Ngày hôm nay của Nguyễn Thanh Ngôn vô cùng nhàm chán, anh ở nhà tự mình làm một bàn đồ ăn, rồi cùng chia sẻ với Lông Xám.
Ngày nghỉ luôn luôn thảnh thơi nhàn hạ, một người một chó ngồi trên thảm trong phòng khách xem chương trình giải trí. Xem một hồi lại ngủ gật lúc nào không hay, sau khi tỉnh táo lại anh chạy vào phòng ngủ lấy cái bịt mắt ra, tập mò mẫm trong căn phòng to lớn.
Lần này anh đã quen, từ trong phòng ngủ bước ra rất thuận lợi, không gặp khó khăn gì. Nhưng bày trí trong phòng khách khá phức tạp, cho nên Nguyễn Thanh Ngôn cẩn thận mò mẫm, định đi một vòng quanh phòng khách.
Lông Xám rất hiếu kì, thè lưỡi đi sát phía sau theo dõi hành động quỷ dị của anh, thỉnh thoảng lại đạp lên chân anh một cái.
Trầy trật lắm anh mới đi được một đoạn dài như thế, Nguyễn Thanh Ngôn mò mẫm đứng dậy, làm sao cô có thể vượt qua được đoạn thời gian vừa mới bị mù ấy chứ. Bóng tối khổng lồ trong nháy mắt như chiếm trọn cả thế giới, bao nhiêu cảnh sắc tươi đẹp đều lặng yên cách cô ngày càng xa. Sợ hãi, mất mát, ngỡ ngàng... Cô đã tìm kiếm dấu vết của ánh sáng trong sợ hãi như thế nào.
Trong lòng có cảm giác khó chịu không sao tả được, Nguyễn Thanh Ngôn dừng bước, tay vuốt ve đầu Lông Xám, ra dáng hỏi ý kiến Lông Xám: “Không nhìn thấy rất nguy hiểm đúng không? Đúng rồi, mày có biết anh em nào có thể dắt người mù không giới thiệu cho tao đi? Mày bây lớn rồi làm sao huấn luyện được nữa. Hơn nữa mày còn là Husky, làm sao đảm đương nổi chức chó dẫn đường chứ... làm sao đây ta...”
Lông Xám vẻ mặt vô tội nhìn anh, trong lòng muốn nói: Cưng không hỏi xem anh đây có đồng ý hay không hả?
Lông Xám nghịch ngợm vây quanh phá đám anh, Nguyễn Thanh Ngôn bị xoay vòng vòng đến nỗi không biết phương hướng.
Anh theo bản năng đưa tay về phía trước, nghe một tiếng “rầm” kèm theo tiếng đồ vật bị vỡ.
Nguyễn Thanh Ngôn biết mình bất cẩn làm bể đồ, vừa cởi bịt mắt xuống thì tức đến nỗi mém tí không đứng vững.
Lông Xám bị tiếng vỡ dọa sợ, chạy trốn khỏi hiện trường, ngơ ngác đứng nhìn từ xa.
Nó thấy vẻ mặt đang high bỗng chốc tái nhợt của sen, thấy anh ngồi xổm cẩn thận nhặt từng miếng vỡ của camera.
Cảm xúc trong mắt anh, Lông Xám không thể hiểu, lấp lấp lánh lánh, nhìn thấy mà thương.
**
Gia đình họ Cố đang vui vẻ uống trà chiều, bánh quy và đồ ngọt do đích thân mẹ Cố làm.
Cố Sương Chi ngồi trên ghế sofa uống nước trái cây, nhàm chán nghe đoạn đối thoại vừa nghiêm túc vừa buồn cười ở bên cạnh.
Sau đó tiếng chuông tin nhắn bỗng vang lên.
Tin nhắn sau khi mở sẽ tự động đọc lên, cô quên mất ở đây có người, thuận tay mở lên.
“Nguyễn Thanh Ngôn: Tiểu Chi, đứa con yêu quý của anh bị ngã tan xương nát thịt rồi, anh buồn quá. Em có muốn an ủi anh không?”
“” Trong chốc lát, cả phòng khách đều rơi vào im lặng.
Lúc Cố Sương Chi ý thức được, khóe miệng nở nụ cười.
“Tiểu Chi, cậu... cậu Nguyễn Thanh Ngôn này là ai vậy?” Mẹ Cố chần chờ mở miệng hỏi.
“Một người bạn.”
Cố Nhiên hơi nghi ngờ, hỏi lại lần nữa: “Bạn?”
Cảm giác mọi người đang nhìn mình, Cố Sương Chi vội vàng gật đầu, suy nghĩ làm sao ngăn lại đề tài này.
Mẹ Cố lại không cho cô cơ hội, không quan tâm cô con dâu tương lai bên cạnh, trực tiếp hỏi: “Đừng nói là bạn trai nha? Cậu ta còn có con riêng nữa hả, con tuyệt đối không được lầm đường đấy!”
Vừa dứt lời, Cố Sương Chi ngã ra sofa cười bò.
“Mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi...” Cô bó tay với bọn họ, vừa cười vừa đứng dậy đi về phòng mình, “Con đi gọi điện thoại, mọi người không được nghe lén đâu đó ~”
Mẹ Cố lo lắng nhìn Cố Nhiên, hỏi nhỏ: “Mấy tháng nay em con bận gì thế? Không thì con hỏi nó đi?”
“Nó đâu còn nhỏ nữa.” Cố Nhiên bất đắc dĩ nhìn hướng cô vừa đi, “Nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, mẹ cứ yên tâm.”
“Nhưng rủi như”
“Rủi như cái gì?” Ba Cố im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng, “Con gái chúng ta làm việc luôn có chừng mực.”
“Được được được, hai người bọn ông cùng phe!” Mẹ Cố dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn Lục Thiến bên cạnh, “Để con chê cười rồi tiểu Lục, chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ?”
**
“Anh mém tí nữa là hại chết em rồi có biết không?” Cố Sương Chi đóng cửa phòng rồi vẫn chưa hoàn hồn.
Người đầu dây bên kia vẫn chưa hiểu gì: “Sao thế?”
Sợ có người dán lên cửa nghe lén, Cố Sương Chi che cái loa, nói nhỏ, “Nhà em tưởng em đang quen với một ông chú có con riêng.”
“Ha ha ha”
Lời oán trách của cô khiến tâm trạng không vui của anh biến mất sạch sành sanh.
Lông Xám nhìn thấy nỗi u oán vây quanh người sen bỗng chốc biến thành một nụ cười, cảm thấy anh đã bị đả kích nặng đến nỗi tâm trạng thất thường.
Cô hừ lạnh, “Còn cần em an ủi hả? Em thấy bây giờ anh vui muốn chết rồi.”
“Không cần, không cần.” Nguyễn Thanh Ngôn tưởng tượng đến vẻ mặt đần thối khi bị hiểu lầm của cô là lại thấy buồn cười, tự nhiên thốt lên một câu, “Sao anh lại thích em thế này.”
Anh nói vô cùng tự nhiên, giống như một cơn gió xuân, có thể ngửi thấy hương hoa bay đến.
Cố Sương Chi không nói gì, chỉ cảm thấy không khí xung quanh nóng lên, hơi ấm điều hòa từ phòng khách từ từ lan vào phòng.
Khóe môi cong lên một nụ cười, suy nghĩ một hồi, cô hỏi anh một câu ngốc vô cùng, “Nguyễn Thanh Ngôn, anh có cơ bụng 6 múi hả?”
Anh không ngờ cô sẽ hỏi thế, kinh ngạc rồi lại vui sướng, “Lần sau cho em sờ nhé?”
“Được đấy.”
“” Nguyễn Thanh Ngôn nao nao, “Kịch bản sai rồi, em phải nói “ai thèm sờ” mới đúng chứ?”
Cô nói mà không ngại, “Lần này em muốn giữ lại quyền lợi.”
“Lưu manh.” Mặt mày anh giãn ra, nhịn không được trêu cô, “Lúc từ chối anh cũng không thèm chớp mắt một cái, đến lúc sờ cơ bụng lại xông xáo hơn người ta.”
Cố Sương Chi hào phóng chịu đựng anh phỉ nhổ.
“Con trai bảo bối của anh sao rồi?”
“Bị bể hơi nặng, bây giờ anh chuẩn bị đem ra tiệm xem có thể sửa được không.” Nguyễn Thanh Ngôn thong thả bước đến bên cạnh Lông Xám, khẩy khẩy cái cằm trêu chọc nó, dường như lơ đãng nhắc đến, “Gần nhà em đấy, em muốn đến không?”
Cố Sương Chi nghĩ tới không khí quỷ dị trong phòng khách, đoán rằng không còn chuyện của mình nữa.
“Được, gửi địa chỉ cho em”**
Lúc đi ngang qua phòng khách lần nữa, hai cụ đang kích động kéo Lục Thiến đi xem phòng cưới đã chuẩn bị từ sớm, Cố Nhiên bên cạnh bất đắc dĩ cười cười đi theo.
Cố Sương Chi chộp lấy cơ hội, “Con ra ngoài một lát, cơm chiều sẽ quay về.”
“Đi đâu, hẹn hò hả?” Cố Nhiên nhíu mày, giọng nói đầy trêu chọc.
Cô thành thật đáp, “Đi sửa camera với bạn.”
Mẹ Cố lại khẩn trương, “Người bạn có con riêng đấy hả?”
“Anh ấy không có con!” Vừa buồn cười vừa cam chịu, cô tìm cớ qua loa “Hơn nữa chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Bạn bình thường mà con thay đồ rồi mới đi hả?”
“...” Cô không nói lại mẹ, ngoan ngoãn đầu hàng, từ đội quân xem phòng quay ra áp tải cô đến địa điểm hẹn với Nguyễn Thanh Ngôn.
“Con nói lại lần nữa, không được theo dõi con.” Sau khi xuống xe, Cố Sương Chi nói với người ngồi cạnh cửa sổ.
Mẹ không thèm để ý khoát tay, “Dẹp đi, ai thèm theo dõi con hả?”
Tuy nói thế, nhưng cô gái cầm gậy xoay người đi vào đám đông, mẹ Cố vẫn ló đầu ra dõi theo.
“Này, đừng chạy chứ, cậu trai kia chưa xuất hiện mà!”
Cố Nhiên bất đắc dĩ nhìn người ngồi ghế sau, “Mẹ, Tiểu Chi đã nói đừng theo dõi nó rồi mà.”
Mẹ Cố không phục, “Này không gọi là theo dõi, gọi là ôm cây đợi thỏ đấy!”
“Chạy đi, đừng để ý bà ấy.” Ba Cố không chịu được, “Tiểu Chi có bạn bè là chuyện bình thường, đừng khiến con bé căng thẳng.”
Cố Nhiên gật đầu, chuẩn bị lái xe thì nghe mẹ Cố ngồi phía sau la lên, “A, đến rồi, đến rồi kìa.”
**
Cả nhà dẫn cô con dâu tương lai trốn trong xe lén lút nhìn con gái mình “hẹn hò“.
Chàng trai kia cao 1 mét 8, anh mặc áo khoác màu đen, dáng người cao gầy. Anh để tóc ngắn, gương mặt dịu dàng, ánh mắt thản nhiên trở nên ấm áp hơn sau khi Cố Sương Chi xuất hiện. Anh đi nhanh đến cạnh cô, đưa ly trà sữa vừa mới mua cho cô, lại nhẹ nhàng cầm lấy tay đang cầm ly trà sữa của cô, thay cô cắm ống hút vào.
Hai người vừa cười vừa nói rời đi.
“Wow, hóa ra là một chàng trai trẻ!” Phía sau cửa xe, ánh mắt mẹ Cố sáng lên, “Đẹp trai đấy, giống ba con lúc trẻ.”
“Đẹp trai có ích gì? Có nhiều tội phạm biến thái giết người đều đẹp trai đấy.” Cố Nhiên giội một gáo nước lạnh, “Mẹ, mẹ đừng trông mặt mà bắt hình dong.”
“Mẹ không trông mặt mà bắt hình dong sao gả cho ba mày được hả? Mẹ không trông mặt mà bắt hình dong làm sao đẻ được hai đứa bây đẹp trai xinh gái thế hả?” Mẹ Cố không phục, “Mày phải cám ơn mẹ đã trông mặt mà bắt hình dong đấy.”
Ba Cố dở khóc dở cười lắc đầu, không phản bác được câu nào.
Cố Nhiên bĩu môi, giải thích với người bên cạnh, “Mẹ anh luôn vậy đấy, lúc nào cũng ngụy biện, là người nói nhiều nhất nhà đấy.”
Lục Thiến che miệng cười, “Không đâu, em thấy dì nói có lý mà.”
Mẹ Cố dường như tìm được đồng minh: “Nhìn đi, vẫn là Tiểu Lục của chúng ta tinh mắt…”
“...”
**
“Đây là đâu? Không giống cửa hàng chuyên sửa chữa...” Cố Sương Chi vừa đến cửa đã nhận ra điều bất thường, “Giống cửa hàng nhỏ sửa dụng cụ ở trong con hẻm kia hơn.”
“Bị em phát hiện rồi.” Nguyễn Thanh Ngôn cười khẽ bên tai cô, chậm rãi dìu cô bước vào.
“Yan?” Bên trong tiệm truyền đến giọng nói vui vẻ, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm tôi thế? Woa, còn dẫn theo một cô gái nữa, bạn gái à?”
“Anh Nam,“ Nguyễn Thanh Ngôn khẽ nói, lấy camera trong ba lô ra, “Lại phiền anh rồi.”
“Lại hỏng chỗ nào?” Anh Nam cười đón lấy cái máy rồi mở ra.
Bỗng chốc sững sờ tại chỗ.
“Phắc!!!” Vài giây sau, tiếng kêu thê thảm vang vọng đến cả mấy cửa hàng phía trước.
“Đừng sợ, anh ấy lúc nào cũng hoảng sợ thế đấy.” Nguyễn Thanh Ngôn quay sang giải thích với Cố Sương Chi.
Cô gái phía sau tiếp tục uống trà sữa, bình tĩnh gật đầu, tựa như anh đã lo lắng nhiều.
“Cậu cố tình tới chọc tức anh đấy à?” Anh Nam muốn đánh người, “Cái máy mấy chục ngàn Euro, để cho cậu quăng thành vầy á hả?”
Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, chột dạ nói, “Em đang quét cái tủ, tiện tay để nó lên bàn... anh xem còn cứu được không?”
“Thằng quỷ này! Ngu thế!” Anh Nam nhét camera vào tay Nguyễn Thanh Ngôn, đuổi anh ra khỏi cửa. “Cút đi cút đi! Đừng để anh gặp lại mày, đồ khốn!”
“...”
Nguyễn Thanh Ngôn bất đắc dĩ cất camera vào ba lô, dìu Cố Sương Chi ra khỏi cửa, bỗng nghe giọng nói khó chịu từ phía sau, “Đi Đức tìm Leica đi, dù gì thằng nhóc mày lắm tiền mà!”
“Cám ơn anh.”
“Anh ấy là ai vậy?” Vừa rời khỏi, Cố Sương Chi nhịn không được mở miệng, “Sao lại hung dữ như thế?”
“Anh Nam trước kia là người làm máy ảnh, là kẻ cuồng công việc ở Leica, anh ấy rất thích camera.” Nguyễn Thanh Ngôn kiên nhẫn nói với cô, “Thật ra anh ấy rất tốt, chỉ là không thích nhìn người ta làm hư camera mà thôi, nhất là loại camera đã ngừng sản xuất như thế này.”
Cố Sương Chi có thể hiểu tâm trạng ấy, gật đầu, lại hỏi anh, “Cái máy này của anh giá mấy chục ngàn Euro thật hả?”
“Sau khi không sản xuất nữa mới đắt như thế, chứ lúc trước không đắt thế đâu.” Anh nhẹ nhàng giải thích, đến khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Cố Sương Chi thì hỏi, “Em nghĩ gì thế?”
“Bỗng nhiên cảm thấy Văn Hoài nói đúng.”
“Cậu ta nói cái gì?”
“Nói anh phá của.”
“Gì...Đều là tiền anh tự kiếm được mà!” Anh thanh minh cho bản thân, chốc chốc lại nghĩ đến điều gì, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
“Nếu em quản lý thì anh sẽ không phá của nữa đâu.”