Hy Lạp ba mặt giáp biển, hoàng hôn ở Santorini, ánh trời chiều len lỏi qua những căn nhà màu trắng nằm san sát nhau.
Những hạt bụi li ti chuyển động trong ánh nắng chiều, là thứ duy nhất không chịu an phận ở nơi đây.
Nguyễn Thanh Ngôn ngắm nhìn nước biển trong xanh từ từ chuyển thành xanh thẫm, lại bị ánh nắng thay thế, vô tình gạt đi khái niệm giữa không gian và thời gian.
Phóng tầm nhìn ra xa, trên bờ biển có người chụp ảnh cưới, một đôi vợ chồng già ngoài 50. Cô dâu với làn da bánh mật, dáng vẻ thướt tha, mỉm cười đầy ngọt ngào, khăn voan xinh đẹp nhẹ nhàng tung bay trong ánh trời chiều. Mà chú rể mặc âu phục đứng bên cạnh mang vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn bà, ánh mắt vô cùng chuyên tâm, giống như trên thế gian này chỉ còn lại hai người bọn họ, cùng với ánh hoàng hôn trên hòn đảo thiêng liêng thế này.
Cảnh tượng tuyệt mĩ thế này bất ngờ kích thích đến anh.
Khung cảnh, cấu trúc, ống kính, sắc thái, cân đối.Nguyễn Thanh Ngôn luôn có khả năng chụp lại những khoảnh khắc mà mình muốn lưu giữ nhất trong nháy mắt.
Nói theo lời Hứa Trí Thịnh thì là anh lại ngứa tay rồi.
Không thể không ngứa tay, anh bẩm sinh đã là một người thích sưu tập hình ảnh và truyền bá cái đẹp.
Một người lữ hành đi đi rồi lại dừng, đi đến đâu tính đến đó.
Khi anh gặp được những con người, những sự việc tuyệt vời, anh sẽ chụp ảnh để lưu giữ lại, rồi đi đến lịch sự hỏi người ta có thể lưu lại được không. Nếu đối phương thích ảnh chụp của anh, anh liền ghi lại địa chỉ email, sau khi kết thúc chuyến đi sẽ gửi ảnh đến cho bọn họ.
Mà tình huống lần này lại khác, hôm nay anh mang theo máy chụp bằng phim.
“Nếu như các bạn không ngại, có thể đưa tôi địa chỉ.” Anh không biết liệu họ có mắng mình một trận hay không, “Tôi bảo đảm, ảnh chụp sẽ không khiến các bạn thất vọng.”
Hai vợ chồng mờ mịt nhìn nhau, khép khóe mắt nhăn nheo mỉm cười rồi nói với anh bằng một giọng Anh rất chuẩn, “Cám ơn cậu, chàng trai trẻ, cậu có giấy bút không?”
“Dĩ nhiên.” Nguyễn Thanh Ngôn lấy giấy bút trong balo ra đưa cho cặp vợ chồng trung niên này, không quên chúc một câu, “Chúc cho hai người thiên trường địa cửu.”
Hai người liên tục cám ơn, nhưng người chụp hình đứng cạnh họ lại trừng to mắt nhìn anh, “Tôi đã thấy anh trên tạp chíanh có phải là Yan không?”
Anh mỉm cười xoa cằm không phủ nhận.
“Oh my god!” Người chụp hình trẻ tuổi vỗ vỗ đầu mình, rồi lại nói với hai vợ chồng, “Chúng ta thật may mắn, đây là nhiếp ảnh gia nổi tiếng từ Trung Quốc, anh ấy là thiên tài nhiếp ảnh, đã từng đạt giải ở cuộc thi Chụp ảnh chân dung của Hasselblad. Con dám cá, không một ai là fan nhiếp ảnh mà không biết đến tên của anh ấy.”
Đôi vợ chồng ngạc nhiên mở to miệng, vốn dĩ họ còn có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ lòng nghi ngờ đã hoàn toàn biến mất.
Người chụp hình kia lấy tay lau vào quần áo của mình, thật cẩn thận bắt tay với thần tượng, “Rất vui khi gặp được anh, sau khi quay về tôi sẽ kể cho bạn bè của mình!”
Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc nhìn quanh, “Studio ảnh cưới của cậu chỉ có một nhiếp ảnh đến chụp thôi hả?”
“Yan, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là nhiếp ảnh gia, tôi chỉ chụp cho hai người này, mà đây cũng không phải là khách hàng của tôi.” Cậu con trai vò mái tóc của mình, chỉ chú rể nói, “Đây là Kent, cha tôi, đây là vợ của ông ấy - Mario. À quên nữa, tôi là Heather, năm nay 20.”
Nguyễn Thanh Ngôn lần lượt chào từng người, Heather nhìn thấy sự ngập ngừng trong mắt anh, cười to, “Có phải khiến anh khó hiểu đúng không, Yan?”
Hai người kia cũng mỉm cười, chú rể nói, “Mario là mối tình đầu của tôi, năm đó hai người chúng tôi biết nhau tại nơi này. Sau đó vì hiểu lầm mà chia tay nhau, suốt 30 năm trời bặt vô âm tín.”
“Mẹ tôi đã mất khi tôi còn rất nhỏ.” Heather nói tiếp “Tôi biết cha không muốn tái hôn vì trong lòng ông vẫn còn hình bóng của mối tình đầu, tôi thấy ông hay hay len lén nhìn ảnh cũ của bọn họ.”
Mario mỉm cười hạnh phúc, “Mấy năm trước tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, không con không cái, ở trong viện phúc lợi dạy học cho bọn trẻ. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến có thể gặp lại Kent.”
“Bọn họ vốn dĩ phải ở bên nhau, chỉ là hơi muộn một tí mà thôi.” Cậu thanh niên tóc vàng mắt xanh tuổi 20 rất bình thản, “Tôi hy vọng cha mình hạnh phúc.”
“Trên thực tế bọn họ đúng là rất hạnh phúc.” Nguyễn Thanh Ngôn hạ mắt, nhìn họ nắm chặt tay, 10 ngón tay đan vào nhau.
Đứng trong gió nhẹ của hoàng hôn ấm áp, lắng nghe chuyện xưa của người khác, khiến cho lòng anh cảm thấy vừa ấm áp vừa mềm mại.
Cùng tản bộ dọc bờ biển với gia đình họ, trong đầu Nguyễn Thanh Ngôn bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt với nét cười như tranh vẽ. Khóe miệng cô cong lên thành một độ cong nhỏ, tựa như bờ biển của hòn đảo thiêng liêng này.
“Như vậy quá tốt rồi, đúng không?” Heather nói với người đang mất tập trung là anh đây.
“Đúng vậy.” Anh nói, “Đi dạo một hồi lại nhớ đến điểm xuất phát của nhân sinh.”
“Có người nói, cuộc đời này người nào có thể nhìn thấy được chân trời thì sẽ rất hạnh phúc. Anh thấy sao, Yan?”
“Tôi quen một người bạn.” Anh nói, khóe môi không tự giác gợi lên một nụ cười, “Cô ấy không nhìn thấy, dù là đường chân trời hay là cung vàng điện ngọc cũng vậy, đối với cô ấy chỉ là một màu đen. Tôi nghĩ, nếu tôi hỏi cô ấy câu này, chắc chắn sẽ bị mắng không còn xác mất.”
“Ha ha” Heather cười to, “Cô gái vừa đáng thương lại khủng bố ấy là người trong lòng của cậu ư?”
Cậu ấy không nói “lover” mà là “beloved”, khiến cho Nguyễn Thanh Ngôn càng có cảm tình với cậu thanh niên này.
Nhưng anh không nói gì về vấn đề đó, hạ tầm mắt suy nghĩ một lát, sắc trời chậm rãi chuyển màu.
Heather muốn mời anh ăn tối, thế nhưng anh lại từ chối.
Chào tạm biệt gia đình hạnh phúc ấy, trong lòng Nguyễn Thanh Ngôn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua.
Tiếng chuông báo thức từ di động vang lên theo múi giờ Trung Quốc, sắp sáng rồi. Than nhẹ, anh lại cất di động vào túi.
**
“Khi mắt anh không nhìn thấy, anh có thể thấy những thứ mà người khác không nhìn được.”
“Anh thử lắng nghe tiếng gió xung quanh đi, tiếng gió thổi qua lá cây, anh thậm chí còn có thể tính được quỹ đạo lá cây rụng từ trên cành xuống...”
“Khi mọi người ngừng nói, anh có thể nghe được tiếng lòng của bọn họ.”
“Em có được nhiều thứ như thế, tiểu Sương Chi, vì sao em lại không vui chứ?”
Vì sao lại không vui?
Từ đó đến giờ, cô đã nghĩ rằng mình đã sớm quen với bóng tối tĩnh lặng, lần nào nghĩ đến những lời ấy cũng đều khiến cho cô được an ủi.
Lời nói trong ký ức kia tựa như một hồ nước yên ả, lí trí, bình tĩnh, không mảy may gợn sóng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô đã tự thôi miên bản thân mình, muốn quên đi nụ cười vô cùng quen thuộc trong ký ức.
Mãi đến vài năm sau, anh đột nhiên gọi điện báo tin, nói với cô rằng anh sắp kết hôn. Tâm trạng vốn bình tĩnh như nước hồ, lặng lẽ gợn lên một cơn gió se lạnh.
Sóng gió không ngừng, bóng người trên mặt nước yên ả rốt cục bắt đầu dao động, dần trở nên mơ hồ.
Mà cái tên ấy theo đó lại hiện lên trên mặt nước, Ngô Mặc.
Anh sắp kết hôn, là chuyện tốt.
Nhưng sao lại mời cô?
Ngón tay tùy ý gõ gõ lên màn hình di động, Cố Sương Chi lâm vào trầm tư.
Trước khi mù cô còn tràn đầy tin tưởng lập ra kế hoạch, phải thi vào trường đại học của anh.
Mười chín tuổi, vốn là thời gian hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp, cô hỏi anh có thể chờ cô được không.
Lúc đó anh nói, anh sẽ mãi chờ em, tiểu Sương Chi.
**
Tiểu Sương Chi, tiểu Sương Chiâm thanh này cứ vang lên lặp đi lặp lại trong đầu, phiền quá đi mất.
Cố Sương Chi lăn lộn trên giường mấy vòng, lúc ngồi dậy, khuỷu tay vô tình ấn vào bàn phím di động.
Trong chớp mắt, di động trong chăn đã truyền đến một giọng nói, “Bạn đang gọi số 30137”
“..”
Gọi số nàoCô sợ tới mức xốc chăn lên, dựa vào âm thanh vang lên mà sờ soạng khắp nơi.
Khi vừa chạm đến di động, bỗng truyền đến một giọng nói vô cùng trầm thấp. “Alo”
Chỉ cần một câu thôi, Cố Sương Chi liền biết người bên đầu dây bên kia là ai.
Cái người chỉ cần ho một cái liền khiến fans dậy sóng - Lông Xám đại thần.
Xấu hổ thu lại bàn tay định tắt điện thoại, Cố Sương Chi than nhẹ một tiếng, giải thích ngắn gọn, “Tôi gọi lộn số, không có gì hết, cúp nha.”
“Này, đợi tí!”
Bàn tay lại một lần nữa thu lại, “Có chuyện gì?”
“Tôi vừa mới nghĩ cô đã ngủ.” Nguyễn Thanh Ngôn cố gắng không để lộ ý vui vẻ trong giọng nói của mình, “Vừa nãy mém tí nữa là gọi cho cô rồi.”
“”
“Tôi mới ngắm mặt trời lặn ở Santorini, bỗng nhiên nghĩ đến, sau này sẽ dẫn cô đến xem.”
“Anh này còn tự ý quyết định đấy à.” Cố Sương Chi cười, nói, “Tôi không đồng ý.”
Trong di động truyền đến âm thanh trầm thấp, “Chờ đến khi cô nhìn thấy ảnh của tôi, nhất định cô sẽ đồng ý ngay.”
Cô cũng không cãi lại, hỏi anh, “Anh định gọi cho tôi là muốn nói chuyện này hả?”
“Đúng”
“”
“Còn một việc nữa”
“?”
“Lần trước tôi có nói, đối với tôi ống kính quan trọng hơn ánh mắt.” Anh cúi đầu, yếu ớt cười khẽ, “Câu này tôi xin thu hồi.”
Anh vẫn còn nhớ cái vấn đề nhàm chán này?
**
Cố Sương Chi hài lòng gật đầu, “Xem ra chỗ anh đang ở rất đẹp?”
“Chính là thấy được những thứ mà ống kính không thể nào nhìn thấy.”
“Gặp ma hả?”
Khung cảnh trò chuyện vốn dĩ rất có ý thơ, lãng mạn, lại bị câu nói của cô làm vỡ tan tành.
Nguyễn Thanh Ngôn vẻ mặt trầm xuống, bất đắc dĩ nói, “Trong đầu cô có thể trang trí thêm vài món hường phấn vào không?”
Cố Sương Chi nghe được sự do dự của anh, mắt sáng lên nở nụ cười, trong mắt mang theo chút giảo hoạt, hạ giọng nói, “Nói thế, làm tôi nhớ đến bộ phim kinh điển “Qủy Ảnh”, rất hợp với tình huống hiện giờ của anh. Một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi sau khi đi chơi với bạn gái rồi lái xe về nhà, trên đường gặp một cô gái xa lạ. Bạn gái muốn xuống xe giúp đỡ người đó, nhiếp ảnh gia ngăn cản cô, sau đó chạy thẳng về nhà. Từ đó về sau, cuộc sống của anh ấy xuất hiện rất nhiều sự việc quỷ dị. Ảnh anh chụp sẽ xuất hiện bóng dáng mập mờ của một cô gái, cổ của anh ngày càng mỏi, từng người bạn của anh lần lượt chết.”
“Được rồi!!” Nguyễn Thanh Ngôn rốt cục cũng chịu không nổi, “Có thể nói chuyện khác được không?”
“Tôi không có chuyện khác để nói”
“Vậy ngủ đi”
“Ừ”
Kết thúc cuộc điện thoại ngoài ý muốn mang đầy ý xấu của mình, cô ngã lên giường cười to, nghĩ đến tối nay nhiếp ảnh gia có thể sẽ mất ngủ, bỗng dưng cô lại có cảm giác mình đang cười trên nỗi đau của người khác.
Người ở bên kia bờ đại dương giãn đôi chân mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, ngày mai trời sẽ rất đẹp.
Lúc quay đầu định rời khỏi đó, hình ảnh một nhà ba người kia bỗng dưng biến mất trong tầm mắt anh. Anh bất giác sờ sờ máy ảnh trong tay mình, gió đêm lạnh thổi qua khiến anh nổi cả mảng da gà.
Bỗng nhiên cảm thấy, đôi lúc cô thật là xấu mà.