Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 37: Chương 37




Lúc xuống xe, hai hàng chân mày của anh đều tràn ngập ý cười, anh không nói gì, thoải mái nắm lấy tay cô đi về phía trước.

Lòng bàn tay của cô có một lớp mồ hôi mỏng, Cố Sương Chi cụp mắt, nhẹ giọng oán trách, “Nhìn em làm trò cười trước mặt mọi người như thế, anh vui lắm đúng không?”

Nguyễn Thanh Ngôn không thấy mình oan uổng, chỉ có hơi kinh ngạc một chút, anh hỏi, “Sao em lại biết anh vui?”

“Bước đi của anh lớn hơn mọi ngày, đắc ý như muốn bay lên trời luôn vậy.”

“...”

Nhà hàng Dave”s Kitchen nằm ở trung tâm của khu Tân Thiên Địa, vài ngày nữa sẽ chính thức khai trương. Ông chủ Dave là một người Ý đầy nhiệt tình, là bạn học đại học với Nguyễn Thanh Ngôn, học chuyên ngành luật nhưng lại không thích cuộc sống theo khuôn khổ. Sau khi tốt nghiệp đại học thì anh ta đi du lịch khắp nơi với mong ước được nếm thử tất cả các món ăn ngon, đến Trung Quốc rồi lại không nỡ rời đi, lưu luyến không rời với mỹ thực ở đây. Dạo gần đây anh ta đã kết hợp những món ăn ngon của Ý và Trung Quốc lại, thế là nhà hàng sáng tạo này được ra đời.

Lâu rồi không gặp Nguyễn Thanh Ngôn, Dave kích động ôm lấy anh, “Yan, lâu rồi không gặp, tôi mới vừa biết cậu đã trở về Thượng Hải, cậu cũng quá thần bí rồi đó.”

Dave nhìn người đứng bên cạnh anh và đôi tay đang nắm chặt nhau kia liều hiểu ra, nhưng vẫn giả vờ hỏi, “A, cô em xinh đẹp nhà ai đây?”

Tiếng phổ thông của anh ta rất tốt, thậm chí còn mang theo khẩu âm địa phương, trêu chọc khiến mọi người bật cười.

Nguyễn Thanh Ngôn không ngờ rằng, chỉ mấy năm không gặp thôi mà sinh viên xuất sắc khoa luật lại trở thành một người thích đùa, anh dở khóc dở mếu, bất đắc dĩ giới thiệu Cố Sương Chi với anh ta.

Trong bữa ăn, Dave thao thao bất tuyệt về văn hóa ẩm thực của Trung Quốc, anh ta là một người rất am hiểu về đất nước này, tất cả những món ăn mà anh ta đề cập đến, thậm chí mọi người chưa từng nghe qua bao giờ.

Anh ta kể về ước mơ ban đầu của mình đối với ẩm thực Trung Quốc, còn sống lại thời sinh viên.

“Cả một dãy ký túc xá chỉ có mỗi Yan là người Trung Quốc, lúc anh rảnh rỗi lại nấu vài món. Mỗi lần anh xuống bếp là y như rằng cả dãy ký túc xá đều ngửi thấy.”

Nguyễn Thanh Ngôn buồn cười nói, “Có khoa trương như vậy à?”

“Có chứ!” Dave cam đoan với mọi người, “Đặc biệt là cái món gà cay ấy, lần nào cũng gây ra một trận chém giết ở ký túc xá. Mọi người đều thích ăn đồ anh ấy làm, mỗi một món bưng ra đều bị cướp đi với vận tốc ánh sáng, nếu ai mà chậm một bước thì chỉ có nước liếm đĩa mà thôi.”

“…” Nguyễn Thanh Ngôn hơi hơi nhíu mày, thuận thế đùa vài câu, “Bảo sao lần nào đĩa cũng sạch bong, còn nói với tôi là đã rửa rồi.”

Mọi người cười to.

**

“Yan à, tôi nói thật, nếu ngày nào đó cậu không muốn làm nhiếp ảnh gia nữa thì tôi hoan nghênh cậu gia nhập nơi này.”

“Không được, tôi nấu ăn chỉ để giết thời gian, tiện thể lấp đầy bụng mà thôi.” Nguyễn Thanh Ngôn thẳng thắn từ chối, “Nếu không làm nhiếp ảnh gia nữa thì tôi vẫn có chuyện khác muốn làm.”

“Chuyện gì?”

Ánh mắt của anh nhẹ nhàng lướt sang gương mặt ngơ ngác của Cố Sương Chi, “Du lịch vòng quanh thế giới.”

“Không đúng.” Hứa Trí Thịnh nghiền ngẫm đánh giá anh, “Sao mình có cảm giác dù cậu có làm nhiếp ảnh gia hay không thì cậu vẫn đang du lịch vòng quanh thế giới mà?”

Lúc này, ngay cả fan cuồng của anh là Tiểu Mỹ cũng không nói giúp anh, “Lông Xám đúng là người chuyên đi gây thù chuốc oán.”

“Cuộc sống của Yan khiến người khác hâm mộ, muốn làm gì thì làm, không hề lo lắng gì cả.” Dave hoàn toàn đồng ý, “Thời đi học, khi anh ấy được học bổng đều quyên góp tiền cho học sinh nghèo trong trường, tôi luôn nghi ngờ anh ấy làm nhiếp ảnh gia rốt cuộc có kiếm được tiền hay không.”

Vu Niệm kinh ngạc, “Hóa ra đây là tên phá của có tấm lòng nhân ái.”

“...” Cách nói này khiến cho anh không có cách nào phản bác.

Mẹ của anh là doanh nhân nổi tiếng, cũng là nhà từ thiện nổi danh.

Anh được mẹ mưa dầm thấm lâu, đã từng cùng mẹ đi đến những vùng núi nghèo nàn. Anh ở đó quen biết vài người bạn, cũng đích thân trải nghiệm cuộc sống nghèo khó của bọn họ.

Ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, lúc cậu bé Thanh Ngôn cùng mẹ lên xe chuẩn bị khởi hành trở về, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

Ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mấy đứa nhóc chạy phía sau xe đuổi theo, đến khi không chạy nổi nữa mới chịu dừng lại. Hình ảnh cả đám vẫy tay chào tạm biệt càng lúc càng khuất xa.

Mẹ vỗ vỗ vai cậu rồi nói, “Tiểu Ngôn, đóng cửa sổ lại đi con, bên ngoài gió lớn.”

Chớp mắt ấy, cậu cảm thấy mình đã phản bội đám bạn của mình.

Sau khi về nhà, cả tuần Tiểu Thanh Ngôn không hề bước ra khỏi nhà, đến khi mẹ đưa cho cậu xem một tờ báo.

Dưới tiêu đề, tờ báo viết về nhà từ thiện nổi tiếng xây trường học ở một vùng núi nghèo khó, giúp đỡ học sinh nghèo, còn mang theo con trai đến trải nghiệm cuộc sống, dạy cậu lòng thương người. Tiểu Thanh Ngôn chăm chú nhìn vào tấm hình cậu và đám bạn chụp chung, trong ảnh ai nấy đều cười thật tươi.

Cậu nhớ rõ khi đó có một cậu bạn sợ hãi chỉ vào máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia, hỏi đó là cái gì.

Nhiếp ảnh gia giải thích, đây là máy chụp ảnh, nó cỏ thể lưu giữ mọi hình ảnh đẹp đẽ của thế giới này.

Về sau, tính cách của cậu ngày càng độc lập, bắt đầu giữ khoảng cách với mọi người, với ai cậu cũng đều tỏ ra lịch sự nhưng lại xa cách, dần dần có hứng thú với việc chụp ảnh.

Đến kỳ nghỉ, cậu cũng không cùng mẹ đi trải nghiệm cuộc sống, làm từ thiện nữa.

Mọi người trong nhà đều nói cậu đã lớn, không còn đơn thuần như lúc nhỏ.

Nói cậu lạnh lùng cũng được, vô tình cũng không sao, mấy năm nay không có ai có thể thân thiết với cậu.

**

Trên đường về nhà, Cố Sương Chi kể với anh vài chuyện trong nhà, “Sang năm anh Cố Nhiên sẽ kết hôn.”

“Nhanh vậy?”

Cô gật đầu: “Ừ. Vì muốn đặt nhà hàng trước một năm, cho nên mấy ngày nay mẹ em vẫn bận rộn xem lịch chọn ngày.”

Nguyễn Thanh Ngôn lại hỏi cô, “Có chuyện gì cần anh giúp không?”

“Chọn ngày, đặt tiệc, mua đồ trang trí...” Cố Sương Chi nghiêm túc kể từng cái, “Nhiều lắm, nhưng mà hình như không có chuyện gì anh có thể giúp.”

Ánh mắt trầm tĩnh của anh bỗng chốc lay chuyển, “Có lẽ có một chuyện.”

“Hả?” Cô hơi sửng sốt, sau đó lại hiểu ý anh, nở nụ cười tươi rói, “Chụp ảnh cưới, sao em lại không nghĩ ra nhỉ?”

Nguyễn Thanh Ngôn đang chờ được khen thì cô ngốc này lại tiếp tục nói, “Anh em mặc vest thắt cà vạt chắc là đẹp trai lắm.”

Bình thường Cố Nhiên đều mặc vest, nhưng cô chỉ nhớ được dáng vẻ ngây ngô khi còn đi học của anh.

Nguyễn Thanh Ngôn cụp mắt, thả chậm bước chân, “Còn anh?”

“Anh sao?”

“Em thấy anh sao?”

Chuyện này Cố Sương Chi đã sớm mô tả vô số lần trong đầu, nhưng năng lực tưởng tượng chỉ có hạn, dù suy nghĩ thế nào cũng chỉ thêm buồn phiền.

Thế là cô lắc lắc đầu, “Em không mường tượng được.”

Có hơi hoang đường một chút, rõ ràng đã xác định quan hệ rồi, nhưng dáng dấp đối phương ra sao cô cũng không biết, rất giống với chuyện tình qua mạng của Tiểu Mỹ.

“Vậy thì phải làm thế nào mới được?” Nguyễn Thanh Ngôn cười khổ.

Cố Sương Chi muốn nhìn anh, nhưng lại sợ nhìn thấy anh. Suy nghĩ một hồi, cô chần chờ nói, “Hay là anh cúi người xuống đi.”

Nguyễn Thanh Ngôn phối hợp cúi người xuống, để cô có thể chạm vào mình.

Đôi tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, hơi lạnh từ đầu ngón tay cẩn thận lướt qua mỗi một tấc trên gương mặt anh, cảm nhận ngũ quan của anh, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh của Nguyễn Thanh Ngôn.

Người đàn ông này, có hàng chân mày dịu dàng, bờ môi lúc nào cũng như đang mỉm cười. Môi của anh vừa ấm áp vừa đầy đặn, trong nháy mắt, mặt Cố Sương Chi bỗng chốc đỏ rực.

Trong thế giới bóng tối của cô hiện lên một hình ảnh, anh đứng trong vầng sáng ấy, đôi mắt chớp chớp, nụ cười vô cùng ấm áp và tràn ngập sức hút.

Đây, chính là anh.

**

Cuối cùng, Cố Sương Chi buông tay.

“Nhớ rõ dáng vẻ của anh rồi ư?” Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười đứng dậy.

Cô gật đầu, “Nhớ rồi.”

“Ừ, vậy là tốt, sau này mắt khỏe lại thì cũng đừng nhận nhầm người đấy.” Nguyễn Thanh Ngôn vừa nói vừa nắm chặt tay cô, nhét vào túi áo khoác của mình, “Khó khăn lắm mới theo đuổi được đấy.”

“...”

Dưới ánh đèn lờ mờ, hai cái bóng một cao một thấp như chồng lên nhau.

“Mấy lời em nói trên xe hôm nay sao lại không sớm nói cho anh?” Giọng anh đầy thản nhiên, nhưng lại có thể nhận ra anh đang tính sổ với cô.

Cố Sương Chi bỗng dưng chột da, ánh mắt có hơi e sợ, “Em sợ đáp án của anh không giống như em nghĩ.”

“Vậy là em không hiểu anh rồi.” Anh cố nín cười, nghiêm mặt nhìn vào mắt cô, “Gia đình em tốt với em bao nhiêu, anh đều làm được, còn có thể hơn thế nữa. Em phải hiểu rằng, từ đó tới giờ lời của anh đều không phải nói suông.”

Cố Sương Chi ngoan ngoãn gật đầu, trái tim vốn dĩ vắng vẻ nhưng vì sự xuất hiện của anh được lấp đầy, tựa như khoảng thời gian u mê kia, sự chờ đợi tưởng chừng như vô vọng cuối cùng đã chờ được đáp án.

Lúc Cố Sương Chi về đến nhà thì gặp Cố Nhiên đang định ra ngoài, “Trễ vậy rồi, anh định đi đâu vậy?”

“Em còn dám nói hả.” Cố Nhiên không khách sáo lấy ngón trỏ ấn vào trán cô, “Không phải nói đã về tới dưới lầu rồi ư? Làm anh tưởng chuyện gì xảy ra, đang định chạy xuống tìm em.”

Trong giọng điệu trách móc vẫn còn hoảng sợ chưa kịp bình tĩnh.

“Em đã lớn rồi, sao lại đi lạc được chứ?” Cô không để ý, không tim không phổi cười với anh.

“Dạo này bên ngoài không an toàn, con gái như em thì hạn chế ra ngoài dùm cái.” Cố Nhiên đóng cửa, lại bắt đầu lèm bèm, “Đi chơi mà về trễ thì gọi cho anh.”

Cô le lưỡi, giải thích một câu không rõ ràng, “Anh, em không phải về một mình mà.”

“Lại là nhiếp ảnh gia kia hả?”

“Dạ.” Cố Sương Chi chột dạ gật đầu, lại lo lắng Cố Nhiên sẽ vì thế mà không vui.

Nào ngờ anh lại không hề cấm cản, ngược lại hỏi cô, “Khi nào cậu ta rảnh? Mẹ kêu mời cậu ta về nhà ăn cơm.”

“Được, để em hỏi anh ấy.”

Lần này cô lại không nhìn trái ngó phải, trong nháy mắt anh đã nhận ra sự thay đổi của em gái mình, Cố Nhiên thuận miệng ừ một tiếng, nhìn cô bước vào nhà, đáy mắt như một mặt hồ phẳng lặng.

***

Nguyễn Thanh Ngôn bước vào phòng làm việc thì bị Lâm Kiêu gọi lại, “Anh, có một phóng viên đến muốn hẹn phỏng vấn anh, bây giờ đang đợi trong phòng khách.”

“Hả? Tôi đâu có hẹn phỏng vấn.” Nguyễn Thanh Ngôn ngước lên nhìn về phía trước, “Cậu đi làm việc đi.”

Trong phòng tiếp khách, một cô gái mang mắt kiếng gọng to, đeo ba lô hoạt hình, trông không lớn lắm, chỉ khoảng chừng hai mươi, nhìn thế nào cũng không giống một phóng viên chuyên nghiệp.

Nguyễn Thanh Ngôn không rảnh ứng phó với mấy người kỳ lạ thế này, anh ngồi xuống đối diện cô ta, đi thẳng vào vấn đề, “Chào cô, cô tìm tôi có việc gì?”

“Chào anh, Yan, tôi là phóng viên tuần san <Tân Ngu>, Kỳ Dung.” Lúc nói chuyện, cô ta luôn ra vẻ già dặn, nhưng không thể nào thoát khỏi con mắt tinh tường của nhiếp ảnh gia.

Chỉ một cái chớp mắt đã khiến cho cô gái này lạnh toát sóng lưng. Ánh mắt của anh rất rõ ràng, anh biết cô ta không có ý tốt, mà anh cũng không rảnh đối phó với cô ta.

Kỳ Dung âm thầm nghiến răng, lấy ảnh chụp từ ba lô đưa cho anh.

“Có nhớ tấm ảnh này không?” Cô ta mỉm cười, cố gắng che giấu sự hồi hộp trong giọng nói của mình, “Năm trước anh phát biểu tại “Sắc thái nhân văn” với tác phẩm <Cách>, gây sự chú ý của xã hội đối với người già neo đơn.”

Nguyễn Thanh Ngôn không rảnh vòng vo với cô, “Cô Kỳ, cô muốn nói gì thì có thể nói thẳng.”

“Mấy tấm ảnh này chụp rất đẹp, đánh thẳng vào lòng người.” Kỳ Dung quan sát vẻ mặt anh rồi nói tiếp, “Đáng tiếc, lại không phải do chính tay anh chụp.”

Nguyễn Thanh Ngôn hờ hững đáp, “Không phải tôi chụp, không lẽ là cô chụp ư?”

“Là trợ lý cũ của anh, Phương Đào chụp, đúng không?” Kỳ Dung thấy anh không hó hé, tự tin nói tiếp, “Theo như tôi được biết thì rất nhiều tác phẩm của anh đây đều xuất phát từ tay anh ấy.”

“Là cô biết hay là do cậu ta nói?” Mỗi một câu vặn lại của anh đều có thể khiến cô ta cứng họng.

Lòng bàn tay Kỳ Dung đổ mồ hôi, vẻ mặt vờ như không sao tiếp tục hỏi anh, “Tôi còn có ví dụ khác, trước khi Phương Đào rời khỏi phòng làm việc, anh đã từng giao cho anh ấy vài khách hàng. Xem ra, nhiếp ảnh gia yêu cầu trợ lý ra mặt giải quyết đã không phải là lần đầu tiên.”

Kỳ Dung nói toàn những chuyện Nguyễn Thanh Ngôn biết rõ trong lòng, anh hiểu ngay mục đích đến đây của cô ta là gì.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh được nghe những lời lên án nhàm chán thế này, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Cô Kỳ, cô nói thế có chứng cứ không?”

“Đương nhiên, nếu không có chứng cứ sao tôi dám ngồi ở đây.” Ý cười trong mắt cô ta thoáng biến mất, mà đối phương không hề vì sự tự tin của cô ta mà để lộ ra sự chột dạ.

Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi người đàn ông ung dung và bình tĩnh đối diện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.