Bội tình bạc nghĩa. . . . . .
Chụp một tội danh lớn như vậy, làm Tư Đồ và Thời Chung ngây ngẩn cả người.
Thời Chung đối với việc Ông Tần cố tình gây sự rất không kiên nhẫn, phiền não vuốt trán, có lẽ thật sự không có biện pháp với ông, Thời Chung không nói được nửa câu với ông, lấy điện thoại di động ra cho gọi tiểu Từ: "A lô ! Là tôi. Cậu nhanh đến đây đưa ông cụ đi."
Ông Tần và Thời Chung luôn luôn không thèm nói với nhau hơn nửa câu, hôm nay hình như cũng không có ý định lãng phí thời gian để tranh cãi với Thời Chung, ông thay đổi trận mạc, quay qua nói với Tư Đồ: "Bác sĩ à, điều kiện của cô tốt như vậy, tại sao lại làm người thứ ba để phá hư chuyện tình cảm của người ta vậy?"
Thời Chung nói điện thoại với tiểu Từ thì giọng nói coi như bình thản, nhưng vừa nghe ông nói như vậy, nhất thời mặt mày Thời Chung trở nên sắc bén, đứng lên: "Ông không biết chuyện tình như thế nào cũng đừng nói càn."
Ông Tần nhìn Thời Chung, không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Ta không biết chuyện tình như thế nào?" Xem ra ông cần trao đổi nhiều hơn với con trai mình, ông Tần hừ lạnh xong, lần nữa nhìn về phía Tư Đồ: "Bác sĩ, ta và tên tiểu tử thúi này mãi không cùng quan điểm, không cùng suy nghĩ, nhưng ta tin tưởng cô là người biết chuyện, cô nhất định hiểu tôi đây đang nói gì."
Lúc này Thời Chung lại kéo Tư Đồ đến phía sau mình: "Em nên trước trở về phòng đi. Chớ cùng lão ta nói chuyện nữa."
Tư Đồ bất đắc bị dĩ kẹp giữa đôi cha con này, cô suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Thời Chung lắc đầu một cái, đồng thời đem tay Thời Chung đẩy ra: "Không có chuyện gì, nên nghe theo ý của chú Tần đi."
Thật ra thì Tư Đồ càng muốn chính tai nghe một chút, chuyện gì cô cũng chưa làm, tại sao lại bị chú Tần một mực chắc chắn mình là thứ ba người chứ?
Thấy thái độ Tư Đồ kiên quyết, Thời Chung cũng chỉ có thể thuận theo thôi, Tư Đồ nhìn gương mặt kia của anh, nhìn lại một chút gương mặt rất bướng bỉnh của chú Tần, Tư Đồ chỉ có thể tạm thời nói trước: "Anh đi rót cho chú ly nước đi, em muốn trò chuyện với chú."
Thời Chung bất mãn lầm bầm một câu: "Ông ta tính khí bướng bỉnh, lại không hiểu chuyện gì, thật không biết có cái gì tốt để nói chuyện. . . . . ."
Tư Đồ nghĩ sâu xa hơn Thời Chung một chút, nếu tương lai mình thật sự gả cho anh, chú Tần nhất định là ba chồng của cô rồi, cũng không thể cả đời không qua lại với nhau chứ? Nhưng lời nói này, Tư Đồ không dám nói thẳng ngay trước mặt hai người đàn ông này, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ đẩy đẩy vai Thời Chung, thúc anh đi phòng bếp. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen.Org
Quả thật Thời Chung vừa đi, thái độ ông Tần đối với Tư Đồ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Nhưng lập tức liền như thế, ở trong mắt ông Tần, Tư Đồ cũng chỉ là người ngoài, hoàn toàn kém cô gái Thẩm Thấm kia——
Từ lúc ông Tần luôn miệng khen không dứt cô gái Thẩm Thấm kia, rõ ràng cho thấy ông vô cùng yêu mến cô ta.
"Nha đầu Thẩm Thấm kia, thân thế rất đáng thương. Gia cảnh của cô bé ấy còn kém hơn Thời Chung rất nhiều, nhưng bác sĩ, cô xem một chút, làm sao Thẩm Thấm lại có thể trưởng thành, thành một cô gái tốt, đối với người lớn hiếu kính như vậy, tiểu tử thúi Thời Chung kia lại đem ta quăng qua một bên, lại có thể vui vẻ như thế."
"Thời Chung tính khí như chú, rất bướng bỉnh. Nhưng sâu trong nội tâm anh ấy luôn rất tôn kính chú. . . . . ."
Tư Đồ nghĩ thay người đàn ông của mình, nói mấy câu, liền bị ông Tần cắt đứt: "Đừng nhắc tới tiểu tử thúi kia, càng nói ta càng sốt ruột, tóm lại không cách nào so sánh hắn với Thẩm thấm được, Thẩm Thấm tốt như vậy, thường theo ông già này uống trà, đánh cờ, nấu cơm cho ta, hơn nữa cô biết không? Con bé học tập bận rộn như vậy, còn dành thời gian đi làm, chính là vì muốn có dư tiền để trả Thời Chung khoản tiền giúp đỡ nó học đại học, ngay cả quà tặng nó mua cho tôi, đều không dùng một phân tiền của Thời Chung, đều do con bé tiêt kiệm chi tiêu từng li từng tí, hoặc là nhờ học bổng. Có một lần vì mua bút máy làm sinh nhật quà tặng cho tiểu tử thúi kia, loay hoay cũng té xỉu, chuyện này chúng ta vốn cũng không biết, bút máy tên đó dùng rất đắc, sau khi nó nhận quà của con bé, cũng không dùng đến, mà đặt trong ngăn kéo, nếu không phải tiểu Từ nói cho tôi biết bởi vì kiếm tiền mua quà tặng nên ngã bệnh chuyện, thì đoán chừng bút máy kia vẫn còn đặt trong ngăn kéo cuối cùng, bị quên lãng mất. Người sáng suốt cũng nhìn ra được con bé thích tiểu tử thúi kia, nhưng nó lại không thừa nhận, chắc là cảm thấy địa vị cách xa, sợ người khác nói nó với cao đi, nhưng nó là một người tốt, rõ ràng là tiểu tử thúi kia không xứng với nó."
Tư Đồ phải thừa nhận, Thẩm Thấm đúng là cô gái tốt,
Xem xét lại mình, biết làm món ăn đến nay cũng không mấy thứ, Ông Tần nếu là biết, khẳng định hơn ghét bỏ cô.
Tư Đồ liễm liễm lông mày, tận lực không thèm nghĩ nữa khác cành rìa cành cuối chuyện tình, tận lực dẫn đạo Tần lão tiên sinh hướng mình đặt ra tốt nói chuyện trên phương hướng tiếp tục tiến lên: "Tần lão tiên sinh, ta hiểu biết rõ cô là cô gái tốt, nhưng tình cảm chuyện như vậy là không thể miễn cưỡng, ta cũng vậy yêu thương cô bỏ ra, nhưng. . . . . ."
Tư Đồ nhướng nhướng lông mày, tận lực không nghĩ đến những chuyện râu ria khác nữa, cô gắng nói chuyện với ông Tần để ông giải bày với mình: "Chú Tần, cháu biết Thẩm Thấm là cô gái tốt, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, cháu cũng bỏ ra yêu yêu thương, nhưng. . . . . ."
Ông Tần cắt ngang câu nói của Tư Đồ, cảm thấy không cần thiết để nghe nữa nên cắt ngang lời Tư Đồ, tiếp tục nói: "Cô xem, ngươi yêu thương đều bỏ con bé ra đi, sao tâm địa tiểu tử thúi kia lại sắt đá đây như vậy? Tối nay Thẩm Thấm ở chỗ cho tôi và mẹ Thời Chung nấu cháo. . . . . ."
"Cái gì mà ‘mẹ tôi ’? Mẹ ghẻ mà thôi." Đột nhiên Thời Chung lạnh lùng chạy tới chặn ngang câu nói. Tư Đồ đang ngồi trên ghế salon lập tức quay đầu lại nhìn anh, ý bảo anh chớ chọc giận ông Tần.
Dù sao thì bất đồng, tranh chấp hôm nay của Thời Chung và ông Tần, có thể đã bị Ông Tần quy tội hết lên đầu cô rồi, nhất định cô sẽ trở thành người đàn bà ở bên tai anh quat gió thổi lửa chiến tranh trong mắt ông Tần, Thẩm thấm biểu hiện hoàn mỹ như vậy, đến lúc đó cô càng không sánh bằng Thẩm Thấm rồi.
Quả nhiên, Thời Chung vừa dứt lời, Ông Tần liền không nhịn được trợn mắt nhìn Thời Chung một cái, hung tợn sửa lời nói: "Thẩm Thấm tự nấu cháo cho tôi và dì anh, nhưng sau khi nhận điện thoại lại trốn khóc, ta và dì anh hỏi thế nào con bé cũng không chịu nói, tôi đoán nhất định chuyện này có quan hệ với anh, con bé Thẩm Thấm kia còn bênh vực anh, nói không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng tôi xem nhật ký cuộc gọi của con bé, gọi cho Tôn bí thư, từ Tôn bí thư mới biết được, anh định đuổi Thẩm Thấm khỏi trung hâm, để anh có thể nhắm mắt làm ngơ, để anh có thể thoải mái lêu lỏng chơi đừa với người đàn bà này."
Nhưng từ như vậy dù nhằm vào người nào, Tư Đồ cũng không nhịn được, vẻ mặt cứng đờ, Thời Chung dùng sức đem ly nước đặt mạnh xuống, liền đem Tư Đồ từ trên ghế salon kéo lên, muốn chấm dứt những lời nói vô căn cứ kia: "Anh đã nói rồi, em đừng nói đạo lý gì với ông ta, chỉ cần ông ta cho rằng chuyện là như vậy, mặc kệ có phải là sự thật hay không, em đừng nghĩ thuyết phục ông ấy."
Ông Tần đứng lên: "Tôi nói chính là sự thật!"
Thời Chung cười cười, khóe miệng cong lên nhưng không có chút nhiệt tình: "Tôi chỉ đem Thẩm Thấm điều đến công ty tốt hơn để thực tập, ông lại cảm thấy tôi muốn đuổi cô ấy, tôi chỉ muốn Thẩm thấm hoàn toàn chết tâm, theo đuổi hạnh phúc thuộc về chính cô, ông lại cảm thấy tôi hại cô ấy. Đây chính là cái ông nhận định là ‘ sự thật ’, như vậy không phải là đang giúp Thẩm thấm, mà là hại cô ấy."
Lúc Thời Chung nói chuyện thật bình tĩnh, giọng điệu cũng rất lạnh lùng, nhưng anh càng lạnh nhạt, ông Tần càng nổi nóng, ông Tần lặng mấy giây trên ghế sofa, lúc này Tư Đồ đã bị Thời Chung lôi kéo tới cửa —— Thời Chung chuẩn bị đưa cô rời khỏi nhà trọ. Ông Tần ở liếc nhìn bóng lưng Thời Chung cùng Tư Đồ càng đi càng xa, hoàn toàn nổi giận, lúc đứng dậy phất tay, chỉ nghe"Pằng" một tiếng, khay trà liền bị ông vung tới trên đất, bể tan tành.
"Dù sao tôi chỉ biết một chuyện, anh và Thẩm thấm xảy ra qua quan hệ, thì anh phải chịu trách nhiệm với cô!"
(ôi chà chà, gây cấn nhỉ, thực hư như thế nào đây? Sandy)
Như vậy là sao? Bước chân của Tư Đồ đột nhiên ngừng lại, anh vẫn đang nắm tay cô sao?
"Lúc trước tôi đến nhà trọ của anh, thấy Thẩm Thấm mặc quần áo của anh xuất hiện trước mặt tôi, những thứ này là tôi tận mắt thấy, là sự thật chứ? Tôi biết rõ cuộc sống riêng người trẻ tuổi cũng rất tùy tiện, nhưng con bé Thẩm Thấm kia không giống vậy, tôi đã nhận con bé làm con dâu, tôi không thể để cho con bé kia bị thiệt thòi."
Ông Tần vừa ngừng nói, nhất thời trong phòng trở nên an tĩnh cực kỳ.
Thời Chung quyết định dọn nhà khi cô ấy cố chấp cho người giúp việc nghỉ dài hạn, hôm nay, Tư Đồ không nói lời nào, nhất thời Thời Chung cũng không nói, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc.
Thời Chung phản ứng kịp thời, cũng phá vỡ trầm mặc ——vẻ mặt anh phức tạp liếc nhìn Tư Đồ, nắm thật chặt bàn tay của cô, giống như có chút liều mạng, muốn tiếp tục lôi kéo cô rời đi.
Hai chân Tư Đồ lại đứng yên tại chỗ. Cô không biết những người phụ nữ khác đối mặt tình huống đột ngột này sẽ có phản ứng như thế nào, có giống như cô bây giờ hay không, đầu óc trong nháy mắt bị quấy thành một đống nhão nhoét, sững sờ nhìn Thời Chung hồi lâu, mới có thể mở miệng nói: "Chú nói có phải là thật không?"
Trả lời Tư Đồ , là muốn nói lại thôi của anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một hồi tiếng chuông thanh thúy phá vỡ trầm mặc ——
Điện thoại treo tường bên cạnh cửa ra vào reo lên.
Tư Đồ khó khăn đẩy tay Thời Chung đang giữ tay cô ra. Người đàn ông trước mặt này có bao nhiêu khẩn trương? Tư Đồ xem vết đỏ trên tay mình do anh nắm chặt tạo ra, đại khái liền đoán được.
Tư Đồ rất may mắn vào giờ phút này mình vẫn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, còn có thể đẩy tay của anh ra, đi tới nghe máy.
Cô vừa nâng ống nghe, màn ảnh điện thoại liền rắc rắc lóe lên một cái, tiếp theo xuất hiện, là mặt của Thẩm Thấm.
Bên cạnh Thẩm Thấm còn có Tiểu Từ, mặt hai người đều vội vàng, nhất là Thẩm thấm, bộ dáng lo lắng này, cách màn ảnh, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy điềm đạm đáng yêu: "Thật xin lỗi, quấy rầy các người, chúng tôi tới đón chú Tần đi."