Kì nghỉ kết thúc, trừ Vu Niệm ra thì hầu như ai cũng mắc chứng hậu nghỉ lễ.
Cô và Tiểu Bạch, Văn Hoài, và mấy người bạn thân thiết trong giới cổ phong tạo thành một nhóm nhỏ đi du lịch Giang Tây.
“Chị chủ ác thật, hai ngày nữa mới về.” Tiểu Mĩ bất lực tựa vào bàn oán giận, “Cả tiệm đàn lớn thế này chỉ có hai đứa mình thôi chị Tiểu Chi ơi.”
“Thêm cô ấy cũng có nhiều hơn bao nhiêu, tiệm mình vốn dĩ ít người mà.”
“A, chị Tiểu Chi, hôm nay chị xài nước hoa hả?” Tiểu Mĩ ra sức hít vào, “Mùi hương ngọt ghê, nước hoa gì vậy chị?”
Cô thuận miệng đáp, “Chưa đoán ra.”
“Gì? Trên chai chắc phải có để tên chứ? Nhân viên bán hàng không nói với chị hả?”
Bấy giờ Cố Sương Chi mới nhớ ra đây là bài tập về nhà của Nguyễn Thanh Ngôn tặng cho cô, mùi hương thoang thoảng, lại vô cùng ngọt ngào. Cô chỉ ngửi thấy mùi lavender nhè nhẹ, nhưng không đoán được tên của nó.
Anh bảo không được nhờ người khác giúp đỡ, cô liền ngoan ngoãn cất vào hộc tủ, lâu lâu lấy ra xịt để tìm đáp án.
Sáng nay tiệm bán không đắt lắm, Cố Sương Chi uống trà, cùng Tiểu Mỹ nghe kịch truyền thanh mới nhất.
Nghe được một lúc, giọng nam vốn dĩ chẳng khen nổi bỗng trở nên quyến rũ, Tiểu Mỹ đập bàn, “Nhân vật nam chính là do ai lồng tiếng thế? Em muốn làm fan anh ấy.”
“Yên lặng tí nào.” Cố Sương Chi bất lực cảnh cáo cô bé, “Hâm mộ nhiều người thế em không mệt hả?”
“Vì quá cô đơn nhàm chán nên mới tìm người để hâm mộ! Em mà có người yêu thì đâu có ở đây cùng chị nghe kịch truyền thanh cải biên từ truyện tranh thiếu nữ chứ!”
Lời thô nhưng ý không thô, Cố Sương Chi dường như nghĩ đến cái gì, hỏi cô bé: “Mấy ngày trước em đi gặp bạn trên mạng...?”
“Chị Tiểu Chi đừng nói nữa. Anh ta trừ giọng hay ra thì chẳng có ưu điểm nào hết.” Tiểu Mỹ chán nản nói.
“...Chị nhớ trước khi gặp em còn khen anh ta cái gì cũng tốt mà?”
Tiểu Mỹ lắc đầu, “Gỉa, đều là giả hết.”
“Gỉa cái gì?”
“Anh ta gạt em anh ta cao mét tám, ngoại hình giống Ngô Ngạn Tổ, là tổng giám đốc công ty, giá trị con người lên đến bạc triệu, mỗi ngày đều lái Rolls-Royce đi làm.”
“Sặc.” Cố Sương Chi không nhịn được bật cười, “Vậy mà em cũng tin?”
“Tin chứ, em cũng chả biết dây thần kinh nào bị đứt, đến mấy chuyện đó mà cũng tin.”
Cố Sương Chi chỉ chỉ laptop, “Sau này em ít mấy bộ kịch truyền thanh kiểu này đi, thật đấy, trên đời không có nam chính nào hoàn mỹ như thế đâu.”
Tiểu Mỹ không cam lòng thở dài, “Dù không hoàn mỹ như vậy, em vẫn không ngờ anh ta lại nhiều khuyết điểm như thế!”
“Nhiều khuyết điểm?”
“Anh ta cao lắm chỉ khoảng mét sáu lăm thôi, vừa lùn vừa béo, mặt nhăn nhìn cứ như 50 tuổi.” Tiểu Mỹ vừa nhớ lại vừa nổi da gà, “Vừa gặp mặt đã nói bị mất ví, làm em phải trả tiền cơm.”
Cố Sương Chi thấy chuyện của cô bé còn thú vị hơn kịch truyền thanh, chăm chú lắng nghe cô bé kể khổ, dáng vẻ cười trên nỗi đau người khác, “Ha, sao bảo giống Ngô Ngạn Tổ?”
“Đừng nói Ngô Ngạn Tổ, Ngô Mạnh Đạt còn đẹp trai hơn anh ta cả trăm lần!” Tiểu Mỹ giận dữ, nắm tay thành nắm đấm quơ quơ, “Mà anh ta cũng không phải tổng giám đốc gì, chỉ là người bán thịt heo ngoài chợ, mỗi ngày lái xe ba bánh đi bán.”
“...”
“Bán thịt heo thì thôi đi, anh ta còn khoác lác, nói với em là thịt heo ở quán này là do anh ta thầu. Nếu em quen anh ta, về sau đầu heo, óc heo, móng heo ăn không hết...”
“Được rồi, để chị thở cái.” Cố Sương Chi ôm bụng cười ra nước mắt.
“Chị Tiểu Chi, chị không có tâm gì cả ~” Tiểu Mỹ vặn cổ tay sụt sịt, “Lúc ấy em còn hỏi nhỏ anh ta, sao anh nói không giống trên mạng gì hết? Anh ta còn dám nói, mấy cô gái bây giờ ai cũng đua đòi vật chất. Em f*ck chứ!”
“Đều là ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ cả* cô bé à.” Cố Sương Chi lắc đầu.
*Chỉ những thứ đẹp đẽ nhưng không có thật, chỉ là hư ảo.
“Đúng, đều tại em, chỉ mơ mộng hão huyền.”
Ngoài miệng an ủi Tiểu Mỹ nhưng trong lòng Cố Sương Chi lại nghĩ đến mối quan hệ của mình và Nguyễn Thanh Ngôn.
Đối với cô, Nguyễn Thanh Ngôn chẳng phải cũng coi như chưa từng gặp mặt bao giờ sao?
Cô rất muốn chân chính gặp anh một lần, lại sợ khi nhìn thấy anh.
Dù anh xấu hay đẹp, chỉ cần một khuôn mặt tồn tại chân thực đã đủ khiến cô sợ hãi.
**
Đến buổi chiều, Lâm Kiêu ghé sang tiệm đàn, nói là mới học lái xe về, chiều nay không có việc gì làm nên đến đây giúp đỡ.
Cố Sương Chi kinh ngạc hỏi, “Trợ lý nhiếp ảnh gia phải lái xe hả?”
“Yan không thích lái xe, bình thường ra ngoài chụp ảnh đều do anh Đào lái. Nhưng có lúc anh Đào còn có việc khác nên Yan để em đi học lái xe, lo xa ấy mà.”
Trong tiệm không có khách, hai chị em kéo ghế lại ngồi hỏi thăm công việc mới của cậu ra sao.
Tiểu Mỹ có hứng với boss của cậu hơn, “Lông Xám bình thường làm gì? Lúc làm việc có dữ hay không? Xung quanh anh ấy có nhiều phụ nữ không?...”
Lâm Kiêu ngượng ngùng đáp, “Chụp ảnh, không dữ, không nhiều.”
“Đơn giản vậy hả?”
Cậu gật đầu, “Dạ, rất đơn giản, cũng có lúc anh ấy rất bận.”
Cố Sương Chi cho rằng anh lúc nào cũng lêu lổng, buồn cười hỏi, “Bận gì?”
“Đúng vậy, bận đến đảo ngược ngày đêm.” Trong mắt Lâm Kiêu hiện lên chút mất mát, “Em bây giờ rãnh rỗi nhưng lại không giúp được gì cho anh ấy. Tối nay ảnh phải chạy đến bến tàu để chụp hình, trời lại lạnh nhưng không để bọn em tăng ca.”
“Bến tàu có cảnh đêm gì để chụp chứ?”
“Không phải là chuyện công việc.” Lâm Kiêu xấu hổ, tiến sát lại nói nhỏ với hai người, “Nghe nói có một công nhân bến tàu bị tai nạn tử vong trong lúc vận chuyển hàng hóa, công ty không muốn phụ trách, chi tiền bịt miệng truyền thông, nên chuyện này không bị tuồn ra ngoài. Con gái người công nhân đó cùng đường rồi nên mới tìm đến Yan trên Weibo, nhờ anh ấy giúp đỡ.”
“Nhưng mà...một nhiếp ảnh gia như anh ấy thì có thể làm gì?”
“Chị tiểu Chi, ảnh không phải là nhiếp ảnh gia bình thường.” Lâm Kiêu giải thích, “Weibo của Yan có hơn 1 triệu người theo dõi, anh ấy chỉ cần tiện tay chụp một tấm ảnh thôi cũng có thể gây xôn xao dư luận.”
**
Lâm Kiêu nói rất nhiều, cậu kể Yan đã trải qua rất nhiều chuyện, rất am hiểu chuyện đời, người hiện ra trước mắt đều là dáng vẻ nhẹ nhàng tự nhiên nhất.
Anh thích dùng ống kính để truyền tải cái đẹp và hơi ấm đến cho mọi người, nhưng không hề kiêng kị vạch trần tội ác và bóng tối.
Đương nhiên, anh không ngốc đến nỗi trực tiếp chạy đến hiện trường chụp ảnh, anh chỉ chụp cảnh cảng về đêm xinh đẹp, và cảnh công nhân trong đêm đông làm việc suốt đêm.
Sau đó, anh kèm theo một câu chuyện nhỏ.
Anh nói, bây giờ giới truyền thông đã quên mất ước nguyện ban đầu của mình.
Một khi đã như vậy, thì nhiếp ảnh gia nhỏ bé như anh, sẽ thông qua cách thức của mình mà hoàn thành thay bọn họ.
“Trời, Lông Xám đại đại...” Nghe Lâm Kiêu kể, Tiểu Mỹ ngây ngẩn cả người, cảm động không nói nên lời.
Cố Sương Chi vẫn không lên tiếng, mãi đến khi Tiểu Mỹ và Lâm Kiêu hỏi cơm chiều ăn gì cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần khỏi cơn chấn động vừa rồi.
Cô mất tập trung cùng hai người họ ăn thức ăn nhanh, xong Lâm Kiêu đưa cô về nhà. Cậu đã sớm phát hiện ra sự bất thường của cô nhưng ban ngày không có cơ hội hỏi. Trời chạng vạng, không hề có cảnh đẹp mặt trời lặn dần xuống phía tây, thay vào đó là bầu trời âm u và lớp sương mù dày đặc không nhìn thấy đầu mút.
**
Trời ngày càng lạnh, không khí trở nên kém hơn, tuy không nặng như phương Bắc, nhưng đối với người từng bị bệnh hen suyễn như Cố Sương Chi lại là một sự khiêu chiến.
Trên đường về nhà, cô nhịn không được ho vài tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
“Chị, sức khỏe chị không sao chứ?” Lâm Kiêu quan tâm hỏi.
Cô khoát tay, “Không có gì, bệnh cũ thôi, chị quen rồi.”
“Hình như hôm nay chị... có tâm sự?” Lâm Kiêu bước chậm lại, chậm đến mức Cố Sương Chi có thể đi trước cậu, Lâm Kiêu lo lắng nhìn cô.
“Không sao, không quan trọng.”
“Chị, chị luôn luôn như thế.”
Vẻ mặt Cố Sương Chi hơi thay đổi, “Thế nào?”
“Luôn nói mọi chuyện trở nên không quan trọng.” Lâm Kiêu như muốn giải thích rõ ràng hơn, “Như là, khiến mọi người không đoán ra được chị đang nghĩ gì, không để ý gì. Vì chị biểu hiện đều giống nhau.”
Những điều cậu nói, Cố Sương Chi đều không phát hiện, cô chỉ nghĩ về chuyện của Nguyễn Thanh Ngôn mà cậu kể lúc chiều.
Cố Sương Chi mỉm cười lảng tránh, “Tính của chị rất khó ở chung đúng không?”
“Làm gì có ~ chị, chị rất tốt, rất kiên cường, không hề làm phiền người khác.” Lâm Kiêu khen cô đến tận mây, “Tốt giống như Yan vậy.”
“...”
Tốt giống như Nguyễn Thanh Ngôn? Là tốt kiểu gì...
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được mình và Nguyễn Thanh Ngôn giống nhau ở điểm nào.
Đến khi Lâm Kiêu mở miệng hỏi, “Chị, hôm nay chị xài nước hoa hả? Vừa nãy ngửi thấy em còn tưởng là của chị Tiểu Mỹ đó.”
Cố Sương Chi mỉm cười gật đầu.
“Mùi này rất hợp với chị.” Lâm Kiêu nói tiếp, “Ngửi thấy rất dịu dàng, khiến người ta lưu lại cảm giác sâu đậm, giống như... cảm giác của mối tình đầu.”
Nói xong cậu cúi đầu cười khẽ.
“Mối tình đầu?” Cô bỗng chốc dừng bước, trợn tròn mắt.
**
Vu Niệm đi vắng, hôm nay Cố Sương Chi quay về nhà mình. Về đến nhà đã 7 giờ tối, ba mẹ Cố đang xem tin tức ngoài phòng khách.
Dường như Cố Sương Chi nghe được gì, hỏi lại hai người, “Tối nay nhiệt độ giảm hả ba mẹ?”
“Đúng vậy, tối nay giảm xuống âm độ, mai ra ngoài con phải mặc nhiều vào. Vừa hết bệnh, đừng để bị ho. Mấy bữa nay anh con cũng bị cảm, haiz, ba mẹ bây thân thể khỏe mạnh, sao lại đẻ ra hai đứa ốm yếu thế này...” Mẹ Cố lại bắt đầu lải nhải.
Ba Cố cảm khái, “Trời càng lúc càng kém, mấy bữa nay cứ âm u, không có ngày nào trời trong xanh cả.”
Vừa nãy ở dưới lầu hình như Lâm Kiêu cũng nói vậy, “Không khí ngày càng kém, đi làm nhớ mang khẩu trang.”
Cố Sương Chi sờ sẫm khung cửa sổ, cô ngồi bên cạnh cửa sổ, lắng nghe tiếng gió gào thét qua cửa kính, tiếng nhánh cây lay động sàn sạt.
Âm thanh ồn ào ngoài kia khiến cô hoảng hốt.
Trong thành phố đã thế, gió ở vùng biển ngoại thành chắc chỉ hơn chứ không kém?
Cô lẳng lặng nghe tiếng động như có như không, giống như chỉ cần im lặng một tí thì có thể nghe xa hơn.
Bóng đen bên ngoài dày đặc, không khí ngày càng kém, nhiệt độ hạ thấp, còn có biết bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập ngoài kia.
Sao cô chưa bao giờ phát hiện, hóa ra anh lại là người thích xen vào chuyện người khác như thế.
Làm cho trái tim cô bắt đầu lo lắng không yên.