Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 15: Chương 15




Edit: tiểu an nhi

Hôm nay, Nhậm Tư Đồ vừa tiễn người bệnh nhân đầu tiên ra về thì đúng lúc nhìn thấy phòng làm việc phía đối diện, Mạc Nhất Minh cũng đưa bệnh nhân ra ngoài. Nhìn bộ dạng bệnh nhân kia chắc là khoảng 27, 28 tuổi, gương mặt rất lạ, Nhậm Tư Đồ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cô không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng: Mạc Nhất Minh này không phải đã kín hết lịch hẹn sang năm sau sao? Nhờ vậy mới có thể đẩy người bệnh mắc chứng cường bách lôi thôi lếch thếch sang cho cô mà. Vậy mà hiện tại đã nặn ra thời gian để nhận bệnh nhân mới rồi à?

Nhậm Tư Đồ khó hiểu nhìn Mạc Nhất Minh, nhưng khi cô chuẩn bị quay đi, thì lại bắt gặp ánh mắt ẩn chứa nụ cười của bệnh nhân kia. Ánh mắt của người này. . . . . . khiến cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy không thoải mái. Cô chau mày, cúi đầu tránh đi tầm mắt của đối phương, lập tức xoay người trở về phòng làm việc của mình.

Giờ ăn cơm trưa, quả nhiên, Mạc Nhất Minh lại chạy tới chỗ cô dò hỏi về vấn đề Tôn Dao có hẹn với người nào cùng đón năm mới hay không.

Lần này, Nhậm Tư Đồ từ chối đưa ra ý kiến, ngược lại hỏi anh: "Không phải năm nay anh đã kín hết lịch hẹn rồi sao? Căn bản không thể tiếp nhận thêm bệnh nhân nào mà. Sao buổi sáng hôm nay em lại thấy anh tiếp nhận bệnh nhân mới vậy?"

Đối với sự ngạc nhiên của Nhậm Tư Đồ, Mạc Nhất Minh còn ngạc nhiên hơn cô, vội hỏi: "Đó không phải là bệnh nhân do em giới thiệu tới sao?"

"Em?" Nhậm Tư Đồ khó tin, chỉ chỉ vào mình.

"Chẳng phải Thịnh Gia Ngôn nhờ em tìm giúp bác sĩ tâm lý nên em mới đề cử anh sao?" Mạc Nhất Minh hơi nhỏ giọng nói, "Bệnh nhân đó tên là Tưởng Lệnh Thần, phạm tội ‘quấy rối tình dục’, văn phòng luật của Thịnh Gia Ngôn đang xử lý vụ kiện của anh ta."

Nhậm Tư Đồ nhớ lại một chút, quả thật Thịnh Gia Ngôn có nhờ cô tìm bác sĩ tâm lý, nhưng Thịnh Gia Ngôn cũng đã nói rõ, không cho phép cô giới thiệu phòng khám bệnh mà cô đang làm việc. Cô cũng đã gửi cho Thịnh Gia Ngôn số liên lạc của các phòng khám khác rồi mà. Còn về phần tội ‘quấy rối tình dục’ này. . . . . .

Đột nhiên, Nhậm Tư Đồ nhớ lại ánh mắt của bệnh nhân kia khi nhìn mình, chỉ có thể than thở, cũng khó trách Thịnh Gia Ngôn không cho phép cô giới thiệu phòng khám nơi cô làm việc. Nhưng sao bây giờ lại vẫn tới nơi này?

Nhậm Tư Đồ lắc đầu một cái, nghĩ mãi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Vì cần phải tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân nên Mạc Nhất Minh cũng không bàn luận nhiều về chuyện này nữa, ngược lại tiếp tục làm khó Nhậm Tư Đồ: "Rốt cuộc em đã hỏi Tôn Dao về dự định của cô ấy trong đêm giao thừa hay chưa?"

Nhậm Tư Đồ làm như thật lắc lắc đầu, khiến Mạc Nhất Minh không nhịn được hô to: "Vậy thì anh còn cần đến em làm gì?"

Nhậm Tư Đồ căn bản cũng không có ý định giúp Mạc Nhất Minh thăm dò dự định của Tôn Dao, vừa tiếp tục ăn cơm vừa suy nghĩ. Cô phải hỏi Thịnh Gia Ngôn một chút mới được, sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, vẫn đưa bệnh nhân giới thiệu tới đây. . . . . .

Nhưng rất nhanh công việc bận rộn ùn ùn kéo tới khiến Nhậm Tư Đồ quẳng luôn chuyện đó ra sau đầu. Mãi cho đến mấy ngày sau, khi cô nhìn thấy bệnh nhân tên là Tưởng Lệnh Thần kia lần thứ hai ——

Hôm nay khi hết giờ làm việc, Nhậm Tư Đồ như thường lệ xuống nhà để xe dưới lòng đất lấy xe. Lái xe rời khỏi chỗ dừng không được bao lâu, điện thoại của cô liền vang lên, tuy là một số lạ, nhưng mã vùng lại rất quen thuộc với Nhậm Tư Đồ. Cô do dự một chút rồi vẫn bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ khách khí: "Xin lỗi, cho hỏi đây có phải là điện thoại của cô Nhậm Tư Đồ hay không?"

"Vâng, xin hỏi cô là. . . . . . ?"

Đúng lúc này, đột nhiên một chiếc xe thể thao lao nhanh về phía xe của cô, Nhậm Tư Đồ hoảng sợ vội vàng thắng xe, điện thoại di động rơi xuống dưới chân. Tiếng thắng xe chói tai vang dội trong bãi đỗ xe ngầm trống trải, Nhậm Tư Đồ bị dây an toàn ghì chặt cảm thấy có chút đau. Cô vội vã hạ cửa kính xe xuống, thấy đầu xe của mình chỉ còn cách sườn xe của đối phương vài milimet, chưa có thực sự đụng vào —— Nhậm Tư Đồ nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cửa sổ xe thể thao lúc này cũng hạ xuống, lộ ra gương mặt đối với Nhậm Tư Đồ mà nói thì cũng không hoàn toàn xa lạ.

Không phải người này chính là Tưởng Lệnh Thần hay sao?

Nhậm Tư Đồ không khỏi có chút cảnh giác, còn Tưởng Lệnh Thần lại quan sát cô bằng ánh mắt dường như đang ẩn chứa nụ cười. Bộ dạng kia, rõ ràng là cố ý muốn đụng vào xe của cô mà.

Nhậm Tư Đồ có cảm giác ánh mắt của người này nhìn cô càng lúc càng càn rỡ, khiến người khác thực sự khó chịu. Nhưng trên thực tế, anh ta cũng không có làm gì quá quắt, chỉ là nhìn cô cười cười như vậy mà thôi. Sau đó, chớp mắt liền mở máy, anh ta lái xe thể thao chạy vèo qua trước mũi xe của Nhậm Tư Đồ.

Nhậm Tư Đồ nhìn ánh đèn phía sau chiếc xe phách lối kia biến mất ở khúc cua, một lát sau mới nhớ ra điện thoại di động của mình. Cô vội vàng nhặt lên, "Alo" một tiếng.

Thật may là đối phương còn chưa cúp điện thoại.

Nhậm Tư Đồ đỗ xe tại chỗ, cùng đối phương tiếp tục nói chuyện một lát, mới biết là bạn học cũ đã mất liên lạc nhiều năm đang dự định tổ chức buổi gặp mặt cả lớp trong mùa xuân này. Còn nói rằng, nếu cô về chơi với ông bà vào lễ mừng năm mới, thì nhất định phải tham gia.

Bạn học cũ ở đầu bên kia điện thoại liên tục cảm thán: "Đồ Đồ tai to, đúng là cậu thật sao? Cuối cùng cũng liên lạc được rồi!"

Đột nhiên có người thân thiết gọi biệt danh thời còn đi học của mình, cảm giác này thực sự rất kỳ lạ. Nhậm Tư Đồ giơ tay lên điều chỉnh góc độ gương chiếu hậu, rồi soi gương đem tóc mai tán loạn vén ra sau tai, nhìn tai của mình một chút.

Cô nhớ, lúc trước từng có lúc không thích bị mọi người gán cho biệt danh này, nhưng bây giờ đột nhiên nghe có người gọi như vậy, cô không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Có lẽ đây chính là thay đổi mà thời gian đã mang lại cho cô đi.

Nhậm Tư Đồ cười cười hỏi lại: "Làm sao cậu có số điện thoại của tớ vậy?"

Giọng của bạn học cũ so với cô còn vui sướng hơn: "Là Thời Chung nói cho tớ biết đó."

Cái tên này làm cho Nhậm Tư Đồ thoáng sửng sốt.

Bạn học cũ rất nhanh chóng vòng sang chuyện khác: "Ai nha, đoán chừng cậu cũng không nhớ cậu ấy là ai đâu. Mà cậu nhé, bốc hơi nhiều năm như vậy, những buổi gặp mặt bạn học hàng năm không sao liên lạc được với cậu. Rốt cuộc năm nay cũng liên lạc được rồi, cậu nhất định phải về tham gia đó nha."

Bốc hơi sao. . . . . .

Hai chữ này, Nhậm Tư Đồ càng nghĩ càng thấy khổ sở. Cô cố hết sức xua đi cảm giác khổ sở vừa mới dâng lên, lúc này nói với bạn học cũ: "Không thành vấn đề, tớ nhất định sẽ đi."

Nhưng vừa mới cúp điện thoại, Nhậm Tư Đồ lại đột nhiên nghĩ ra: Lễ mừng năm mới. . . . . . Nếu là về chơi với ông bà, rồi nhân tiện tham gia buổi gặp mặt bạn bè thì quá tốt, nhưng, điều này cũng có nghĩa là cô phải gặp lại mẹ mình. . . . . .

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Nhậm Tư Đồ đang chìm trong suy nghĩ trở về thực tại. Cô nhìn thấy tên người gọi tới là Thịnh Gia Ngôn, nhíu nhíu mày bắt máy.

Giọng nói của Thịnh Gia Ngôn vẫn như trước thân thiết nhu hòa: "Đã tan làm chưa?"

"Em vừa mới lấy xe chuẩn bị đi về, có chuyện gì không?"

"A, vậy thì tốt quá. Anh cũng mới làm việc xong." Thịnh Gia Ngôn vừa vặn khéo léo nói, "Em biết cao ốc Trung Hâm ở đâu phải không? Thuận đường tới đấy đón anh đi!"

Dù sao cũng không xa lắm, Nhậm Tư Đồ lái xe không tới năm phút đã tới cao ốc Trung Hâm.

Thịnh Gia Ngôn đang đứng ở ven đường, vẫn là bộ tây trang cùng áo khoác cùng màu như cũ. Nhậm Tư Đồ rất dễ dàng phát hiện ra bóng dáng của anh giữa dòng người ra vào tấp nập bên ngoài cao ốc này —— chủ yếu là thân hình của anh hết sức cao lớn, đứng giữa chỗ đó cũng cực kỳ dễ nhận ra.

Nhậm Tư Đồ ấn còi ô tô, Thịnh Gia Ngôn dựa theo âm thanh nhìn về phía xe của cô, sau đó nhanh chóng chạy bộ qua bên này, mở cửa xe ngồi vào ghế trước.

Khi tan tầm, khu này vẫn luôn bị kẹt xe. Nhậm Tư Đồ đi một chút lại dừng một chút, vốn định cùng Thịnh Gia Ngôn nói về chuyện của Tưởng Lệnh Thần. Nhưng cô nhìn dòng xe chạy hỗn loạn ở phía trước, không biết suy nghĩ thế nào, lại nhớ tới câu nói của một người nào đó, "Không có việc gì, nếu em không vừa ý, chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác." Nhậm Tư Đồ bỗng hỏi anh: "Vụ kiện của Trung Hâm vẫn chưa giải quyết được sao?"

Lúc này, dòng xe phía trước dần dần nhích lên từ từ, Nhậm Tư Đồ vừa chậm rãi lái xe chạy theo, vừa dựng lỗ tai lên chờ Thịnh Gia Ngôn trả lời.

"Đừng nói nữa, bọn anh đã phải ngồi chờ cả buổi chiều ở Trung Hâm đấy." Thịnh Gia Ngôn hình như cũng có chút buồn bực, "Em đoán xem người của Trung Hâm lấy cái lý do hoa mỹ gì để qua loa lấy lệ lảng tránh bọn anh?"

"Cái gì?"

Nói đến vấn đề này, Thịnh Gia Ngôn không khỏi cười khổ: " ‘Ông chủ của chúng tôi xảy ra tai nạn xe cộ ’—— em nói xem, cái lý do này có hoa mỹ hay không?"

Nhậm Tư Đồ đột ngột thắng xe.

"Tai nạn xe cộ?" Cô có chút không dám tin.

Lúc này đang là giờ cao điểm, tất cả xe đều buộc phải vừa đi vừa nghỉ, đột nhiên cô thắng xe như vậy, Thịnh Gia Ngôn cũng không để ý lắm, chỉ tiếp tục nói: "Đúng vậy, vì không muốn cùng bọn anh đàm phán thương lượng, mà ngay cả cái lý do tự nguyền rủa mình như thế mà cũng nghĩ ra được."

Hi vọng thật sự chỉ là lấy lý do từ chối mà thôi. . . . . . Nhậm Tư Đồ có chút thất thần nhìn ánh sáng đèn xe ở phía trước, trong lòng quanh quẩn ý nghĩ mong đó không phải là sự thật.

Đột nhiên, phía sau xe vang lên tiếng còi inh ỏi, Nhậm Tư Đồ chợt phục hồi lại tinh thần. Lúc này, Thịnh Gia Ngôn mới phát hiện ra sự khác thường của cô: "Sao lại ngẩn người ra như vậy? Phía sau cũng thúc giục rồi."

Nhậm Tư Đồ vội vàng khởi động xe rời đi.

***

Cũng như lần trước khi Nhậm Tư Đồ thuận đường cho Thịnh Gia Ngôn đi nhờ xe, anh lại bày ra một bữa ăn tối thịnh soạn để ‘báo đáp’ cô và Tầm Tầm.

Nhậm Tư Đồ thấy Tầm Tầm dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thịnh Gia Ngôn đang làm thịt bò bít tết, thì không khỏi cảm thán trong lòng: Xem ra đứa nhỏ nào cũng đều như vậy, không tim không phổi gì hết. Chỉ cần có thịt bò bít tết thì chả còn nhớ gì đến chú chân dài của nó nữa rồi.

Nhậm Tư Đồ cũng không giúp được việc gì, đành từ trên sofa trong phòng khách đi đến bên cạnh cửa sổ. Trong lòng suy nghĩ, nếu anh có thể đem số điện thoại của cô nói cho bạn học cũ biết thì chắc sẽ không thật sự xảy ra tai nạn xe cộ đâu.

Chờ Nhậm Tư Đồ hoàn hồn lại thì phát hiện ra không biết từ bao giờ cô bất tri bất giác đã tìm thấy số liên lạc của anh ở trong danh bạ điện thoại rồi.

Cắn răng một cái liền đem điện thoại di động áp vào tai.

"Alo?" Trong di động truyền đến một giọng nam trong trẻo, nhưng. . . . . .

Không phải là giọng nói của anh.

Vậy nên Nhậm Tư Đồ phải mất một lúc mới hỏi: "Xin hỏi, đây là điện thoại của Thời Chung tiên sinh phải không?"

Đối phương nhất thời uất ức hô to một tiếng: "Anh ta đã chết rồi!"

Nhậm Tư Đồ bị dọa tới mức tay run lên, bất chợt cảm thấy hoa mắt ù tai. May mà đầu bên kia điện thoại đã lập tức sửa lại lời nói: "Ngại quá, thật xin lỗi, tôi. . . . . . tôi nói lung tung thôi. Tôi vừa mới bị anh ta dạy dỗ, vì tức quá nên mới. . . . . . Anh ta đang ở đây! Đang ở đây!"

Đối phương lắp ba lắp bắp nói không hết câu, nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn nghe rõ được phần lớn, lúc này tảng đá trong lòng mới từ từ được thả xuống: "Vậy anh có thể chuyển điện thoại cho anh ấy được không?"

"Có thể, có thể." Đối phương nói xong, khiếp đảm bổ sung thêm một câu, "Chỉ là. . . . . . cô ngàn vạn lần đừng đem nhưng lời tôi vừa mới nói kia nói cho anh ta biết nhé. Làm ơn!"

"Được."

Sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa, Nhậm Tư Đồ ở bên này, theo thói quen dùng ngón tay đang cầm điện thoại, từng phát từng phát gõ vào mặt sau của di động. Sau một lát, điện thoại lại một lần nữa có người nghe máy, nhưng vẫn không phải là giọng nói mát lạnh như nước trong trí nhớ của Nhậm Tư Đồ, mà là giọng nam lanh chanh láu táu lúc nãy: "Thật xin lỗi, tình trạng của anh ấy hiện giờ không tốt lắm, đã ngủ rồi, không nghe điện thoại được đâu."

". . . . . ."

"Người giúp việc đã xin nghỉ về nhà trước rồi, buổi tối tôi còn có việc nữa. . . . . ." Giọng nam láu táu lúc trước đột nhiên than ngắn thở dài, "Aiz, không có ai chăm sóc cho anh ấy cả, thật đáng thương."

***

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong thành phố, sắc mặt Thời Chung trắng bệch ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt vẫn hết sức sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tôn thư ký đang đứng ở cạnh giường nghe điện thoại.

Tôn thư ký nhanh chóng cúp điện thoại, vẻ mặt rất chi là chân chó (nịnh nọt) nhìn ông chủ của mình: "Ánh mắt vừa rồi của anh, có phải là ý bảo tôi nói như thế này với cô ấy không?"

Thời Chung khẽ gật gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: "Cô ấy trả lời thế nào?"

"Cô ấy nói dù sao tối nay cũng không có việc gì, bảo tôi chờ cô ấy đến đây rồi hãy đi. Còn việc đổi thuốc với đo nhiệt độ gì đó, cô ấy là bác sĩ, tôi có thể yên tâm giao cho cô ấy làm."

Thời Chung mặt không thay đổi khen ngợi nói: "Rốt cuộc nuôi cậu cũng không phải không công."

Tôn thư ký cười hắc hắc. Nhưng trong lòng lại rống giận: Nhà tư bản khát máu! Bắt nạt tôi còn không đủ hay sao, lại còn lừa gạt phụ nữ đàng hoàng chạy tới chỗ này? Làm một con người vốn lương thiện như tôi đây lại bị ép buộc làm ra chiêu trò nối giáo cho giặc như vậy!

"Đừng có cười vội." Thời Chung lạnh lùng nhẹ nhàng phun ra một câu, làm cho nụ cười của Tôn thư ký cứng ngắc ở trên mặt.

"Vừa nãy tôi nghe thấy cậu ở ngoài phòng ngủ rống to tôi đã chết rồi." Ánh mắt Thời Chung lạnh lùng quét về phía Tôn thư ký, "Cậu đang mong tôi chết đấy à?"

Tôn thư ký cúi đầu thật thấp: "Không dám ạ. . . . . ."

***

Tầm Tầm ở chỗ Thịnh Gia Ngôn làm xong đống bài tập về nhà, lúc này Nhậm Tư Đồ mới đưa Tầm Tầm trở về. Vừa về tới nơi, cũng đã gần tới thời gian đi ngủ của Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ cho cậu nhóc đi ngủ xong, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ đã là chín giờ rưỡi.

Từ nhà cô đến khu nhà của Thời Chung không tính là xa, nhưng Nhậm Tư Đồ đến nơi thì người nghe điện thoại khi nãy đã đi trước rồi, còn trực tiếp để thẻ mở cửa căn hộ của Thời Chung ở chỗ bảo an ngoài cổng khu nhà cho cô nữa.

Nhậm Tư Đồ lấy được thẻ mở cửa, quét vào thang máy riêng. Tiến vào bên trong, quả nhiên xung quanh hoàn toàn vắng lạnh, đen - trắng - tro là ba màu sắc thiết kế chủ đạo, có chút khiến cho người ta bị áp lực.

Tất cả các cánh cửa trong căn hộ đều đang đóng, Nhậm Tư Đồ không biết phòng nào là phòng ngủ chính, dựa vào trực giác đi về phía cánh cửa cách phòng khách xa nhất, đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Thời Chung đang nằm ngủ ở bên trong.

Cánh tay của anh bị bó thạch cao, dường như ngủ cũng không được thoải mái. Đây là lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ này lộ ra bộ dạng đáng thương như vậy. Mặc dù đã đổi dép mút mềm đi vào trong nhà, nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn không tự chủ được bước thật nhẹ nhàng, đi đến bên giường.

Tới gần một chút, mới phát hiện ra tuy anh ngủ thật yên lặng, nhưng giữa hai hàng lông mày lại cất giấu vẻ uể oải, ga giường tối màu làm gương mặt trắng bệch của anh càng thêm rõ ràng.

Lúc trước người đàn ông đã nói chuyện điện thoại với cô có dặn, sau 23h phải đánh thức anh dậy để đổi thuốc một lần. Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian vẫn còn sớm, suy nghĩ không biết nên ra phòng khách hay ngồi luôn ở trong này để đợi nữa. Lúc này, Thời Chung bỗng nghiêng người một chút, chăn trên vai liền theo đó mà trượt xuống.

Nhậm Tư Đồ do dự một chút, vẫn tiến lại gần, cúi người giúp anh đắp lại chăn. Từ góc độ mà Nhậm Tư Đồ đang nhìn vào lúc này, cô cảm thấy khóe miệng đang khẽ mím lại của anh quả thực cực kỳ đẹp mắt.

Chỉ trong một giây, Nhậm Tư Đồ nhớ lại buổi tối hôm đó, cảm giác khi hôn anh, làm cho cô hiện giờ cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Nhậm Tư Đồ thu hồi lại ánh mắt đang nhìn chăm chú vào đôi môi của anh, đang muốn đứng lên, bỗng sửng sốt ——

Không biết anh tỉnh lại từ lúc nào nữa.

Lúc này, ánh mắt hai người chỉ cách nhau có năm phân, Thời Chung đang mở mắt lẳng lặng nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.