“Cô...” Lâm Tiểu Noãn tức giận, suýt nữa thì phun ra những câu chửi bới trong lòng, may là kìm nén được, lại cấu vào đùi mình một cái, nước mắt lã chã: “Tớ thật sự nhìn nhầm cậu rồi.”
Cô ta nói xong chạy nhanh ra khỏi cửa. Nước mắt như hoa lê đẫm mưa* khiến người nhìn vào chỉ cảm thấy là cô ta đang bị bắt nạt.
*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người con gái.
Diễn đi diễn đi. Tôi chờ xem cô có thể diễn được tới lúc nào. Phượng Tâm cười cười cầm cốc nước lên uống một ngụm, nhìn Thẩm Hàn Trì: “Còn không đuổi theo cô ta à? Hay là muốn trả đồ cho tôi ngay tại đây?”
Thẩm Hàn Trì mím chặt môi, hắn không biết nên miêu tả cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào.
“Có gì tôi sẽ liên lạc với cô sau.” Nói xong hắn quay người đi ra khỏi nhà. Trước khi khuất con nghe tiếng của Phượng Tâm vọng lại ở phía sau: “Không tiễn.”
“Con ăn no rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi.” Phượng Tâm đứng dậy, đi lên lầu. Sau đó Giang Trầm cũng đứng lên.
Bàn ăn vừa rồi còn náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại Phượng cha và Phượng Vân Diễn. Cậu cắn cắn đầu đũa, nhìn cha mình. Hai người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau thở dài một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn.
***
Phượng Tâm ngồi nhìn màn hình máy tính, đọc hết những bình luận không có ý tốt về cô. Trong lòng cười thầm một tiếng. Lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Phượng Tâm: “Vào đi.”
Giang Trầm bước vào, anh quét mắt qua màn hình máy tính, thấy những dòng comment khó nhìn, anh vô thức nhíu mày lại.
“Có chuyện gì?” Phượng Tâm hỏi.
“Không có gì. Tôi chỉ muốn báo với em một tiếng, lát nữa tôi muốn đi ra ngoài.”
“Ừm. Nhớ cẩn thận. Ra ngoài đi.”
Giang Trầm đi về phòng mình, đóng cửa lại. Anh lấy điện thoại ra gọi cho người của mình: “Giải quyết chuyện trên mạng của Phượng Tâm cho sạch sẽ vào.”
“Vâng? Ý ngài là...” trợ lý không hiểu rõ lắm.
“Phượng Tâm trong sạch.”
“Vâng vâng vâng. Tôi sẽ làm ngay ạ.”
“Còn nữa, điều tra ai làm. Sau đó cho hắn một chút bài học. Tiện thể dạy dỗ lại cả một tiểu hoa đán tên Lâm Tiểu Noãn một chút.”
“Vâng thưa ngài.” Dập máy xong, khuôn mặt trợ lý vẫn ngơ ngác không thôi.
Giang tổng... từ lúc nào chú ý đến mấy chuyện trong vòng showbiz nhỏ bé này rồi?
Chẳng lẽ Giang gia sắp có chủ mẫu?
Rùng mình một cái. Ai mà chịu nổi tính cách biến thái của Giang tổng được vậy?
Tối đó, trên mạng không còn một tin tức liên quan đến việc Phượng Tâm bị bao nuôi. Thay vào đó là một tin tức nóng hổi khác của một ảnh hậu đang nổi.
Phượng Tâm ngủ dậy, nhìn tin tức trên điện thoại mà mặt đầy mộng bức.
Là ai dám đẩy tin tức của cô xuống?
Cô còn chưa trả đũa lại cơ mà?
Phượng Tâm mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp đi xuống bàn ăn. Cha mẹ Phượng và Vân Diễn đã ngồi ở dưới, cả Giang Trầm cũng đã ngồi. Cô bước tới kéo ghế ngồi vào.
Giang Trầm khẽ liếc sang nhìn cô, vậy mà lại phát hiện nét mặt cô rất không vui.
Tại sao lại vậy?
Rõ ràng anh đã giải quyết chuyện rắc rối cho cô rồi mà?
Chẳng lẽ anh làm sai sao?
Aizzz... cô vợ nhỏ thật khó chiều!