Cố Sương Chi cẩn thận cầm lấy điện thoại, đầu bên kia truyền tới tiếng chuông đổ có tiết tấu làm khuấy động lòng cô.
Không lâu sau, điện thoại được thông, âm thanh quen thuộc mang theo ý cười truyền đến, “Alo, cuối cùng cũng nhớ gọi điện cho tôi rồi à?”
Cố Sương Chi mím môi, nghĩ rằng trên bàn còn có biết bao nhiêu người đang lắng tai nghe, không biết bọn họ có nghe được gì không.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang, “khụ khụ” hai tiếng rồi lại giả vờ bình tĩnh mà nói tiếp: “Có chuyện muốn hỏi anh.”
“Cô nói đi.” Giong nói của anh xem ra tâm trạng đang rất tốt, “Tôi biết gì nói đó, tuyệt đối không giấu giếm.”
Cô hít sâu, lấy hết dũng khí hỏi anh, “Anh có nhận học trò hay không?”
“Học trò? Tôi chưa bao giờ nhận học trò.” Nguyễn Thanh Ngô trả lời quyết đoán, nghĩ một lúc, nói tiếp, “Sao thế, cô muốn bái tôi làm thầy à? Nếu là cô thì tôi nhận ngay.”
“Cám ơn, anh đúng là có nguyên tắc ghê.” Khóe miệng cô co rút, nói tiếp, “Cậu nhóc mới đến tiệm của bọn tôi, vẫn luôn mơ ước học chụp ảnh.”
“Cậu nhóc?” Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, hỏi thêm câu nữa, “Thằng nhóc đó thế nào?”
“Thế nào là thế nào, chính là vậy đó” Cố Sương Chi thật sự hết nói nổi với anh.
Anh suy nghĩ một lát, hỏi một câu vô cùng thiếu muối, “Dáng vẻ ra sao?”
“Này, anh muốn nghe chửi hả?” Nếu như không phải bên cạnh còn có người, cô chắc chắn sẽ cúp máy ngay.
“Ặc, xin lỗi, quên đi...” Người đầu dây bên kia cười ngượng ngùng, nói: “Có điều, sao tôi không phát hiện, cô thích giúp người thế nhỉ?”
“Bớt nói nhảm.” Cô lấy tay che loa lại hạ giọng nói, “Giúp thì giúp, không giúp thì thôi.”
Đối phương không trả lời nghĩ một hồi, lại hỏi cô: “Cậu ta bây giờ làm trong tiệm đàn hả?”
“Ừ, Niệm Niệm sắp xếp cho cậu ấy giao hàng, bình thường thì theo tôi học”
“Theo cô học?” Nguyễn Thanh Ngôn đột ngột cắt ngang lời cô, “Vậy không phải là sáng chiều ở chung sao?”
“.Có vấn đề gì hả?” Cố Sương Chi xoa xoa chân mày, bị suy nghĩ của anh làm cho rối trí.
“Đương nhiên là có vấn đề rồi.” tình huống xoay chuyển, Nguyễn Thanh Ngôn bỗng dưng sảng khoái trả lời, “Niệm Ngư trả lương cho cậu ta bao nhiêu, tôi trả gấp đôi. Còn nữa, tôi bao ở, phòng làm việc có ký túc xá có thể cho cậu ấy ở. À đúng rồi, tôi sẽ tặng cho cậu ấy một cái máy ảnh.”
Tình huống bất ngờ thay đổi khiến cô bỗng chốc nghẹn lời, “Ý anh là?”
“Tôi không nhận học trò, nhưng không ngại có thêm một trợ lý.”
“Anh chờ một lát.” Cố Sương Chi che loa lại, nghiêng sang Lâm Kiêu nói, “Nguyễn Thanh Ngôn muốn mời cậu làm trợ lý, tiền lương gấp đôi tiệm đàn, còn bao ở cho cậu.”
“Thật hả chị?” Lâm Kiêu không thể tin nổi, “Trời ạ, trợ lý của đại thần Nguyễn Thanh Ngôn?”
Vu Niệm vỗ bàn thốt lên: “Tôi khinh, Lông Xám này còn học được trò đào góc tường nhà người khác nữa, đúng là!”
“Bà chủ, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Lông Xám là người tốt, chị để cho cậu ấy đi đi ~” Tiểu Mĩ túm lấy góc áo của cô ấy, khuyên cô ấy bớt giận.
Lâm Kiêu có chút khó xử, trở thành trợ lý của Nguyễn Thanh Ngôn là cơ hội ngàn năm có một, mà mấy người Vu Niệm lại có ân với cậu, bây giờ cậu đang lâm vào tình huống khó xử.
“Đi đi tiểu Lâm” Vu Niệm phất phất tay, ra dáng buông bỏ giang sơn trước mặt, “Nói giỡn với cậu thôi, người đưa hàng tôi có thể tìm, nhưng cơ hội của cậu mà mất đi thì khó mà tìm lại được.”
Lâm Kiêu cảm kích gật đầu, không biết nói gì cho tốt.
**
Cố Sương Chi buông tay xuống, nói với người đang ở đầu dây bên kia: “Cậu ấy đồng ý rồi.”
“Được, đến lúc đó tôi tới tìm cô”
“Đến lúc đó?” Cố Sương Chi bây giờ mới chú ý tới âm thanh xung quanh anh, vừa trống trải vừa ầm ĩ.
Hình như còn cóâm thanh từ loa phát thanh?
Cô nghiêng tai lắng nghe, giọng nữ ngọt ngào mang theo âm vọng đang đọc rất máy móc.
“Hành khách đi chuyến bay đến Kuala Lumpur chú ý, chuyến bay MH389 hiện tại đã bắt đầu đăng ký. Mời quý vị giữ kỹ vật dụng tùy thân, xuất trình vé máy bay...”
“Anh đang ở sân bay?”
“Ừ, đi công tác ở châu Âu, quên nói với cô.”
Cái này có liên quan gì đến cô..
Cố Sương Chi bĩu môi, không nói.
Người bên kia điện thoại tiếp tục nói, “Đi khoảng nửa tháng, có muốn tôi mang gì về không?”
“Không có”
“Vậy còn gì muốn nói không?”
“Thuận buồm xuôi gió.”
“...cái miệng mắm muối, sao có thể chúc người đi máy bay ‘Thuận buồm xuôi gió’ hả?”
“...” Cô nào biết cái đó phải kiêng cử đâu, hơi mất tự nhiên, “Nói bậy.”
Mọi người trên bàn đều im lặng, Cố Sương Chi xấu hổ giục anh mau đi đăng ký, “Được rồi, cúp đây, anh đi đi.”
“Được, tôi đi đây.” Nguyễn Thanh Ngôn nhìn ánh hoàng hôn màu quýt xuyên qua cửa kính thủy tinh, “Đến khi đó mang quà Noel về cho cô, chờ tôi nha.”
“Ừ” Cô chống cằm, bàn tay che nửa bên mặt, không nói nhiều nữa, sợ người khác nhận ra dáng vẻ bất thường của mình.
Tâm trạng vốn dao động của cô bị dăm ba câu của anh trêu chọc khiến cho choáng váng như say sóng.
**
Cúp điện thoại, Tiểu Mĩ lặng lẽ bước đến bên cạnh cô: “Chị Tiểu Chi, Lông Xám còn nói gì không?”
Cố Sương Chi tự động bỏ qua mấy câu nhàm chán vừa rồi của anh, lời ít ý nhiều nói lại, “Anh ấy đi công tác, khoảng nửa tháng...”
“A
“ Tiểu Mĩ đau khổ ôm đầu, “Lại phải chờ thật lâu rồi ~”
“Chờ cái gì?”
Tiểu Mĩ nói như lẽ đương nhiên: “Chờ Lông Xám trở về đó”
Chờ anh trở về?
Nguyễn Thanh Ngôn hình như cũng nói thế.
Cố Sương Chi suy nghĩ, điều kiện đầu tiên khi chờ một người trở về là gì, cô có điều kiện đó hay chăng?
Ăn uống no nê, Lâm Kiêu còn đưa các cô về tận nhà rồi mới quay về,
Lúc đó đã hơn 10 giờ tối, bọn họ hỏi cậu, xuống tàu điện rồi liệu còn có xe buýt không, cậu ngượng ngùng lắc đầu.
“Vậy cậu làm sao bây giờ?”
“Đi taxi hoặc xe dù về, nếu không có thì gọi bạn em đến đón.”
“Vậy nếu cậu ấy không tới?”
“Không tới thì em đi bộ về, cũng chỉ cách có vài trạm xe.” Nụ cười của cậu luôn làm cho người ta đau lòng, Cố Sương Chi không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngây thơ của cậu nhóc này.
**
Cố Sương Chi ở cùng với Vu Niệm, lúc bước vào thang máy, Vu Niệm ôm lấy cánh tay của cô nhẹ giọng hỏi: “Cậu và Lông Xám là sao vậy? Lúc nãy đông người, tớ ngại nên không hỏi.”
“Không có gì hết.” Cố Sương Chi vẻ mặt khó hiểu.
“Cố Sương Chi, với tớ mà cậu còn giữ bí mật hả?” giọng nói Vu Niệm mang theo chút giận dỗi, “Nếu không phải Tiểu Hứa nói với tớ, tớ còn không biết nhạc đệm ca khúc mới của anh ấy là do cậu đàn.”
Bị vạch trần, Cố Sương Chi bất đắc dĩ nhíu mày, “Chuyện này có phải chuyện gì lớn lao đâu? Nếu cậu cần, tớ cũng có thể đàn cho cậu mà”
“Vấn đề mấu chốt không nằm ở đây.”
“Vậy thì ở đâu?”
“Vì sao cậu lại mang khăn quàng cổ của anh ấy?” Vu Niệm vuốt ve cái cổ mềm mại, nói ra, “Thu âm lần trước tớ đã thấy anh ấy đeo.”
“Đây là khăn quàng của Tiểu Y và Tiểu Nỉ tặng cho tớ” Nói được một nửa, Cố Sương Chi bỗng chốc im bặt.
Trong đầu cô bỗng nhớ ra hành động quái dị của Nguyễn Thanh Ngôn ngày đó.
Anh gỡ khăn ra, rồi lại quàng lại, còn nghiêm túc nói với cô là anh muốn xem cô quàng như thế nào.
Nghĩ đến, cô không nhịn được thổn thức: “Cái khăn quàng này là của anh ấy?”
Vu Niệm chắc chắn gật đầu, “Tớ không biết các cậu đang chơi trò ảo thuật gì, dù sao cái khăn quàng này chắc chắn là của anh ấy, màu đen, sọc ca rô xám. Vừa nhìn là đã biết khăn quàng của nam, hai đứa nhỏ đó sao có thể tặng cái này cho cậu?”
Tuy rằng không biết Nguyễn Thanh Ngôn đang làm trò gì, nhưng Vu Niệm nói thế chắc là đúng rồi.
Cố Sương Chi sờ sờ cái khăn quàng, ấm áp, mang theo nhiệt độ trên người cô.
**
Tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên sofa xem tin tức. Tình hình Trung Đông vô cùng hỗn loạn, rất nhiều nước Châu Âu bị khủng bố.
Cố Sương Chi nghe mà hết hồn, muốn chuyển kênh, nhưng hoảng hốt mò mẫm một hồi lại không tìm thấy remote.
“Tiểu Chi, cậu tìm gì thế?” Vu Niệm ngồi bên cạnh hỏi cô, “Để mình lấy cho.”
“Remote.” Vừa mới nói xong, TV lại phát tin tức mới nhất, một máy bay của hãng hàng không Châu Âu bị rơi.
Tin này khiến cô trợn tròn mắt.
Trong đầu toàn là lời nói của Nguyễn Thanh Ngôn trước khi đi, làm gì có người nào chúc người đi máy bay thuận buồm xuôi gió?
Anh còn bảo cô, “Xì xì xì” cô cũng không nghe.
“Ôi trời, bây giờ thật là kinh khủng, làm tớ cũng không muốn ngồi máy bay nữa.” Vu Niệm cắn một miếng táo, cầm remote tới, hỏi cô, “Tiểu Chi, cậu muốn xem kênh nào? Mình mở cho.”
Cô không nghe thấy gì, sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
“Tiểu Chi?” Vu Niệm cầm điều khiển đẩy đẩy cô, “Cậu sao vậy?”
“Xì xì xì!” Cô bỗng dưng mở miệng.
“.Cậu xì mình chi vậy??”
“..”
***
Tuy rằng tin tức có nói máy bay gặp bất trắc ấy không phải xuất phát từ Thượng Hải, nhưng quả thực là đã làm cho Cố Sương Chi sợ tới mức ba hồn bảy vía rủ nhau đi du lịch.
Cô sợ miệng mồm quạ đen, lại sợ mình chưa suy nghĩ cẩn thận câu hỏi của người đó lúc trước, người bảo cô chờ anh trở về, bây giờ đã không còn nữa.
Cô ngồi trên sofa, trong lòng không yên, nghĩ thì ra nhiếp ảnh gia cũng là một ngành có độ nguy hiểm cao.
Tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch, cô cũng không còn tâm trí mở kênh khác, quay về phòng ngồi lên giường, trong tay cầm điện thoại không buông.
Mãi đến khi di động bỗng nhiên vang lên, âm thanh máy móc đọc lên một dãy số, Cố Sương Chi vội vàng nhấc máy.
“Cô còn chưa ngủ hả?” Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo một chút mệt mỏi, nhưng đêm nay lại khiến người khác yên lòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm khó nhận ra, ung dung hỏi anh: “Nhanh thế đã đến nơi rồi ư?”
“Chưa, còn phải đổi máy bay, hiện tôi đang ở Malaysia.”
Cố Sương Chi lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn cứng ngắc trả lời, “Hả, vậy anh gọi cho tôi chi vậy?”
“Không có chuyện gì làm, còn 2 tiếng nữa mới check-in.”
“Ặc, chờ xíu, đây là cuộc gọi quốc tế hả?”
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, “Quan tâm làm gì, nói chuyện với tôi một lát đi! Nói chuyện 5 tệ!”
Cô cầm điện thoại, im lặng nở nụ cười.