Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 10: Chương 10




Lễ Tạ ơn, Lông Xám lại đăng ca khúc mới.

Đây là khoảng thời gian bất thường nhất của anh kể từ khi gia nhập giới cổ phong, một tháng đăng 3 ca khúc mới, có xu hướng phát hành album.

Lúc trước toàn đăng mấy ca khúc kì lạ, bây giờ cũng xem như là một ca khúc đúng chất cổ phong.

Giọng hát ấm áp hòa cùng tiếng đàn tranh êm tai làm nhạc đệm, đã giải thích ý cảnh của bài “Cao sơn lưu thủy” một cách thấu đáo.

Đặc biệt là câu nói của anh trong phần “linh cảm sáng tác” đã khiến cho rất nhiều fan hâm mộ suy đoán – “Giai khách đến cùng cầm, Đây ắt hẳn tri âm” (1) - cám ơn nhạc đệm của G Bá Nha (≧ω≦)”

(1) Trích “Văn chinh minh sơn thủy” của Càn Long.

“G Bá Nha là ai?“. Bình luận đều là cùng một câu truy hỏi, nhưng Lông Xám không thèm hé nửa lời.

“Xong rồi, em thấy Lông Xám đại đại càng lúc càng cách xa em.” Tiểu Mĩ buồn bực nằm bò lên bàn, “Trước kia có khi nào thấy anh ấy đăng chữ viết tay của mình lên đâu chứ, nhìn anh ấy thể hiện chưa kìa!”

Cô nhóc này đã lèm bèm suốt cả ngày, vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, Cố Sương Chi còn định thừa nhận người đó là mình, nhưng lúc định mở miệng thì bị câu nói của tiểu Mĩ “Nếu G Bá Nha mà là nữ thì em sẽ liều mạng với cô ấy” dọa cho sợ chết khiếp, lời nói đến bên môi cũng vội vàng nuốt xuống.

**

Tối hôm lễ Tạ ơn, Nguyễn Thanh Ngôn dựa vào ban công nhìn bóng đêm dày đặc ở xa xa, trong tay cầm một ly rượu đế cao.

Lông Xám có vẻ đã mệt, dựa vào chân anh mà ngủ.

Ánh đèn trong phòng nhẹ nhàng xuyên qua ly rượu vang, khiến cho buổi tối náo nhiệt này trở nên thơ mộng.

Gà nướng, khoai tây nghiền, thịt nguội, hải sảnTrên bàn ăn, yến tiệc linh đình, rượu ngon mỹ thực, tay nghề của anh luôn được mọi người khen không dứt miệng.

“Sao vậy?” Hứa Trí Thịnh đi tới cạnh anh, “Chưa ăn xong đã ra đây hóng gió? Bị hâm à?”

Anh lắc lắc ly rượu, ánh mắt mơ màng: “Hơi nhức đầu.”

“Tửu lượng của cậu vẫn kém như thế.” Hứa Trí Thịnh trêu anh, “Mai mốt kết hôn thì làm sao bây giờ?”

“Tìm một phù rể biết uống rượu, như cậu chẳng hạn.” Anh cầm ly rượu chỉ chỉ Hứa Trí Thịnh.

“Khỉ, cậu đang trù mình đấy à?” Chẳng lẽ khi cái gã chảnh chó Nguyễn Thanh Ngôn này kết hôn mà Hứa Trí Thịnh anh đây vẫn còn độc thân?

Dường như bị vạch trần, Nguyễn Thanh Ngôn cong cong khóe mắt nở nụ cười, lúc anh uống say rất giống một đứa trẻ, rất thích lôi kéo mọi người tán gẫu.

Trong phòng, bạn bè vừa ăn uống vừa nói chuyện, không khí vô cùng hài hòa ấm áp.

Bên trong có đồng nghiệp của anh, Phương Đài, Tiểu Diệp, Allen,. còn có thêm vài người bạn trong giới cổ phong, bọn Tiểu Bạch và Văn Hoài, mỗi năm cứ đến ngày này liền kéo cả đám đến đây ăn chực.

Không còn cách nào khác, ai biểu tài nấu nướng của anh đỉnh quá làm gì, bình thường lúc ở nhà anh không có đam mê gì, chỉ thích nấu ăn. Thời gian làm việc của anh lại không ổn định, bay đi bay lại như chim, muốn ăn đồ anh nấu quả thật là rất khó.

“Này, G Bá Nha đó là Cố Sương Chi có phải không?” Hứa Trí Thịnh nghiền ngẫm quan sát phản ứng của anh.

Nguyễn Thanh Ngôn lại không có ý muốn giấu diếm việc này, nhẹ nhàng thừa nhận “Đúng là cô ấy.”

“Cậu được lắm Nguyễn Thanh Ngôn, lén lút giấu mọi người chúng tôi hả?” Hứa Trí Thịnh nhẹ nhàng thở ra, lại nói tiếp: “Chuyện này ngay cả Niệm Ngư cũng không biết, bọn mình suy đoán rất lâu, cho rằng khả năng này rất lớn.”

“Lén lút?” Anh cười khẽ ra tiếng, “Có cần thiết không?”

Tối hôm đó, hai người đứng trên lầu 22 ngắm nhìn thành phố tràn ngập ánh đèn,

**

Nguyễn Thanh Ngôn kể, hai năm trước anh đều đón lễ tạ ơn ở Canada.

Sau khi kết thúc công việc anh bị bão tuyết cản đường, trong lúc hoạn nạn thì được đôi vợ chồng ngoài 50 không con cái tiếp đãi.

Ông lão là một họa sĩ nổi tiếng ở địa phương, ông dành cả đời cống hiến cho nghệ thuật, trong biệt thự lớn treo đầy những bức tranh sơn dầu cổ điển. Chìm đắm trong các tác phẩm làm rung động lòng người như thế, lần đầu tiên Nguyễn Thanh Ngôn nhận thấy, có vài việc, ống kính không thể năm bắt được. Hình ảnh cao hơn thực tế, ký thác tình cảm ấy, anh không cách nào để thể hiện vào ảnh chụp.

Mang theo tâm trạng xấu hổ và lo lắng, anh đưa cho bọn họ tấm hình anh chụp chung hai người, nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới mà giống một đứa bé mới học thủ công trên lớp, nóng lòng khoe với ba mẹ mình. Hai người họ dạy anh làm gà nướng, khoai tây nghiền, pha chế rượu, cùng nhau ăn bữa tối. Sau khi ăn xong, anh xung phong rửa chén, khi ấy trong lúc vô tình anh phát hiện ra một việc.

Mắt của bà lão không nhìn thấy.

Ông lão chăm sóc bà rất tốt, ăn uống, sinh hoạt cũng không làm phiền đến bà lão, bà thoạt nhìn không có gì khác so với người bình thường. Lúc Nguyễn Thanh Ngôn và ông bà lão quây quần bên lò sưởi nói chuyện phiếm, bà nói bà rất hạnh phúc. Dù bà đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

“Khi gặp được người ấy, con sẽ cảm thấy như mình có cả thế giới.”

Lúc ấy anh đã nghĩ, mình lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, bình an mạnh khỏe, nhưng sao lại không có một trái tim ấm áp như thế.

“Trong “Thời thơ ấu” Maksim Gorky đã viết một câu vô cùng khắc nghiệt: Hạnh phúc tựa như một ngọn đèn nơi chân trời, sưởi ấm đôi mắt bạn, khiến bạn chạy nhanh về phía trước, nhưng lại không bao giờ chạy đến được.” Nguyễn Thanh Ngôn uống xong hớp rượu vang cuối cùng, chậm rãi nói, “Cậu có biết không? Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, mình lại nhớ đến câu này.”

Hứa Trí Thịnh biết anh đã say rồi, bắt đầu dông dài, cũng không cản anh, tiện đà hỏi tiếp: “Cậu nghĩ như vậy là do cậu đau lòng vì cô ấy, có đúng không?”

“Đau lòng ư” Anh lặp lại một lần nữa, tâm tư hỗn độn bỗng chốc hiện ra dáng vẻ bất lực của Cố Sương Chi khi mò tìm gậy dẫn đường. “Mình nghĩ là không, chắc do mình uống say rồi.”

“Ha ha ha” Hứa Trí Thịnh nhìn anh cười ha hả, “Mình thấy bình thường cậu hồ đồ lắm mà.”

“Cậu tinh tường hơn mình chắc?”

“Chính xác ~” Hứa Trí Thịnh dương dương tự đắc, “Mình còn biết, em gái đáng yêu của chúng ta hình như không có hứng thú với Lông Xám đại thần đâu.”

“Hừ.” Người bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh từ lỗ mũi.

Âm báo tin nhắn vang lên đúng lúc.

Nguyễn Thanh Ngôn cúi đầu mở khóa màn hình, đập vào mắt là một vài chữ đơn giản.

Cố Sương Chi: Sinh nhật vui vẻ!

Bốn chữ ngắn ngủn, không biết cô gõ thế nào, lần sờ màn hình gõ từng ký tự ghép lại hay là tin nhắn thoại.

Anh nhìn điện thoại, chăm chú cân nhắc, mém tí nữa đã quên trả lời tin nhắn.

“Thằng này, cậu cười gì thế?” Hứa Trí Thịnh vỗ vỗ anh, “Có tí xíu rượu vang mà cũng say hả?”

Nói xong còn ló đầu qua thám thính nhìn điện thoại bị anh giấu trong tay, Nguyễn Thanh Ngôn thấy thế vội vàng nhét vào túi quần, ra vẻ bình tĩnh ngắm phong cảnh.

“Ù ôi, còn bày đặt bí mật nữa hả?” Hứa Trí Thịnh khó tin, có cảm giác bị phản bội.

Đối phương lại còn mặt mày hớn hở tràn ý cười, còn cố làm ra vẻ “Không thể nói”

Hứa Trí Thịnh đang đoán xem ai nhắn tin cho anh thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Nguyễn Thanh Ngôn quay lại đem câu nói lúc nãy của anh trả lại cho anh, “Chưa ăn xong đã ra đây hóng gió, bị hâm à?”

“..”

**

Tiễn khách cả phòng đi rồi, Nguyễn Thanh Ngôn hiếm khi lên YY. Mấy ngày nay hộp mail của anh nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, đa phần là hình ảnh và tin nhắn thoại của fans hâm mộ, mỗi một cái anh đều xem, đều nghe hết một lần. Có nhiều người nói, “Cám ơn ông trời đã cho em quen biết anh.” Thật sự, trong lòng anh tràn đầy cảm kích.

Bình thường anh rất ít khi lên YY, nhưng trên kênh vẫn có vài chục người theo dõi, khi nhìn thấy tên ID quen thuộc xuất hiện khiến cho mọi người kinh ngạc, màn hình bỗng chốc tràn ngập hoa hồng.

Nguyễn Thanh Ngôn biến thành Lông Xám “alo” vài tiếng để thử micro, khung chat bỗng chốc bùng nổ.

“Có nghe thấy không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Nghe được, nghe được!”

“Lông Xám đại nhân!!”

“Lỗ tai mang thai rồi!!!”

“Mới nhận được tin đã bay lên đây liền, mình không có bỏ lỡ cái gì chứ?”

“A a a a a, mình không nhìn lầm chứ?!!”

“Lễ tạ ơn vui vẻ!! Sinh nhật vui vẻ, Lông Xám đại đại!!”

“Sinh nhật vui vẻ!!!”

“.”

“Cám ơn mọi người.” Lông Xám cười khẽ, “Lâu rồi không online, ngại quá!!”

“Không sao đâu Lông Xám, miễn là anh vẫn còn nhớ nơi này ~”

“Á á á...cười ngọt quá đi ~”

“Tiếng cười hay quá!!”

“Lần đầu tiên bị người ta cười mà vui đến thế!!!”

“Một cú chí mạng!!!”

“Vừa mới tắt máy lên giường, nghe nói Lông Xám xuất hiện liền bật dậy mở máy ngay!!!”

“Lông Xám đại nhân gả cho em đi!!”

“”

**

Tin nhắn trên màn hình ùn ùn kéo tới, anh nhìn chăm chú mà vẫn không đọc được hết.

“Gả cho em?” Anh bật cười, kiêu ngạo đáp trả bằng lời nói đùa: “Không được đâu.”

Tiếp đó, người nghe tin mà tới ngày một nhiều, trên màn hình tràn ngập các câu tỏ tình, kêu gào rối cả mắt.

Lông Xám vẫn ung dung nói chuyện với mọi người: “Không biết các bạn ở đâu? Thượng Hải dạo này ngày càng lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ bỗng dưng giảm vài độ, mọi người xung quanh đều bị cảm. Mọi người buổi tối đừng thức đêm nhé, lúc ngồi máy tính cũng nhớ mặc ấm. Mấy bạn học sinh thì đã đến giờ tắt đèn rồi có đúng không? Đã giờ này rồi, sao lại nhảy xuống mở máy tính?”

Anh nói một hơi không ngừng, cả kênh liền bùng bổ, cô gái vừa bảo nhảy xuống giường mở máy kia vừa mừng vừa lo nhắn lại một tin: “A A A ! Lông Xám, Lông Xám, vì anh em có thể bất chấp tính mạng mà rút dây máy lạnh để cắm dây laptop!!! Bạn cùng phòng của em đang mài dao soàn soạt đây!! Nhưng mà, đáng giá lắm!!”

“Bạn học này” Anh không nhịn được mà cười ra tiếng, âm thanh trong veo giả vờ nghiêm túc nói, “Thay tôi xin lỗi bạn cùng phòng của bạn, lần sau tôi sẽ onl sớm hơn.”

Nghĩa là còn có lần sau?

Chỉ cần một câu này cũng đủ làm cho bệnh mê trai của mọi người tái phát.

Lông Xám đại thần, ngày thường rất lịch sự với mọi người, cũng đùa giỡn. Kể từ lần leo cây oanh oanh liệt liệt ấy, người ta bảo anh “Xám leo cây”, antifan tàu ngầm của anh nổi lên mạt sát anh không thôi. Anh giả vờ kiêu ngạo không thèm phản ứng lại, thật ra cũng không vì cái biệt danh này mà tức giận. Mà hôm nay, trong ngày lễ Tạ ơn kiêm ngày sinh nhật của anh, lại nói ra những lời khiến người ta ấm lòng như thế.

Không khỏi khiến người khác hoài nghi.

“Lông Xám đại đại, không phải là anh đã say chứ?”

Anh nhìn chăm chú vào màn hình, lát sau, mới chậm rãi nói, “Ừ, có uống một chút. Tửu lượng của tôi không được tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá kém.”

“Đừng lừa mình dối người nữa Lông Xám”

“Đừng lừa mình dối người nữa Lông Xám”

“Đừng lừa mình dối người nữa Lông Xám”

Chuyện tửu lượng anh kém, tiểu Hứa đã chiêu cáo thiên hạ từ lâu rồi.

Âm thanh quen thuộc của Lông Xám trong tai nghe chuyển sang âm thanh than nhẹ, anh hơi mệt, chống đầu, vô thức ngẩn ngơ.

Híp mắt lại, trò chuyện với mọi người trước máy tính một lúc.

Đang mơ mơ màng màng, bỗng chốc tìm về một chút tỉnh táo, lơ mơ hỏi khẽ.

“Alo... em có đang nghe không?”

Cả kênh trong nháy mắt nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.