Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 77: Chương 77




“Tập đoàn Kính Nam bơm tiền vào công trình Trung tâm thương mại của Trung Hâm, lên kế hoạch cho một chuỗi các bất động sản thương mại lớn.”

Tin tức vừa được truyền ra, khắp mọi nơi đều khiếp sợ.

Tập đoàn Kính Nam từ trước tới nay là một tập đoàn thương mại độc lập, chưa từng bỏ vốn đầu tư vào hạng mục các công ty khác, huống chi công trình Trung tâm thương mại của Trung Hâm trong khoảng thời gian này bởi vì Thời Chung có liên quan đến một vụ án mà bị đình chỉ lại, đã bị người trong nghề chê cười là một công trình đầu voi đuôi cuột, ai cũng không ngờ hai công ty này sẽ bắt tay hợp tác.

Mà tin tức có được từ giới truyền thông thì, Tập đoàn Kính Nam hết sức coi trọng hạng mục Trung tâm thương mại này của Trung Hâm, người ngoài dự đoán số tiền đầu tư có thể hơn mười tỷ.

Cổ đông đứng ngồi không yên rút tiền khỏi dự án Trung tâm thương mại của Trung Hâm,

Nhậm Tư Đồ trước đến giờ chưa từng nghe được một chút tin tức nào từ Thời Chung, từ khi tin tức tập đoàn Kính Nam đầu tư xuất hiện, Nhậm Tư Đồ nghĩ lại chắc khoảng một tuần nay Thời chung luôn có thể về nhà ăn cơm đúng giờ, thời gian làm thêm cũng giảm bớt—quả nhiên là công ty có khởi sắc.

Nhưng khi Nhậm Tư Đồ biết được tin này, cũng không đi tìm Thời Chung đầu tiên, mà thừa dịp buổi trưa nghỉ ngơi mà tới phòng chụp hình của Tôn Dao, Tôn Dao là người đại diện cho một nhãn hiệu quần áo và trang sức, cô ấy đang chụp hình cho sản phẩm mới trong quý ba, tranh thủ lúc nghỉ ngơi thì được nhà thiết kế dặn dò: “Bảo bối, cái eo của cô….so với lần trước nhất định là mập hơn một chút, nên giảm cân rồi.”

Một tia ngượng ngùng thoáng hiện ra trên mặt Tôn Dao, cô cười cười: “Gần đây không có quay phim, không để ý thành ra mập lên rồi, anh có cách tập luyện nào hiệu quả không?”

Tôn Dao đang nói chuyện câu được câu không với nhà thiết kế, cửa phòng nghỉ liền có người gõ, Tôn Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như nhà thiết kế còn muốn xem xét bụng cô nữa, cô thật sẽ nhịn không được mà muốn bỏ của chạy lấy người.

“Mời vào.”

Tôn Dao vừa dứt lời, trợ lý của Tôn Dao liền đẩy cửa đi vào: “Chị Dao Dao, Nhậm tiểu thư tới.”

Nhậm Tư Đồ đang đứng ở sau lưng trợ lý của Tôn Dao, Tôn Dao liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô, Nhậm Tư Đồ tới coi như là cho Tôn Dao một lý do hợp lý, Nhậm Tư Đồ đứng ở cửa phòng nghỉ còn chưa kịp vào, Tôn Dao đã trực tiếp đi ra cửa kéo cô đi ra bên ngoài, rồi quay đầu lại nói với nhà thiết kế: “Ngại quá, bạn tôi tới…tôi với cô ấy đi uống chút nước, chừng nào bắt đầu lại thì nhớ kêu tôi.”

Tôn Dao kéo Nhậm Tư Đồ đi một mạch xuống quán cà phê dưới lầu, cuối cùng cũng có thể thở phào một cái, nhưng vừa nghĩ tới bản thân cô mấy ngày nay đều bj người khác chọc ghẹo là béo phì thì lòng Tôn Dạo lại buồn rầu: “Bụng mình càng ngày càng lộ, không thể tiếp tục lừa gạt như vậy được nữa.”

Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm bụng cô ấy một lúc lây, rồi đặc biệt trịnh trọng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tôn Dao.

Loại biểu cảm này có thể lừa gạt được nhà thiết kế nhưng không thể gạt được cô.

“Tin tức một giờ trước mới tung ra, Từ Kính đã đầu tư vào hạng mục của công ty Thời Chung.”

Tôn Dao không hề kinh ngạc: “Tin này mình cũng biết, đây không phải là chuyện vô cùng tốt sao?”

Tốt thì tốt, nhưng…Nhậm Tư Đồ không khỏi lo lắng cho cô ấy: “Cậu có phải đã thỏa thuận cái gì với Từ Kính, anh ta mới đồng ý giúp đỡ?”

“Anh ta muốn mình sinh con ra, rồi sẽ kết hôn cùng với anh ta.” Giống như nghĩ tới tình hình lúc ấy, nét mặt Tôn Dao không tốt chút nào, nhưng rất nhanh cô liền che đậy bằng một nụ cười vô vị: “Chẳng qua tớ không đồng ý, cũng bởi vì chuyện như vậy, cho nên tới với anh ta hoàn toàn trở mặt rồi, tớ cũng không rõ tại sao anh ta lại đồng ý giúp đỡ.”

Thái độ này của Tôn Dao làm cho Nhậm Tư Đồ sinh một chút lo lắng ở trong lòng: “Cô thật sự không muốn sinh đứa bé này ra?”

“Mình không biết.” Thật ra thì cô ấy đã liên lạc với bệnh viện, nhưng lại không nhịn được mà một lần lại một lần trì hoãn thời gian giải phẫu: “Thật ra thì mình tuyệt đối không sợ cái mũ ‘chưa kết hôn mà có con’ sẽ chụp lên đầu, nhiều lắm về sau mình sẽ ít diễn vai thiếu nữ, đổi qua diễn phụ nữ, nhưng….có thời điểm mình lại nghĩ, mình nhất định không thể cho đứa bé này một gia đình hoàn chình, mình không tình nguyện sinh ra nó, ngộ nhỡ sinh ra nó, lớn lên nó sẽ hận mình thì sao? Giống như Tầm Tầm, mình rất sợ sau này khi lớn lên nó sẽ biết sự thật, sẽ hận mình thấu xương.”

Thật ra thì mỗi lần đối diện với Tầm Tầm, nhất là khi Tầm Tầm có nụ cười cái nhăn mày giống người kia y như đúc, Tôn Dao phải dồn hết cả dũng khí, chỉ là cô ấy che giấu quá giỏi, trừ Nhậm Tư Đồ, sẽ không ai phát hiện ra được, giống như chiều hôm đó, khi cô ấy kết thúc quay phim thì chạy thẳng tới nhà họ Thời, đứng đối diện với vách thang máy phản quang để tập luyện nụ cười.

Khi cửa thang máy mở ra, thì nụ cười được tập luyện đã đọng ở trên mặt, đi vào nhà họ Thời, giống như thường ngày, khi còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tầm Tầm đâu đã đi về phía phòng đồ chơi cất tiếng: “Trai đẹp, mau ra đây xem dì Tôn Dao mang đồ tốt gì tới cho con này.”

Khóa học hè của Tầm Tầm tạm thời kết thúc, bởi vì Nhậm Tư Đồ mỗi ngày phải đi làm, mà Thời Chung thì lại càng không có thời gian chăm sóc cho thằng bé, cho nên nó cả ngày đều phải ở nhà cùng với người giúp việc, lúc này, khi Tôn Dao không nghe thấy tiếng Tầm Tầm trả lời liền có chút ngạc nhiên, vừa đúng lúc người giúp việc từ trong phòng chứa đồ đi ra, Tôn Dao tiếp tục nhìn về phòng đồ chơi, vừa hỏi người giúp việc: “Tầm Tầm đâu rồi?”

“Thằng bé nha, đang ở chỗ Thời tiên sinh, lúc nãy còn nói sẽ làm vệ sĩ cho Thời tiên sinh.”

“Cái gì?”

“Tầm Tầm ở nhà buồn, nên đi theo Thời tiên sinh đi làm.

Nghĩ đến Tầm Tầm trong lòng Tôn Dao thật lạnh, giữa trưa lúc gặp Nhậm Tư Đồ cô ấy có nói tới một câu: cả ngày hôm nay Thời Chung đều họp ở bên tập đoàn Kính Nam.

Sự khủng hoảng cùng tức giận lan tràn lên khuôn mặt Tôn Dao, cho tới khi Tôn Dao xuất hiện ở đại sảnh của tập đoàn Kính Nam, ở trước mặt người quả lý đại sảnh nói thẳng muốn gặp ông chủ thì quản lý đại sảnh cùng nhân viên an ninh cũn suýt nữa không ngăn Tôn Dao lại.

Cho đến khi hai người bảo vệ gọi điện thoại cho Tiêu Viên trợ lý của Từ tiên sinh, Tôn Dao mới có thể lên lầu, cô giống như một cơn bão, bất chấp tất cả vọt tới phòng làm việc của Từ Kính, thư ký bị hù dọa, lập tức đứng lên: “Vị tiểu thư này, cô…cô là?”

Tôn Dao đã đi trước một bước đẩy cửa phòng làm việc.

Trong phòng làm việc không có một bóng người.

Tôn Dao vô cùng lo lắng: “Từ Kính đâu? Anh ta lừa gạt đem Tầm Tầm của tôi tới chỗ nào rồi?

Chỉ một lát sau Tôn Dao đã được gặp Tầm Tầm—

Nói đúng là, từ xa xa đã nghe thấy tiếng hét chói tai củaTầm Tầm.

Bởi vì đây không phải tiếng hét hoảng sợ mà là vui vẻ, Tôn Dao chợt dừng bước, huyệt thái dương đang căng thẳng trong chốc lát cũng kéo đầu óc cô trở lại, giọng nói trầm ổn của Từ Kính vang lên: “Cẩn thận.”

Tôn Dạo giống như điên chạy tới nơi phát ra âm thanh. Đứng ở một góc, Tôn Dao hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy—

Từ Kính ngồi trên xe lăn, mà Tầm Tầm ngồi trên người Từ Kính, hai người ngồi chung trên một chiếc xe lăn, đang trượt trên một đường dốc không có chướng ngại. Tốc độ xe lăn rất nhanh, gió thổi vù vù qua tóc mai thằng bé, làm cho Tầm Tầm hưng phấn hét chói tai.

Mà trợ lý Tiêu ở bên cạnh giống như nuốt phải ruồi, bộ dạng không rõ xảm xúc, giống như đang nói: Từ tiên sinh bị điên rồi à? Vậy mà lại chơi trò chơi ấu trĩ như vậy với trẻ con, còn chơi đến cực kỳ vui vẻ…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.