Nhưng ánh mắt sững sờ của anh liền biến mất.
Trong lòng Thời Chung thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy không cần phải giấu giếm cô: “Em.”
Sau khi nói xong anh liền im lặng quan sát phản ứng của cô. Nếu như cô để ý, có nghĩa là cô đã bắt đầu quan tâm đến anh, mà nói ra thì cô không hoàn toàn tin tưởng anh, nếu như cô không để ý…………Cô sẽ không hỏi vấn đề này.
Cho nên trong lòng mỗi người đều có mâu thuấn. Thời Chung thì hi vọng cô để ý, phụ nữ hay ghen tuông thì mới đáng yêu---
Nhưng hình như cô lại không như thế, cô đang cố gắng áp chế sự ghen tuông trong lòng, cố gắng đem vẻ bình tĩnh che đậy sự khó chịu: “Vậy anh………… Càng nhìn thấy cô ấy lại càng cảm thấy giống em, anh liền động lòng sao? Sau đó liền không phân biệt đúng sai, anh vì cô ấy giống em mà động lòng hay chính là cô ấy làm cho anh động lòng?”
Loại ảnh hưởng tâm lý của biến đổi tình cảm này, có một người đàn ông đã từng mắc phải. Lần đầu tiên người đàn ông đó đến chỗ của Nhậm Tư Đồ, cô được nghe anh ta kể về việc không thể phân biệt được giữa cô bạn gái hiện tại với người vợ đã mất của anh ta. Một mặt thì cảm thấy áy náy với cả hai người, nhưng mặt khác lại đắm chìm ở trong đó không thể thoát ra được.
Ngược lại, Thời Chung rất thẳng thắn, anh hơi suy nghĩ gì dó rồi liền nói rõ: “Quả thật có mấy lần như vậy, nhất là nếu nhìn nghiêng cô ấy, anh liền nghĩ tới em. Chỉ là lúc đó anh suy nghĩ, nghĩ em lúc này đang ở nơi nào? Có phải hay không đang ở một nơi nào đó kết hôn sống hạnh phúc với chồng, hay là có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc? Những vấn đề này cũng đủ để cho anh cảm thấy nhức đầu, đâu còn hơi sức mà động lòng với cô ta? Đáp án như vậy em có hài lòng hay không?”
Một người đàn ông nói chuyện kín kẽ như vậy thì Nhậm Tư Đồ còn có gì mà không hài lòng?
“Em còn muốn biết cái gì nữa?” Thời Chung tiếp tục hỏi cô: “Anh biết gì sẽ nói hết, không giấu giếm cái gì.”
Mặc dù trong lòng còn một chút khúc mắc nhưng nếu cứ bám lấy vấn đề này hỏi tiếp, chỉ tỏ ra mình là người nhỏ nhen, Nhậm Tư Đồ dường như muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại cô liền đổi ý thành gật đầu: “Nhưng ngộ nhỡ lúc chúng ta kết hôn có con rồi mà lại gặp tình huống như này nữa thì anh giải quyết sao?”
“Tiểu tam là nam?” Thời Chung nói tới chỗ này cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó nụ cười liền biến mất: “Anh sẽ chúc phúc cho em.”
Nửa câu nói sau của anh, rõ ràng là anh nói trái với lương tâm của mình, còn nửa câu đầu thì giống như nói thật, sau đó anh lại bổ sung một câu: “Nhưng nếu như em không hạnh phúc, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn cướp em về.”
Không phải là lời tỏ tình nhưng còn ngọt ngào hơn cả lời tỏ tình, người đàn ông này thật biết cách dụ dỗ cô, Nhậm Tư Đồ cảm thấy xúc động trong lòng. Thời Chung liền kéo cô ra khỏi quá khứ, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhếch lên một nụ cười: “Chỉ vì em mà anh chịu làm cả tiểu tam, em không có gì thưởng cho anh sao?”
Tiểu tam….hành động trái lương tâm mà nói này, không hiểu sao Nhậm Tư Đồ nghe lại thấy lọt tai như vậy chứ? Thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào, chỉ là Nhậm Tư Đồ đoán được anh muốn phần thưởng gì---cô thật sự là không thể cho anh được: “Em hiện tại không thể ở chỗ anh được. Chủ nhật em không ở với Tầm Tầm thằng bé sẽ giận em. Sáng mai còn phải đưa thằng bé đi học, rất bất tiện.”
Thời Chung không nhịn được cười: “Xem ra em còn không hiểu Tầm Tầm bằng anh. Em có tin nếu như anh nói tối nay muốn dẫn em đi, thằng bé sẽ không tức giận mà còn vỗ tay đồng ý không?”
Nhậm Tư Đồ thoáng suy nghĩ một lát, Tầm Tầm đối với vị chân dài này vô cùng sùng bái…. Thật đúng là không còn chuẩn mực. Nhưng cô suy nghĩ một lát vẫn tiếp tục lắc đầu, Thời Chung cũng không quá cố chấp, trực tiếp nói: “Vậy anh ở nhà em nhé?”
“Gần đây Tôn Dao đều ở lại đây, anh ở lại thì chỉ có thể ngủ trên sô pha thôi.”
Thời Chung cũng không có nói gì nữa. xoa xoa cái đầu đang chứa nhiều suy nghĩ rối rắm của cô, sau đó bưng món thịt bò hầm tiêu của mình rời khỏi phòng khách.
Nhậm Tư Đồ im lặng nhìn bóng lưng của anh……. Anh sẽ không tức giận chứ?
Thời Chung trở lại phòng bếp, bắt tay vào chuẩn bị làm đồ ăn, thế nhưng anh lại đi tới trước mặt cô với ý cười trên mặt: “Đã giải quyết xong.”
“Giải quyết cái gì?”
“Anh nói Tôn Dao sau khi ăn cơm xong thì về nhà cô ấy, cô ấy đã đồng ý.”
Nhậm Tư Đồ im lặng.
Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung phụ trách dọn dẹp bát đũa, Tầm Tầm bắt đầu xem phim hoạt hình, Tôn Dao thì xách giỏ xách đi về.
Nhậm Tư Đồ nhìn qua cửa phòng ăn, gọi Tôn Dao đang thay giày lại: “Sao cậu vội vã vậy? Tớ còn chưa có cắt trái cây đâu, cậu không ăn à?”
Tôn Dao đưa lưng về phía họ, Thời Chung thì đang chuẩn bị ôm chén bát vào nhà bếp: “Thôi khỏi, tớ là người độc thân lát nữa thể nào cũng bị hai người làm cho tức chết. Tớ đi trước, coi như không thấy gì.”
Nhưng khi Tôn Dao vừa mở cửa chính thì lại dừng lại, nhìn về phía nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ liền nói với Nhậm Tư Đồ: “Buổi tối đừng quá ồn ào, hiệu quả cách âm ở đây không được tốt lắm.”
Nhậm Tư Đồ bị lời nhắc nhở này của Tôn Dao làm cho đỏ mặt, còn Tôn Dao lại cười to một tiếng rời đi.
Chờ cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Nhậm Tư Đồ mới nhận ra bàn ăn đã được Thời Chung dọn dẹp sạch sẽ-- có lẽ tất cả phụ nữ đều có hy vọng có một người đàn ông có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể làm ấm giường nữa chứ? Nhậm Tư Đồ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Vì để tránh cho khỏi mắc bệnh về mắt, Nhậm Tư Đồ quy định Tầm Tầm mỗi ngày chỉ được xem ba tập him hoạt hình, lúc Tầm Tầm đang say sưa xem phim thì nhìn thấy Nhậm Tư Đồ đi ra phòng khách, liền lên tiếng thanh mình: “Con mới xem tập thứ hai, còn sớm mà.”
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tầm Tầm--- cô chỉ muốn đi tới salon lấy đồ của mình. Nhưng đột nhiên cô muốn chọc ghẹo thằng bé, giả vờ nghiêm mặt, làm bộ muốn lấy điều khiển tivi trong tay nó. Tầm Tầm liền giống như khỉ con, ôm lấy điều khiển tránh né, chạy qua bên kia bàn trà.
Nhậm Tư Đồ nhìn thấy dáng vẻ thằng bé ôm lấy điều khiển, rốt cuộc không nhịn được cười: “Chọc con thôi. Tiếp tục xem đi.”
Tiếp theo cô cầm cái túi trên ghế salon, lấy ra chiếc túi tài liệu Thẩm Thẩm làm rơi, sau đó xoay người bước đi.
Tầm Tầm thấy Nhậm Tư Đồ đi tới nhà bếp mà không có ý muốn giành điều khiển tivi với mình thì mới nhận ra mình đang bị lừa, thằng bé bĩu môi nhỏ giọng oán trách: “Lừa gạt người khác sẽ không có được gà con.”
Nhậm Tư Đồ cầm lấy túi giấy đi tới bồn rửa chén, Thời Chung đang lấy bát đũa bỏ vào tủ, ngoái đầu lại thì nhìn thấy vật trong tay cô.
“Cái cô Thẩm Thẩm gì đó, anh giúp em trả cho cô ta đi.”
Thời Chung nhíu mày, sau đó nhận lấy, anh mở túi tài liệu nhìn sơ vào bên trong: “Sao lại ở chỗ em?”
Lúc này đến phiên Nhậm Tư Đồ do dự, không biết nên nói gì: “Thẩm Thẩm làm rơi trên xe của Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn cũng không biết cách liên lạc với cô ta, em nói anh có thể chuyển đồ giùm, sau đó………..thì cầm nó về.”
Quả nhiên như vậy, Thời Chung cảm thấy hứng thú: “Buổi tối em đi xe Thịnh Gia Ngôn về?”
Thật đúng là vừa đoán đã trúng………Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, tránh cho mình phải giải thích lòng vòng cho anh hiểu, cô chỉ nói một câu: “Em đem chìa khóa nhà trả lại cho anh ấy, anh ấy cũng tiện đường đưa em về.”
Nét mặt Thời Chung giãn ra.
Lúc này mới cúi đầu xem xét kỹ túi tài liệu, sau đó nói: “Thẩm Thẩm vào thực tập ở Trung Hâm không phải là chuyện anh bố trí. Lúc trước cô ấy điện thoại nói muốn nộp hồ sơ vào công ty anh, anh cũng chỉ biết như vậy mà không nói gi nữa. Nhưng nếu như em không thích, anh có thể giới thiệu cô ấy đễn công ty bạn anh thực tập.”
“Đừng cho là em hẹp hòi như thế.” Rõ rang là hẹp hòi mà vẫn còn cố gắng giả bộ rộng lượng. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể trở thành một kiểu mẫu điển hình, nhưng sự thật là vẫn không thể thay đổi được tính cách của bản thân, vì vậy cô chỉ có thể tự an ủi: “Không chừng tiểu cô nương người ta căn bản cũng không để ý lão đàn ông nhà mình, em coi anh như bảo bối vậy đó, nên rất sợ bị người khác nhớ thương.”
Nhậm Tư Đồ vừa nói xong, mi tâm người đàn ông trước mặt vừa mới giãn ra liền nhíu lại: “Anh già ở chỗ nào?”
Hiển nhiên là anh chỉ đang muốn hù dọa cô mà thôi, Nhậm Tư Đồ định khiêu khích nhìn thẳng vào mắt anh. Quả nhiên là Thời Chung không nhịn được cười: “Anh có cảm giác như em đang quay trở về lại thời gian học cấp ba? Nhất là cái nét mặt ương ngạnh như này…………”
Có như vậy sao? Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn về cái máy rửa chén làm bằng thép không gỉ phản chiếu rõ khuôn mặt của cô--- nét mặt cô bây giờ quả thật rất ngây thơ.
Nhậm Tư Đồ thu hồi ánh mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu: sự thật lòng của một người đàn ông có thể cưng chiều phụ nữ giống như một đứa trẻ……….
Thế nào mà mấy ngày nay trong đầu của cô đều xuất hiện những lời nói khích lệ của anh? Nhậm Tư Đồ thấy mình không có ý kiến gì nữa thì muốn tiếp tục đề tài lúc nãy: “Đuôi mắt anh đều có nếp nhăn rồi, còn chưa già sao?”
“Em dám lặp lại một lần nữa không?” Anh khẽ nheo mắt giống như đang đe dọa cô.
Nhậm Tư Đồ giống như nắm được chứng cư, lập tức đưa ngón tay chỉ vào đuôi mắt đang xuất hiện những nếp nhăn kia nói: “Không tin chính anh soi gương đi……….”
Lời nói của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt liền bị anh bế lên, hai chân đột nhiên bị nhấc khỉ mặt đất, làm cho cô khẽ kêu lên một tiếng, hai chân cũng theo bản năng mà quấn lấy hông của anh.
Anh cứ như vậy một tay ôm cô, một tay làm cho cô cảm thấy nhột—
“Ông già có thể ôm em như vậy sao?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên.
Cả người Nhậm Tư Đồ thiếu chút nữa rơi xuống liền được anh ôm chặt lại. Nếu như anh muốn chứng minh sự trẻ tuổi, mạnh khỏe của mình thì Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết khuất phục, nhưng anh…Rõ ràng là mượn danh nghĩa chứng minh thực lực của mình để ăn đậu hũ của cô, bàn tay dặt trên lưng cô đang chạy loạn khắp nơi. Nhậm Tư Đồ muốn né cũng không được, bản thân lại sợ nhột chỉ có thể xin tha thứ: “Em nhận mình sai rồi, thả em xuống đi...........”
“Nhận lỗi bằng miệng thôi là không được, phải phạt.”
Anh vừa nói vừa chặn miệng cô lại, Nhậm Tư Đồ vội vàng né tránh, nhỏ giọng nói nhỏ: “Tầm Tầm vẫn còn đang ở bên ngoài………..”
Lời của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt, liền bị anh thành công chặn lại.
***
Vào giờ phút này trong phòng khách, Tầm Tầm ngồi trên ghế salon nghiêng đầu liếc nhìn về phía phòng bếp—
Tại sao Nhậm Tư Đồ còn chưa có đi ra?
Tầm Tầm thấy trong phòng bếp vẫn không có động tĩnh gì, liền đứng lên—
Thằng bé cũng không phải là đi tới phòng bếp, mà nhẹ nhàng chạy tới đầu đĩa DVD đặt bên dưới tivi, dùng tốc độ nhanh nhất đổi đĩa CD, trong lòng đã sớm cười toe toét: Nhậm Tư Đồ còn chưa có đi ra, hôm nay thằng bé có thể coi bốn tập phim rồi….
…………..
………….
Sự thật đã chứng minh rằng, Nhậm Tư Đồ lo lắng là hoàn toàn dư thừa.