Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 35: Chương 35




Hôm đó Nguyễn Thanh Ngôn đứng dưới nhà Cố Sương Chi đón cô, Cố Sương Chi mặc bộ đồ mới do mẹ Cố mua cho để hẹn hò. Mái tóc dài được uốn nhẹ và áo khoác hồng phấn, mẹ Cố bảo mặc thế làm tôn lên dáng người và nước da của cô. Cô không nhìn thấy nên mẹ Cố nói sao thì cô mặc vậy, mấy năm nay đều như thế.

Sự phối màu xinh đẹp hiếm hoi lọt vào mắt Nguyễn Thanh Ngôn, anh vô thức muốn lấy máy ra chụp nhưng nhớ ra cô không thích chụp ảnh đành bóp cổ tay thở dài.

Hai người sóng vai đi dạo đường tình nhân của Thượng Hải 1930 dưới quảng trường Nhân Dân, con đường với biết bao kiến trúc theo lối Pháp, Anh, Nhật, Tây Ban Nha hòa cùng phong cách truyền thống, vẽ nên một Thượng Hải xưa ngay trước mắt, mấy quán ăn kiểu cũ và xe điện tham quan ở nơi đây khiến người ta như hòa mình vào thời đại ấy.

Lúc trước Cố Sương Chi hay đến đây, nhưng sau khi mắt không còn nhìn thấy thì ít ra ngoài đi dạo hơn.

Lối vào hình như mới mở thêm mấy quán ăn vặt, cô ngửi mùi thức ăn nên hỏi anh, “Có món gì vậy anh?”

“Khoai tây chiên, thịt viên, trà sữa, em muốn ăn không?”

Cô không khách sáo gật đầu.

“Hơi nóng, để anh cầm giúp em.” Anh cầm hộp giấy trên tay, ghim một miếng khoai tây chiên đưa đến miệng cô, như đang đút cho em bé ăn, “A-”

Cô ngoan ngoãn nghe theo anh, khóe miệng dính chút phô mai bị anh lấy tay nhẹ nhàng lau đi.

Cố Sương Chi ngẩng đầu nhìn về phía trước nói với anh, “Trên trần nhà dán giấy dán tường bầu trời, em nhớ là nó đã cũ rồi.”

“Dán lại rồi, bây giờ nhìn như mới.” Nguyễn Thanh Ngôn ngước nhìn một mảng màu xanh trên trần nhà, miêu tả rõ ràng.

Anh lại nhìn vào mắt cô, đôi mắt xinh đẹp như thế mà bây giờ chỉ còn lại một màu đen.

**

Bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ vào vai anh, Nguyễn Thanh Ngôn cúi đầu thì thấy một nhóm 4 cô gái.

Người đứng đầu đưa điện thoại cho anh, “Anh gì ơi chụp giùm bọn em được không ạ?”

Cố Sương Chi bỗng dưng bật cười, anh biết cô đang cười cái gì.

Mấy cô bé này có mắt nhìn ghê, biết bao nhiêu người lại chọn trúng nhiếp ảnh gia.

Điện thoại cô bé đó đưa cho anh đã mở sẵn app Meitu, Nguyễn Thanh Ngôn lướt màn hình một lát, kinh ngạc phát hiện đây đúng là một app thần kỳ, chụp đại một tấm đều đẹp lung linh.

Anh cảm thấy con gái thật đáng sợ,

Nguyễn Thanh Ngôn giơ trái giơ phải tìm góc chụp, nhưng không hài lòng lắm.

Mấy cô bé đã tạo dáng xong xuôi thấy vậy thì khó hiểu, “Anh ơi, sao vậy ạ?”

Nguyễn Thanh Ngôn biết mình kỳ lạ nhưng anh mắc bệnh nghề nghiệp, vì thế liền đề nghị, “Nếu mấy em không ngại tôi có thể lấy máy ảnh của mình chụp không?”

Bốn người kinh ngạc nhìn nhau, đến Cố Sương Chi còn thấy ngại ngùng bèn chủ động giải thích, “Anh ấy là nhiếp ảnh gia Yan.”

Cô cảm thấy bên cạnh một người đặc biệt luôn có những nhân vật thế này. Giống như trong phim hoạt hình Tiểu đầu bếp cung đình không bao giờ thay đồ, chỉ dùng một miếng vải che đi huy hiệu đầu bếp ở cánh tay. Bên người cậu luôn có những nhân vật A, B lúc nào cũng muốn gỡ miếng vải kia ra.

Sau đó, hào quang chiếu rọi, làm mù mắt chó. Cố Sương Chi đang sắm một vai như thế.

Một cô bé trong nhóm mừng rỡ, kích động nói với bạn đi cùng, “A!!! Mình đã bảo trông anh ấy rất quen mà!!!”

Cô gái lúc đầu cầm điện thoại đưa anh bây giờ ngại ngùng chạy lại lấy điện thoại về, liên tục cám ơn anh.

Lúc này Nguyễn Thanh Ngôn mới nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hôm nay ra ngoài hẹn hò nhưng trong túi anh vẫn mang theo một cái máy ảnh Fuji màu đen nho nhỏ.

Anh mắc bệnh nghề nghiệp, ngồi xổm xuống chỉ các cô ấy vài động tác đơn giản.

Sau khi chụp xong thì họ đưa mail cho anh, kiểm tra tới kiểm tra lui đảm bảo không viết sai địa chỉ mail rồi mới chào tạm biệt.

Nguyễn Thanh Ngôn cúi xuống nhìn ảnh trong máy, bỗng nhiên nghe thấy Cố Sương Chi đang cầm hộp khoai chiên bên cạnh mở miệng, “Chụp cho em một tấm đi.”

“...” Anh ngơ ngác tròn mắt nhìn cô, nghĩ mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa.

Cô mỉm cười nhắc lại, “Chụp đi, đừng xấu quá là được.”

“Bảo anh chụp xấu mới là chuyện khó đó.” Đối với chụp ảnh, anh luôn tự tin như thế.

**

Cố Sương Chi đặt hộp khoai chiên sang một bên, đứng chỗ anh chỉ định ở giữa con phố. Hai tay không được tự nhiên không biết nên đặt ở đâu, không học theo mấy cô người mẫu tạo dáng.

Chụp ảnh là sở trường của anh, định bảo cô đi vài bước tạo dáng nhưng lại nghĩ đến cô không nhìn thấy nên bảo cô đứng tại chỗ xoay vài vòng.

“Xoay vài vòng là được?”

“Đúng, em xoay vài vòng là được.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, dịu dàng và kiên nhẫn cam đoan với cô, “Tin anh, nhất định sẽ rất đẹp, em xoay đến khi anh bảo dừng mới thôi.”

“...” Câu cuối không đáng tin cho lắm, Cố Sương Chi nhíu mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

Cuối cùng cô vẫn xoay theo ý anh, xoay đến khi đầu óc quay mòng mòng mới nghe thấy anh bảo dừng.

Nguyễn Thanh Ngôn hài lòng chọn ra một tấm ảnh ưng ý nhất. Cô gái mặc áo khoác màu hồng phấn đứng dưới bầu trời xanh mây trắng trôi bồng bềnh như vừa bước ra từ truyện cổ tích, xung quanh cô là những bóng người mờ nhạt vội vã bước qua và những cửa hàng hoài cổ phía xa xa. Vì không nhìn thấy nên cô xoay vài vòng đã mất phương hướng. Lúc cô bất chợt xoay người lại, gió thổi khiến mái tóc dài tung bay giữa không trung, ánh mắt tối đen toát ra vẻ mơ màng.

Cô như thế thật đáng yêu, dù không trang điểm nhưng vẫn có một nét đẹp riêng.

“Chụp đẹp không?”

“Đẹp lắm.” Nguyễn Thanh Ngôn định đưa máy cảnh cho cô xem nhưng nhớ ra cô không nhìn thấy bèn cứng nhắc thu tay lại.

Dường như Cố Sương Chi nhận ra điều gì, cô đưa tay đòi anh đưa máy ảnh.

“Em định làm gì?” Tuy không biết cô định làm gì, nhưng Nguyễn Thanh Ngôn vẫn đưa máy ảnh cho cô.

Cố Sương Chi cẩn thận cầm cái máy ảnh, ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng ống kính, “Dạy em chụp ảnh đi.”

“Hả?” Đây là lần thứ hai trong ngày anh bị giật mình vì những lời nói của cô, thậm chí anh còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.

“Sao, anh dạy cho Tiểu Lâm mà không dạy em hả?” Cô thuận miệng trêu anh, “Không lẽ truyền nam mà không truyền nữ?”

“Truyền, truyền, truyền, không phải em thì không truyền.” Nguyễn Thanh Ngôn bật cười đầu hàng, dẫn cô đi đến ven đường, “Em muốn chụp gì?”

“Chụp anh, có qua có lại mà.”

“Được.” Lần đầu tiên Nguyễn Thanh Ngôn được người khác mời làm mẫu, anh vui vẻ giúp cô điều chỉnh thông số, xong rồi mới đưa máy ảnh lại cho cô, “Em ấn nút này là được.”

Anh nói rồi cầm ngón trỏ của cô đặt lên vị trí nút chụp hình.

Tay anh rất ấm, độ ấm từ ngón tay truyền vào lòng bàn tay cô.

Sau khi sắp xếp xong, Nguyễn Thanh Ngôn đứng trước mặt cô, ra hiệu có thể chụp rồi.

Âm thanh chụp ảnh quen thuộc vang lên, nhiếp ảnh gia Nguyễn bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành, vội bước lên xem ảnh cô chụp.

Quả nhiên, cô bị run tay nên chưa kịp bắt nét gương mặt anh. Vì máy run nên ảnh chụp bị nhòe.

Cố Sương Chi chờ mong hỏi anh, “Chụp thế nào?”

Anh không nỡ lừa cô, mím môi nở nụ cười, “Đồng chí cần phải tiếp tục cố gắng.”

Cố Sương Chi biết mình chụp không đẹp nên nản lòng, “Xấu thì xóa đi, em biết anh chọn lựa khắt khe. Gì mà không lọt vào mắt anh thì cũng không lọt vào ống kính của anh được.”

“Nói gì thế, một câu hai nghĩa nói xấu anh đúng không?” Nguyễn Thanh Ngôn giả vờ giận dỗi, dịu dàng xoa tóc cô.

“...”

**

Vì hôm nay là lễ tình nhân, hai người mới đi được mấy chục mét đã có ba người chạy đến mời Nguyễn Thanh Ngôn mua hoa hồng.

Không chờ anh mở miệng, Cố Sương Chi đã từ chối thay anh.

Lần thứ tư bị mời mua hoa, Nguyễn Thanh Ngôn bắt đầu nghi ngờ có phải mình là người duy nhất dẫn bạn gái đi chơi mà không mua hoa hay không.

Anh quay lại hỏi cô lần nữa, “Em không thích hoa thật hả?”

Cố Sương Chi sợ anh hiểu lầm nên gật đầu giải thích, “Hoa hồng đúng là rất đẹp, nhưng nó không có ý nghĩa gì với em, cầm không khéo lại bị gai đâm.”

“Được rồi.” Không phải không thích là được rồi, Nguyễn Thanh Ngôn nghĩ thầm. “Chờ mắt em khỏi rồi anh sẽ tặng bù.”

Cô không nói gì, chỉ âm thầm thở dài.

Công viên nhân dân cứ đến cuối tuần là đông kín chỗ. Đa số là mấy bậc phụ huynh cầm ảnh chụp của con mình đến đây để xem mắt, ảnh chụp được dán trên mặt đất hoặc dán trên tường, hấp dẫn sự chú ý của mọi người đi đường. Người thì có nhà có xe, người thì đi du học về, có mấy bà mẹ tụm lại trò chuyện rôm rả với nhau.

Lúc hai người bước ra khỏi hàng rào, Nguyễn Thanh Ngôn bị người khác đưa một tờ giấy cho anh, trên đó giới thiệu rất nhiều cô gái.

“Cậu trai năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cậu làm ở đâu? Làm nghề gì?”

“Có nhà có xe không?”

“Đẹp trai thì không cần nhà không cần xe, con gái cô có là được!”

“Con gái tôi tự mình mở công ty, cậu rất đẹp trai, rất xứng với con gái tôi.”

“...” Nguyễn Thanh Ngôn chưa kịp mở miệng đã bị bao vây.

Cố Sương Chi ở bên cạnh trêu chọc, không muốn giúp anh ngược lại còn đứng xem chuyện vui.

“Thật xin lỗi, con không cần đâu ạ.” Anh trả lại tờ giấy cho bọn họ, kéo tay cô bước nhanh ra khỏi đó.

**

Cố Sương Chi vẫn còn cười, chờ đến khi không còn ai mới mở miệng trêu anh, “Không muốn được bao nuôi hả, anh đẹp trai?”

Nguyễn Thanh Ngôn hạ tầm mắt hừ một tiếng, hỏi cô, “Em nuôi anh hả?”

Cô bất lực xòe hai tay ra, “Em cũng không có tiền.”

“Vậy thì anh nuôi em.” Anh thôi không cười nữa, Nguyễn Thanh Ngôn nhìn cô rồi nghiêm túc nói, “Cô Cố, năm nay anh 27 tuổi, có nhà có xe, là người Thượng Hải. Nghề nghiệp là nhiếp ảnh gia, thu nhập cũng đủ sống.”

“...?”

Cô chỉ nghĩ anh đang nhập vai mà thôi, không ngờ lại nhận được một câu hỏi khiến cô choáng váng, “Em đồng ý làm bạn gái anh không?”

Hùa theo không khí mai mối lúc nãy, đây rõ ràng là một câu hỏi rất tự nhiên, nhưng Cố Sương Chi không thể tin lời này là từ chính miệng anh nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.