Không để Cố Sương Chi có thời gian phản kháng, mười phút sau người kia đã xuất hiện trong một biệt thự an tĩnh ở trung tâm thành phố.
Mấy ngày không gặp, cô cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh, vạt áo như đượm cơn gió lạnh theo từng bước chân anh.
“Cho tôi một ly hồng trà, cám ơn.” Nguyễn Thanh Ngôn gọi nhân viên phục vụ đến, ánh mắt hờ hững di chuyển về phía người đối diện.
Cố Sương Chi thong thả, chống đầu giả vờ lơ đãng nhưng ngón tay lại vô ý siết chặt thành ly.
Tiểu Diệp xấu xa ra hiệu với anh, “Lão đại, cám ơn anh đã đến thanh toán ~”
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười, hào phóng gật đầu, “Không có gì.”
Tiểu Diệp được lợi nên rất thoả mãn, hỏi anh, “Lão đại, lão đại, có phải bây giờ em nên biến mất không còn bóng dáng hay không?”
“Em xem rồi làm.” Anh không nói rõ nhưng khóe môi lại chứa ý cười.
Tiểu Diệp biết điều cầm túi xách lên, trước khi đi lại hỏi nhỏ, “Em có thể mang về một miếng bánh phô mai được không?”
Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu, “Tùy em.”
Tiểu Diệp vỗ tay hoan hô, “Yeah~”
“Dù gì người suốt ngày kêu gào giảm béo cũng không phải anh.”
“...”
**
Tiểu Diệp vui buồn lẫn lộn rời đi, không khí trên bàn bỗng chốc yên lặng.
Khách trong quán không nhiều lắm, bàn ghế lại cách xa nhau, Cố Sương Chi nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Tiểu Diệp này, lấy cô làm cớ lừa Nguyễn Thanh Ngôn ra, còn mình thì đường hoàng rời khỏi. Bình thường một mình cô nói chuyện với anh không có gì xấu hổ, nhưng có một đoạn nhạc đệm như thế khiến Cố Sương Chi không biết phải mở miệng thế nào.
“Em không vui hả?” Nguyễn Thanh Ngôn im lặng ngồi đó, lúc nói chuyện với cô, giọng anh vô thức dịu dàng hẳn. Khác hẳn với giọng ca của Lông Xám, giọng nói của anh rõ ràng thiên vị, vì cô mà giữ lại.
Cố Sương Chi vờ bình tĩnh, “Tiểu Diệp nói bậy mà anh cũng tin à?”
“Tin chứ.” Giọng anh nhẹ nhàng bâng quơ, âm cuối mang theo sự trong trẻo.
Cô không trả lời, hỏi anh về chuyện của Phương Đào.
“Giống em nói, cậu ta đã thừa nhận.” Nguyễn Thanh Ngôn gượng gạo thở dài, “Bọn anh đã lật bài ngửa với nhau rồi, về sau đường ai nấy đi không cần phải gặp nhau nữa.”
“Vậy cũng tốt.” Cố Sương Chi không biết làm sao để an ủi anh, đành gật đầu lựa lời nói theo anh.
“Ừ.” Ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô chăm chú.
Cố Sương Chi chần chờ mở miệng, “À...Tiểu Diệp nói anh mất tích mấy bữa nay?”
“Không có, Lông Xám bị bệnh, anh ở nhà lo cho nó.” Nguyễn Thanh Ngôn ngừng lại, bỗng chốc hiểu ra, “Xin lỗi em, anh quên nói với em.”
“Em chỉ hỏi vậy thôi, anh không cần phải nói hết mọi chuyện với em đâu.” Cố Sương Chi hỏi tiếp, “Lông Xám sao rồi? Đi khám bác sĩ chưa?”
“Nó không chịu ăn, cả ngày không có tinh thần. Đi khám bác sĩ nói là gần đây dạ dày nó yếu.” Nguyễn Thanh Ngôn cười khẽ, “Hết cách rồi, con ngáo nhà anh đụng gì ăn đó. Không để ý nó chừng năm phút thôi là nó chạy xuống phòng bếp ngay.”
Nhắc đến Lông Xám, anh nói không ngừng.
“Vậy bây giờ nó sao rồi?”
“Mấy bữa nay ăn được xíu rồi, nhưng vẫn chưa hồi phục như xưa.” Ngón tay thon dài của anh vuốt ve miệng ly, chần chờ hỏi, “Em có muốn...đi thăm nó không? Em là người nó thích, chắc nó muốn gặp em lắm đấy.”
Câu cuối cùng mang hai nghĩa, Cố Sương Chi bị anh làm cho hồ đồ.
Lúc là người, lúc lại là chó.
Thích cô là người, hay là chó?
Cô nghĩ nghĩ rồi mỉm cười, “Được, em sẽ đi thăm nó.”
**
Lông Xám nằm trên sofa, trơ mắt nhìn sen dẫn bạn gái về nhà, muốn đứng lên nhưng không trụ được bao lâu lại nằm xuống.
Cố Sương Chi ngồi bên cạnh nó, cẩn thận vuốt ve đầu nó, “Ngoan, vài ngày nữa sẽ hết thôi, phải nghe lời chủ mày đấy biết không?”
Lông Xám gác đầu lên đùi cô, dáng vẻ vô cùng đáng thương, như đang cầu an ủi.
Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, ôm nó quăng sang một bên.
“Đừng có sờ mó con gái nhà người ta.” Nguyễn Thanh Ngôn cảnh cáo nó, lại vô tình chọt trúng dây cười của cô.
Anh quay lại nhìn Cố Sương Chi, xin lỗi nói, “Ngại quá, làm dơ đồ em rồi.”
Anh định phủi lông chó trên váy cô, nhưng vừa đưa tay lên lại rụt lại theo bản năng, xấu hổ vỗ vỗ đầu gối mình.
Cố Sương Chi ngồi trong phòng khách nghe tiết mục giải trí trên TV, nói chuyện với Lông Xám một buổi.
Chủ nhân hiền lành của nó đang bận rộn trong phòng bếp.
Nghe động tĩnh, ánh mắt Lông Xám sáng bừng. Nó biết, huynh đệ FA của nó đang làm món ngon.
Lấy lại khẩu vị, nó vui sướng nhìn vào phòng bếp, cả người không nhúc nhích.
**
Lúc Nguyễn Thanh Ngôn bưng đồ ăn ra, bắt gặp Cố Sương Chi và Lông Xám đang dựa vào nhau, ánh mắt đầy mong chờ.
Một người một chó lại biểu hiện vô cùng ăn ý.
Anh đột nhiên thấy được cưng mà sợ hãi, sắp chén lên bàn rồi đi qua đỡ Cố Sương Chi đến bàn ăn.
Husky đáng thương chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn bóng dáng hai người vừa rời đi, không dám lên tiếng.
Mặc dù mũi không thính bằng Lông Xám, nhưng Cố Sương Chi sớm đã ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra.
Anh nấu món thịt kho tàu vô cùng bình thường, lại bỏ thêm trứng luộc và khoai tây để nước thịt thêm đậm đà.
Cố Sương Chi ăn một miếng khoai trước, vị ngọt lan ra khắp miệng. Cô cười híp mắt, thỏa mãn gật đầu.
“Ăn thịt nhiều vào.” Nguyễn Thanh Ngôn gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, “Em gầy quá.”
“Không đâu, em có mỡ bụng rồi.” Cô đặt đũa xuống, đưa tay nhéo nhéo bụng cho anh xem.
“Cả ngày ngồi một chỗ không vận động, có mỡ bụng là chuyện bình thường.” Mặt anh tràn ngập ý cười, “Khỏe mạnh là tốt rồi, béo tí cũng không sao.”
Một buổi tối yên bình, anh nấu cho cô ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện không quan tâm đến thời gian. Giống như đôi vợ chồng già, trong quãng thời gian bầu bạn bên nhau, năm tháng tĩnh lặng cứ thế nhẹ nhàng trôi.
“Chuyện kia sao rồi? Chuyện công nhân ở bến tàu ấy.” Cố Sương Chi vô tình nhắc đến, “Tin tức có đưa, bên công ty ấy đã bị xử phạt rồi.”
“Đúng vậy, giải quyết theo trình tự pháp luật, nhưng chuyện này được ém quá kỹ, không có chứng cứ định tội.” Nguyễn Thanh Ngôn khẽ thở dài, “Nhưng mà việc làm ăn coi như đi đời rồi, danh dự mất sạch.”
Cô nghĩ nghĩ rồi tổng kết, “Báo ứng đến rồi.”
“Đúng vậy, người làm, trời nhìn.”
Cố Sương Chi không yên lòng nghĩ nghĩ, vờ hỏi anh, “Vậy... cô con gái của nạn nhân thì sao?”
“Con gái?” Nguyễn Thanh Ngôn ngước nhìn, đúng lúc nhìn thấy tia sáng thoáng hiện trong đôi mắt cô.
Anh nén cười, hỏi cô, “Em ghen à?”
Cố Sương Chi kéo kéo khóe môi cứng đờ, “Coi như em chưa hỏi.”
“Em không hỏi, là anh muốn nói với em.” Nguyễn Thanh Ngôn bình tĩnh giải thích, “Đối với chuyện của ba cô ấy, chuyện nên làm anh đã làm hết rồi. Còn chuyện khác thì anh nghĩ anh không muốn gặp cô ấy nữa.”
Anh nói vô cùng thẳng thắn thành khẩn, lời lẽ rất có lý nhưng lại khiến Cố Sương Chi xấu hổ không thôi.
Cô không hỏi nữa, lại thấy anh cố ý hạ giọng sáp tới gần, giọng nói vô cùng dịu dàng đầy cưng chiều, “Anh bảo đảm, chỉ có mình em thôi.”
Hai má cô bỗng chốc ửng đỏ.
**
Nguyễn Thanh Ngôn cười khẽ, sau đó gắp vài miếng bỏ vào chén cô, yên lặng chờ đợi phản ứng của cô sau khi nếm thử, “Em thử xem ngon không?”
Cô ăn một miếng ngó sen chua cay, hài lòng gật đầu, “Anh làm toàn món em thích.”
Cố Sương Chi lại gắp một miếng trứng xào, là cà bắp xào trứng cô yêu thích. Trên bàn còn có món Tomyum mà lần trước cô thuận miệng nhắc với anh, từ xa cô đã ngửi thấy hương thơm.
Bây giờ Cố Sương Chi nảy sinh nghi ngờ, “Sao anh lại biết món em thích ăn?”
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười, không lập lờ bí ẩn, trực tiếp trả lời, “Là lần trước ở nhà em mẹ em nói cho anh đấy.”
“...” Cố Sương Chi cảm thấy kì lạ, “Mẹ em còn nói gì nữa không?”
“Dì ấy nói, tính tình em hay thất thường, dễ nóng giận, bảo anh đừng so đo với em.”
Cố Sương Chi chỉ muốn ụp mặt vào chén cơm, có tật giật mình, “Mẹ em hay nói bậy, anh đừng để ý.”
“Mẹ em dễ thương lắm, rất thẳng thắn.” Nguyễn Thanh Ngôn nói thật, “Nhà em ai cũng tốt cả, kể cả người anh trai lo ngày lo đêm, ai cũng yêu thương em hết.”
Nhắc đến anh trai, ánh mắt Cố Sương Chi dịu dàng hẳn, “Anh em hay lo lắng, ảnh cứ làm như em vẫn còn nhỏ không bằng.”
Đột nhiên Nguyễn Thanh Ngôn nhớ đến hôm đó Cố Nhiên vô tình để lộ nguyên nhân anh ấy hay lo lắng về những mối quan hệ của em mình. Anh chần chờ nhìn cô nhóc đang ăn vô cùng vui vẻ kia, không biết làm sao để hỏi cô.
Có lẽ đây là vết thương cô không muốn người khác nhìn thấy, cũng có lẽ, vết thương ấy đã sớm phai nhạt.
Vậy, có phải anh nên tiếp tục giữ im lặng?
Đang lúc do dự, ai ngờ cô lại gợi lên, “Anh em không thích em có bạn trai.”
“Tại sao?” Nguyễn Thanh Ngôn không do dự hỏi cô.
Cố Sương Chi chọt chọt đồ ăn trong chén, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, “Lúc còn đi học, em thích một người, rồi sau đó vì người ta mà bị tổn thương.”
Chỉ một câu đã khái quát toàn bộ câu chuyện, giọng điệu thoải mái khiến Nguyễn Thanh Ngôn nhẹ nhõm phần nào.
Lúc trước anh sợ đụng phải vết thương lòng của cô, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô còn bình tĩnh hơn anh nghĩ.
**
“Anh rất hiếu kỳ, em sẽ thích người như thế nào?”
Cố Sương Chi cố gắng nhớ lại người đàn ông đã chiếm trọn thời thanh xuân của cô, “À...trắng trẻo...khi cười lên có răng khểnh.”
Nguyễn Thanh Ngôn im lặng một lát, nghiêm túc hỏi, “Làm sao đây? Anh không có răng khểnh...”
Cố Sương Chi bật cười, “Không có thì thôi.”
Lời cô nói không rõ ràng, là không quan tâm anh có răng khểnh hay không, hay là anh có răng khểnh hay không cũng không liên quan đến cô.
Nguyễn Thanh Ngôn trố mắt, cẩn thận suy nghĩ về câu nói ấy.
“Anh ấy là bạn cùng lớp với anh em, hơn em hai lớp. Lúc ấy da mặt em rất dày, cả ngày chạy đến lớp anh em mượn cái này mượn cái kia. Sau đó anh ấy và mấy bạn cùng lớp nghĩ rằng em đi học mà quên mang não. Có một quãng thời gian không biết ai nói, mọi người đều biết em đến tìm anh em là vì người ấy. Chuyện này truyền khắp diễn đàn trường, đến ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp họ cũng biết.” Cố Sương Chi mím môi, nhớ đến chuyện buồn cười, lại không nói nữa.
Nguyễn Thanh Ngôn đăm chiêu, hờ hững nói, “Nghe là thấy ngốc rồi.”
Ánh mắt anh trở nên mờ mịt, dường như có cơn gió lạnh ào ào thổi qua.