Editor: Sandy
Ngay lúc Tư Đồ từ nhà tắm đi ra, đồng hồ cũng điểm mười hai giờ, mà bây giờ thì cuộc sống về đêm ở thành phố mới bắt đầu, phảng phất một chút phong cách trong quán rượu nhỏ ở Nam MĨ thời xưa, có thể uống cạn rượu trong ly bất cứ khi nào. Lúc nãy cô nghe điện thoại, hình như người nghe có giọng nói ở Nam Mĩ, cô tưởng tượng ra một người có dáng người đẫy đà, là một nữ ca sĩ xinh đẹp, nhưng lúc này bài hát không do cô trình diễn.
Mà góc khuất nhất trên bàn dài trong quán, Mạc Nhất Minh cùng Thịnh Gia Ngôn cũng đã uống đến gục rồi——
Không sai, Nhậm tiểu thư to gan lớn mật cuối cùng vẫn lựa chọn mở máy.
Hơn nữa là ngay trước mặt Thời Chung.
Chẳng qua là lúc đó nét mặt Thời Chung lạnh đến không thể lạnh được nữa, cuối cùng Tư Đồ không có dũng khí gọi cho Thịnh Gia Ngôn, mà là do dự mấy lần, sau mới gọi điện thoại cho Mạc Nhất Minh.
Mà người nghe điện thoại cũng không phải Mạc Nhất Minh, là người bán rượu, nói hai người đàn ông này đã uống say, người bán rượu đang lo không biết tìm ai để dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Lúc Tư Đồ cúp điện thoại, không nói gì nhưng nhìn nhìn Thời Chung, mặc dù không nói tiếng nào, thế nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: em phải đi đón anh ta. . . . . .
Vẻ mặt Thời Chung cứng đờ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu: "Đi thong thả, không tiễn."
Nhưng cô nhìn về phía hắn, lúc hắn nói câu "Đi thong thả, không tiễn" ? Rõ ràng là đang cảnh cáo cô: em dám đi ra ngoài một bước, chúng ta liền chia tay. . . . . .
Giống như trước đây, Thịnh Gia Ngôn vượt qua Đại Tây Dương xa xôi để đến thăm Tư Đồ, làm Vũ Tình tức giận thiếu chút nữa hai người họ phải cia tay, ai cũng hi vọng nữa kia đối xử thật tốt với mình, mình là duy nhất với đối phương, nếu như không yêu 100%, như vậy tình nguyện một chút cũng không muốn.
Nhưng Tư Đồ cho tới bây giờ cũng không phải là người dứt khoát giống như Vũ Tình, từ điểm này, cô và Thịnh Gia Ngôn lại giống như đồng loại, dễ dàng do dự, lặp lại, mềm lòng —.— đối với người khác mềm lòng, hơn đối cũng mềm lòng với chính mình. Tựa như hiện tại, Tư Đồ mình cũng không phân biệt rõ, mình đối với Thời Chung là áy náy, đến cùng tình cảm dành Thời Chung rốt cuộc có phải là yêu hay không? Mình đối với Thịnh Gia Ngôn thì như thế nào, có phải là còn lưu luyến quá khứ hay không?
Tư Đồ không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, những vấn đề này cô nghĩ không ra, nên liền lựa chọn bỏ quên bọn họ. Cho nên nửa giờ sau cô theo bản năng bỏ quên ánh mắt cùng lời nói ngầm ẩn ý của Thời Chung, bỏ qua tất cả cô sửa sang lại mình, nhắm mắt đi; cho nên vào giờ phút này, cô đã thu hồi tất cả những suy nghĩ rối loạn trong đầu, trực tiếp đi đến chỗ Thịnh Gia Ngôn và Mạc Nhất Minh.
Đợi Tư Đồ đến gần, mới phát hiện mặc dù Mạc Nhất Minh nằm ở đó, lại nói mớ dài dòng trách móc người nào đấy, cô thử vỗ vỗ mặt của Mạc Nhất Minh, Mạc Nhất Minh từ từ tỉnh lại nhìn cô một cái, rốt cuộc nhận rõ Tư Đồ, Mạc Nhất Minh đánh nấc rượu, mặt nổi giận: "Tại sao là cô?"
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, người bán rượu đằng sau quầy bar, bất mãn kêu la: "Ai! Không phải đã nói cho anh biết rồi sao? Nói là tôi uống say rồi,giúp bọn tôi liên lạc với người tên là ‘ Dao Dao ’ , nhưng anh. . . . . . anh lại gọi cho gốc cây vạn tuế này làm gì!"
Tư Đồ một chưởng liền đem mặt của Mạc Nhất Minh quay trở về trên mặt bàn: "Tôn Dao ở nước ngoài quay quảng cáo, anh đừng mong có thể gọi được cho cô ấy. Coi như anh gọi được cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tới đón anh."
Thật ra thì "Đối với người lòng dạ ác độc, đối với mình lòng dạ ác độc hơn " trên điểm này, Tư Đồ bội phục Vũ Tình, bội phục Tôn Dao hơn. Tôn Dao cự tuyệt người, cho tới bây giờ đều không lưu lại một chút đường sống, không có nửa điểm mập mờ, Tôn Dao liền như chém đinh chặt sắt nói với Mạc Nhất Minh: "Tôi không thể nào thích hay quan tâm anh được, anh nên chết tâm đi. Theo đuổi cô gái nào không phải đuổi theo? Anh theo đuổi một người khác nữa là được rồi. . . . . ."
Thật đúng là "Đối với ngươi tàn nhẫn, mới là đối với mình từ bi nhất" , cho nên Tôn Dao sẽ không cho Mạc Nhất Minh bất cứ hy vọng nào, Tư Đồ không chỉ mới nghỉ qua một lần, nếu như năm đó Thịnh Gia Ngôn cũng cự tuyệt thẳng thừng giống như Tôn Dao vậy, không lưu lại một chút đường sống nào cho cô, có thể cô cũng đã sớm chết tâm rồi, cũng sẽ không có nhiều trằn trọc ngăn trở mình. . . . . . Có thể nói, cuối cùng thì đây cũng chỉ là những giả thiết của Tư Đồ mà thôi, Thịnh Gia Ngôn là một người rất dễ mềm lòng, sao có thể thằng thắn cự tuyệt, không cho cô đường sống chứ?
Hôm nay, Tư Đồ đối với lời nói của Mạc Nhất Minh cũng thấy rất rõ ràng, điên rồi, Mạc Nhất Minh nghe xong, cười ngây ngô, ngay sau đó nằm ở đó nhưng không lên tiếng nữa, Tư Đồ hoàn toàn có lý do tin tưởng, chờ hôm sau Mạc Nhất Minh tỉnh rượu, hắn sẽ ngóc đầu trở lại, không có một chút cảm giác bị thất bại nào, vẫn xuất hiện trong danh sách người theo đuổi Tôn Dao —— Mạc Nhất Minh biết Tôn Dao những năm gần đây đều như vậy, Tư Đồ bất đắc dĩ nhất, cũng bội phục anh ở điểm này
Tư Đồ biết đây là vị " Tiểu Cường đánh hoài không chết" , nên cũng không quản hắn khỉ gió gì nữa, ngược lại Thịnh Gia Ngôn bên cạnh say bí tỉ—— người có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng thật làm người ta lo lắng.
Tư Đồ thử dò xét, tính vỗ vỗ vai Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn không chút nào phản ứng, chỉ là quả đấm càng nắm chặt hơn.
Phục vụ ở một bên thấy Tư Đồ không biết phải như thế nào đứng bất động ở nơi đó, liền tiến lên hỏi thăm có cần giúp một tay hay không.
Tư Đồ rốt cuộc tìm được cứu tinh, vội vàng nói: "Xe tôi đang đỗ bên ngoài, có thể giúp tôi đem bọn họ dìu đến trên xe được không?"
Phục vụ gật đầu đồng ý, đảo mắt liền đem Mạc Nhất Minh đở dậy, nâng đi, thuận tiện chào hỏi một người phục vụ khác, nhờ tới nâng Thịnh Gia Ngôn ra xe.
Nhưng người phục vụ kia so với Tư Đồ còn gầy yếu hơn, muốn dìu Thịnh Gia Ngôn, nhưng không thành công, ngược lại thiếu chút nữa khiến Thịnh Gia Ngôn ngã xuống bàn, Tư Đồ hoảng hốt, không nhịn được gọi một tiếng: "Thịnh Gia Ngôn!"
Cũng không biết là ngã, hay là loáng thoáng nghe được tiếng Tư Đồ gọi, lông mi Thịnh Gia Ngôn run lên, rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt ra, dần dần tập trung, Thịnh Gia Ngôn thấy rõ tròng mắt tràn đầy lo lắng của Tư Đồ, lại hoảng hốt cho là mình đang nằm mơ. . . . . .
Chậm rãi mở mắt ra, dần dần tập trung, Thịnh Gia Ngôn thấy rõ tròng mắt tràn đầy lo lắng của Tư Đồ, lại hoảng hốt cho là mình đang nằm mơ. . . . . .
Cái mộng này đối với Thịnh Gia Ngôn mà nói cũng không xa lạ, có lẽ nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, đây căn bản không thể xưng là mộng, bởi vì tất cả những chuyện này đều xác xác thật thật tồn tại trong trí nhớ của anh: đêm mưa, rượu cồn, tích tụ khó khăn, suýt nữa mất lý trí. . . . . .
Khi đó anh đem Tư Đồ nhận lầm thành Vũ Tình, cho đến đột nhiên tỉnh táo, lại ngưng. . . . . .
Năm đó chia tay với Vũ Tình cũng có nhiều đau khổ, hôm nay Thịnh Gia Ngôn đã không thể hồi tưởng lại nổi rồi. Khi đó đau lòng muốn chết, là bởi vì rất tin, tin rằng cả đời mình chỉ yêu một người như thế, bây giờ nhớ lại, thay vì nói là không bỏ được cô gái kia, không bằng nói là không bỏ được cái chân tâm mình đã bỏ ra. Trước đây không lâu,anh tận mắt chứng kiến Vũ Tình gã cho người khác, sâu trong đáy lòng chỉ hơi nhói đau một chút, dường như cũng đã quên được rồi.
Thời gian là thuốc chữa vết thương tốt nhất, đem tất cả những gì giữa anh cùng Vũ Tình tẩy sạch như trang giấy trắng; thời gian cũng là thuốc làm tê dại hay nhất, làm anh hoàn toàn không chú ý tới, khi anh cho là mình còn đang trong một đoạn tình cảm chân thành nhớ mãi không quên, thì tim của anh đã sớm thay đổi rồi.
Nếu như không phải là như vậy, hôm nay anh, tại sao lại đem một phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện nhận lầm thành Tư Đồ?
Nếu như không phải là như vậy, giọng nói đang nghe kia có chút mập mờ, trong nháy mắt, anh rõ ràng đã không khống chế được, bóp nát ly rượu trong tay, vẫn còn muốn giả bộ bình tĩnh nói: "Tôi đụng phải đồng nghiệp của cô, anh ta để tôi nói mấy câu với cô. Tôi cũng không biết anh ta đang làm gì."
Nếu như không phải là như vậy, tại sao trong lòng bàn tay anh truyền tới đau nhứt, máu chảy ra, đau không phải là lòng bàn tay nắm thành quyền, mà là tâm?
Thịnh Gia Ngôn tự giễu cười cười.
Tư Đồ thấy Thịnh Gia Ngôn đã say mèm nhìn mình, đột nhiên nhếch môi cười, không khỏi sững sờ, lúc này một phục vụ mạnh khỏe hơn đi tới chỗ Tư Đồ nói: "Để tôi đỡ anh ta đi!"
"Vậy làm phiền anh. . . . . ." Tư Đồ cảm kích nói xong, nói xong lui qua bên cạnh một chút, đi tới vị trí trước mặt của Thịnh Gia Ngôn, để phục vụ dễ dàng dìu Thịnh Gia Ngôn.
Cũng đang lúc này, cổ tay Tư Đồ bị người khác bắt được.
"Chớ đi. . . . . ." Thịnh Gia Ngôn vững vàng cầm lấy tay cô, trong giọng nói lộ ra yếu ớt đem Tư Đồ giữ lại bên cạnh .
Đừng rời khỏi tôi. . . . . .
Tư Đồ cũng không biết mình đến tột cùng cứng người trong bao lâu, cho đến khi Thịnh Gia Ngôn bóp chặt cổ tay cô, chỗ bị nắm kia gần như đã bị Thịnh Gia Ngôn bóp đến nát đi, lúc này Tư Đồ mới chợt phục hồi lại tinh thần.
Ngước mắt nhìn —— Gương mặt Thời Chung âm trầm đứng ở bên cạnh bàn.
Tư Đồ kinh ngạc há miệng, lại không kịp lên tiếng, Thời Chung cũng nhìn cô một cái, gương mặt đen lại căm tức nhìn Thịnh Gia Ngôn, trong giọng nói mang theo mấy phần cắn răng nghiến lợi: "Chỉ biết tên tiểu tử này không có ý tốt."
Tiếng nói vừa dứt, Thời Chung liền một tay kéo Thịnh Gia Ngôn, không khách khí dìu Thịnh Gia Ngôn đi ra ngoài.
Tư Đồ bị bỏ quên lúc này mới phản ứng được , vội vàng đuổi theo.
***
Thời Chung đem Thịnh Gia Ngôn ném vào sau xe mình.
Nếu như có thể, hắn càng vui hơn khi đem Thịnh Gia Ngôn ném vào cóp sau.
Thịnh Gia Ngôn cảm thấy khó chịu nhăn mày lại, tay trái vốn nắm chặt thành quyền, lặng lẽ nắm lại chặt hơn. Thời Chung nghiêng mắt nhìn, không khỏi khẽ chau mày ——
Anh thấy hình như bàn tay trái của quỷ say này đang chảy máu.
Nhưng hắn sẽ để ý cái này? Tự nhiên sẽ không —— ánh mắt Thời Chung rất nhanh chuyển qua tay phải của quỷ say này. Chính là chỗ tay này, uống say còn biết nắm tay phụ nữ của người khác không thả, quả thật không phải hạng tầm thường. . . . . .
Thời Chung nhất thời cảm thấy có chút may mắn khi nghe được người phụ nữ này nói chuyện điện thoại cùng người phục vụ, nếu không thì. . . . . .
Tư Đồ lúc này mới đuổi theo kịp Thời Chung, liền vội vàng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Không biết là cố ý, hay là thật sự không nghe rõ cô đang hỏi cái gì, Thời Chung lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mở của xuống xe, gật đầu một cái, đỡ Mạc Nhất Minh đang nôn ọe: "Em hãy tiễn đồng nghiệp của em về nha, anh đưa người tình trong mộng của em về nhà."
Tư Đồ theo bản năng muốn bật thốt lên bác bỏ lời nói "Người tình trong mộng" của anh, có thể tưởng tượng được, nhưng chỉ ngậm miệng, chỉ nắm cánh tay Thời Chung không thả —— bộ dáng củ anh vẫn ác độc như cũ, cô nào dám để cho anh đưa Thịnh Gia Ngôn về nhà?
Thời Chung chỉ nhìn cô một cái liền đem lời trong lòng của cô học ra ngoài: "Chẳng lẽ em còn sợ anh ném anh ta xuống biển làm mồi cho cá ăn sao?"
. . . . . . Được rồi, Thời Chung thừa nhận quả thật hắn có nghĩ như vậy.