đóng cửa mới đưa mắt nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”
“Hả?” Suy nghĩ cái gì cơ?
Sau một giây ngơ ngác, anh mới nhớ ra việc hôm qua cô hỏi mình, anh nheo mắt mỉm cười âm trầm: “À ừm. Tôi không ngại làm người đàn ông của em.”
Trong lòng Phượng Tâm nhảy lên một cái. Không ngại làm người đàn ông của em là cái quỷ gì? Đây không phải là câu mà nữ chính trong tiểu thuyết nên nói khi bị nam chính ép buộc sao?
“Vậy không ngại để cho mọi người đều biết chứ?” Dù gì tin tức bát quái về việc cô câu được kim chủ cũng rất lớn, muốn đính chính cũng cần phải được người trong cuộc cho phép chứ.
“Không ngại.”
“Vậy được. Con có chuyện nữa muốn thông báo với anh. Ngày mai bố mẹ và em trai tôi về nước, sẽ ở lại đây. Có vấn đề gì không?”
Giang Trầm lắc đầu: “Tôi biết rồi.”
“Ừm. Add bạn bè đi.” Cô đưa điện thoại của mình ra trước mặt anh.
Sau khi xác nhận bạn bè xong, cô nói cảm ơn một tiếng.
“Vậy tôi về phòng đây.” Cô đứng dậy đi về phía anh, hơi cúi người xuống hôn lên trán anh một cái: “Ngủ sớm đi.”
Bàn tay mềm như không xương của cô vỗ nhẹ lên vai anh, nhưng đáy mắt xẹt qua một tia sáng nhìn về phía tập tài liệu trong ngăn kéo chưa được kéo kín.
Đợi khi Phượng Tâm rời khỏi. Trái tim đang đập loạn của anh mới có chút bình ổn lại, ngón tay sờ vào trán chỗ cô vừa hôn, nụ cười càng thêm sán lạn: “Thật là càng ngày càng muốn có được em rồi.”
***
Phượng Tâm lên giường nằm, mở điện thoại ra lướt tin tức.
Trên mạng tràn ngập tin tức về cô.
#Phượng Tâm bị bao nuôi#
#Tiểu hoa đán Phượng Tâm là tiểu tam#
#Phượng Tâm muốn chen chân vào giới thượng lưu#
#tiểu tam Phượng Tâm cướp người yêu bị chính thất dằn mặt#
Bên dưới là các loại bình luận, có chửi rủa, có bênh vực, cũng có cả người đưa ra bằng chứng.
Đó là một tấm ảnh mờ ảo chụp từ phía sau lưng, bóng lưng người này có phần tương tự cô, người này đang bị một người phụ nữ đứng trước mặt nhìn chằm chằm, còn cô ta thì đang một tay ôm má, mặt nghiêng sang một bên.
[Thật không ngờ Phượng Tâm lại là loại người này. Uổng công tôi đã từng suýt làm fan của cô ta.]
[Loại tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đáng bị băm thành ngàn mảnh.]
[Phượng Tâm cút khỏi giới giải trí.]
[Giới giải trí càng ngày càng xuống cấp đều tại những kẻ như thế này đây. Aizzz...]
[Các người đừng có quá đáng, chỉ là bóng lưng, cũng không nhìn được rõ mặt. Sao có thể xác định là Tiểu Tâm Nhi được chứ?]
[Lầu trên nói đúng. Rõ ràng tôi thấy bóng lưng này không phải là Phượng Tâm đâu. Còn chưa rõ thực hư mà các người đã chửi rủa người khác như thế. Coi chừng báo ứng.]
[Haha... Hai lầu trên thật buồn cười. Đến giờ này vẫn có kẻ bênh vực tiểu tam, trong khi bằng chứng đã rõ rành rành như thế rồi.]
Chậc...
Kẻ muốn giết cô mà không tiếc bỏ tiền ra mua hot search và thuỷ quân bôi đen cô như thế này, dùng đầu gối cũng biết là do ai làm ra rồi.
Nhưng Lâm Tiểu Noãn ơi là Lâm Tiểu Noãn, cảm ơn vì đã đưa tin tức này càng trở nên hot càng tốt.
Phượng Tâm cô càng muốn nó nổi, để khi lật thuyền, kẻ bị vả lại đau nhất lại không phải cô.