Tay của Nguyễn Thanh Ngôn vừa dày vừa ấm, lúc nắm tay Cố Sương Chi, anh không dùng nhiều sức nhưng vẫn có thể giữ chặt cô.
Lúc đi xuống lầu, anh vẫn không nói chuyện, trong thang máy có rất nhiều người, Cố Sương Chi nhịn không được gãi gãi vào lòng bàn tay anh, tới gần anh nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh vẫn chưa trả lời kìa.”
“Hả?”
“Có giận em không?” Giọng cô vô cùng đáng thương, khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Nguyễn Thanh Ngôn.
Anh nhận ra sự khinh bỉ trong mắt người khác, cảm thấy có hơi bất lực. Cô bé ham chơi này chỉ dùng một câu đã biến anh trở thành một người đàn ông so đo xét nét.
Nguyễn Thanh Ngôn trầm mặt xuống, khẽ khom người tiến đến bên tai cô, âm thanh đủ để mình cô nghe, “Anh giận thì em làm sao để bù đắp cho anh?”
Cố Sương Chi tưởng thật nên suy nghĩ một lát, không nghĩ ra cách nào có thể đền bù cho anh, thế là cô phồng cái miệng nhỏ lên, cầu xin anh, “Nếu không thì lần sau anh bỏ mặc em một ngày, có được không anh?”
Cô nghĩ đây là sự trừng phạt đối với cô? Nguyễn Thanh Ngôn cúi đầu nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của cô thì bật cười.
Cố Sương Chi đúng là thông minh, không để ý đến cô một ngày, đây rõ ràng là đang trừng phạt anh mà.
Ra thang máy, gió đêm lành lạnh thổi tới, anh đưa tay kéo cô lại, sau đó giúp cô kéo nón áo khoác đội lên, “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, vẻ mặt như đang tập trung suy nghĩ chuyện vừa nãy.
Rẽ vào con đường nhỏ giữa hai tòa nhà, ở đây gió đã được cản đi nhiều. Hai người chầm chậm bước đi giữa màn đêm yên tĩnh, trong lòng mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Một lát sau, không thể để trong lòng mãi, anh cất giọng hỏi, “Cả ngày hôm nay em... không nhớ anh hả?”
Cố Sương Chi dừng bước, hơi ngước mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh nói xem, có thể không?”
“Vậy là tốt.” Anh cười khẽ, cảm xúc căng thẳng cả ngày nay đều tan biến.
“Trong KTV ồn quá nên em không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Cô giải thích, “Em tưởng là anh đang bận nên không tìm em.”
“Đúng là rất bận.” Nguyễn Thanh Ngôn nhớ đến mấy chuyện bực mình hôm nay, rồi lại nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, “Nhưng có bận mấy thì lúc nào cũng không kìm được mà nhớ em.”
Lúc này Cố Sương Chi mới cong khóe môi, kéo anh đi tiếp.
“Có khiêu vũ hay không?”
“Không.” Anh nói, “Không có em, anh nhảy với ai?”
“Em cũng không nhảy được...” Cố Sương Chi nhớ đến vài chuyện rồi lại cười, “Nhưng mà hồi xưa trước khi anh em tham gia lễ tốt nghiệp, anh ấy có tìm em tập luyện, mắt em không nhìn thấy, đạp cho anh ấy vài cái, sau mấy lần như thế thì anh ấy từ bỏ luôn.”
“Để anh dạy thì em chắc chắn sẽ học được.” Tay anh hơi dùng lực, ôm cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng.
Cố Sương Chi không kịp chuẩn bị, ngẩng đầu nhìn anh, “Bây giờ? Ở đây hả?”
“Ừm, chỗ này cũng tốt, không có ai cả.”
Vừa hay không biết khách sạn bên cạnh đang tổ chức hoạt động gì, tận trong ngõ vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng nhạc truyền đến.
“Vậy anh cẩn thận nhé.” Cố Sương Chi đưa tay cho anh, “Có giẫm lên chân anh thì em không chịu trách nhiệm đâu nha.”
“Thế này đi, nếu em giẫm lên chân anh thì anh chịu trách nhiệm.”
“...”
Giọng Nguyễn Thanh Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô vẫn dịu dàng như cũ, khiến cô có cảm giác như mất trọng lực, “Nghe theo khẩu lệnh của anh.”
Cô không nhìn thấy cho nên thế giới của cô bao la rộng lớn đến độ không có giới hạn. Cô nương theo bước chân anh nhẹ nhàng nhảy múa, cảm giác như nền xi măng cũng trở thành vườn hoa, thế giới sắc màu nở rộ dưới chân cô, bùng nổ ra ngoài. Hoa cỏ sặc sỡ, trong khoang mũi tràn ngập hương thơm.
Anh tựa như một nhà ảo thuật, đánh cắp mọi ánh đèn trên thế giới, nhưng lại tặng cho cô cả một bầu trời đầy sao.
Cố Sương Chi hiểu rõ hơn ai khác, tất cả đều là một hòn đảo do cô tưởng tượng ra, nhưng tận sâu đáy lòng vẫn ấp ủ một mong chờ. Cô hy vọng anh chính là Peter Pan đưa cô bay lên bầu trời đêm kia, cô sẽ không cần phải đối mặt với cuộc sống nhộn nhịp, hỗn loạn ở thế giới bên ngoài.
**
Điệu nhảy kết thúc, Nguyễn Thanh Ngôn vẫn chưa buông tay cô ra, anh cúi người xuống lại gần cô.
Trán cô nhận được một cái chạm mềm mại, hơi thở lạnh lẽo của anh phả ra, phủ xuống thần kinh đang căng thẳng của cô.
Trước khi đi, anh nói bên tai cô một câu, “Anh cứ lo lắng cho em mãi.”
Không hiểu đây là một câu phàn nàn hay chỉ là đơn giản trần thuật lại.
Cố Sương Chi đỏ mặt hỏi anh, “Lo gì chứ?”
“Lo em ăn có no không, mặc có đủ ấm không, đi ra ngoài có té ngã gì không.” Anh nói rồi lại tự bật cười, “Sao anh cứ có cảm giác mình đang nuôi con nhỏ thế này?”
“Em cũng chả muốn làm con anh đâu.” Cô nghiêm túc nói khiến anh bật cười.
Anh nhớ đến mấy lời của ba khi say, bảo anh không chừng đã lén sinh con ở bên ngoài, nghĩ tới là buồn cười.
Nguyễn Thanh Ngôn chưa bao giờ nhận ra mình lại là một người rộng rãi, cởi mở thế này, gặp biết bao nhiêu chuyện bực mình từ công việc đến đời sống riêng tư, nhưng cõi lòng vẫn sáng như gương, có thêm bao nhiêu chuyện nữa thì cũng chỉ biết cười trừ.
Giống như chỉ cần có cô ở bên thì chẳng có chuyện gì có thể khiến anh bận lòng.
Lúc băng qua đường, Nguyễn Thanh Ngôn nắm tay cô, nhưng lại như bị điện giật. Hai người phản xạ có điều kiện vội vàng buông ra, sau đó lại bật cười ha ha.
Bây giờ anh không do dự nữa, tiếp tục đưa tay xuống, bàn tay dày rộng bao lấy bàn tay nhỏ xinh của cô. Tay cô rất lạnh, như có ủ thế nào cũng không thể ấm nổi.
Nguyễn Thanh Ngôn đi vào của hàng tiện lợi mua cho cô một ly trà sữa nóng, dìu cô ngồi vào ghế lái phụ.
“Thật ra anh không cần phải thế đâu, em chỉ là không nhìn thấy thôi chứ không phải bị liệt.” Cố Sương Chi nói với anh.
“Đừng nói bậy bạ.” Anh véo nhẹ lên mũi cô rồi xoay người đi sang ghế lái.
Radio trong xe vang lên một ca khúc của một cô ca sĩ mới, bảo là phong cách lạ, giọng hát cứ dị dị như chưa được ăn no vậy.
Nguyễn Thanh Ngôn nhìn sang người bên cạnh, “Em hát hay lắm, sao lúc trước anh lại không biết nhỉ.”
“... Anh nghe thấy hả?”
“Ừm, đứng ở cửa nghe được một lúc.”
Cố Sương Chi nghi ngờ hỏi lại, “Một lúc?”
“...” Anh đành phải nói thật, “Rất lâu, bài hát đó dài quá. Mai mốt anh mà hát bài này thì trong vòng một năm cũng không cần phải “ngoi” lên.”
“Anh nghĩ hay quá ha.”
Nụ cười cô vô cùng đơn thuần, ánh đèn đường khẽ lóe lên phía sau lưng cô.
Trong lòng anh bỗng xuất hiện một dòng nước ấm áp.
**
Lúc quay về nhà trời đã tối đen, căn biệt thự không còn náo nhiệt như lúc ban ngày, thay vào đó là tiếng gió thổi hắt hiu.
Nguyễn Thanh Ngôn bước lên cầu thang mà hai mắt khô khan, cảm thấy đầu nặng trịch, tựa như bữa tiệc ca múa linh đình chưa từng xảy ra.
Nguyễn Ngải Lỵ vẫn chưa ngủ, sau khi nghe thấy tiếng anh về thì đi tìm anh nói chuyện.
Người phụ nữ mạnh mẽ làm việc bất kể ngày đêm ấy đang mặc áo ngủ, đắp mặt nạ, không còn dáng vẻ giàdặn của ngày thường, bước vào phòng em trai bắt đầu lèm bèm, “Em đi đâu mà về trễ vậy?”
“Đưa bạn gái về nhà.” Anh nhận lấy ly sữa nóng từ tay Nguyễn Ngải Lỵ, khẽ hớp một hớp rồi đặt lên bệ cửa sổ.
Nguyễn Ngải Lị không ngờ anh sẽ trả lời dứt khoát như thế, nhưng anh đã thẳng thắn thì cô cũng không cần vòng vèo làm gì, “Bạn gái của em rốt cục là thế nào, em giấu ba mẹ thì thôi đi, lại còn giấu luôn cả chị hả?”
Nguyễn Thanh Ngôn bất đắc dĩ bỏ tay xuống, “Em không định giấu chị, nhưng chị nhanh miệng quá, mới nói với chị xong, vừa quay đầu chị lại nói cho mẹ biết.”
Nguyễn Ngải Lị chột dạ sờ sờ mặt, “Lần này chị không nói đâu, được không?”
Anh không giấu diếm nữa, nghĩ tới sớm muộn gì cũng công khai, thôi thì nói trước với chị vậy, “Đôi mắt của bạn gái em không nhìn thấy.”
Nguyễn Ngải Lị cứ tưởng em mình quen minh tinh nên không dám nói với người trong nhà, không ngờ chân tướng lại là thế này, cô hít một hơi, sợ hãi nói, “Em quen với người đui hả?”
“...” Sắc mặt Nguyễn Thanh Ngôn tối đen, hiển nhiên không hài lòng với cách nói của chị.
Nguyễn Ngải Lị thấy thế vội vàng đổi giọng, “Người khiếm thị, người khiếm thị.”
Chị suy nghĩ một lát rồi hỏi lại, “Em nghiêm túc chứ?”
Nguyễn Thanh Ngôn nhíu chặt chân mày, vẻ mặt càng thêm nặng nề, “Ý chị là sao?”
“Ý chị là em chưa từng yêu, hiểu bao nhiêu về chuyện tình cảm...” Nguyễn Ngải Lị cố gắng tìm từ thích hợp, nhưng chị là người thẳng tính, suy nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói thẳng, “Chị hiểu, cô gái như thế sẽ khiến người ta thương tiếc, nhưng thương hại khác với tình yêu, em hiểu không?”
“Đương nhiên.” Anh quyết đoán nói, “Em có còn con nít nữa đâu, dù không có kinh nghiệm thì cũng hiểu chút chút. Em hiểu rất rõ, không phải em thương hại cô ấy, trước giờ luôn không phải.”
Nguyễn Ngải Lị im lặng, hô hấp chậm lại, mặc dù cách một lớp mặt nạ, Nguyễn Thanh Ngôn vẫn nhận ra ánh mắt lo lắng của chị.
**
Ánh mắt anh khẽ động, “Chị đang lo cái gì? Em thấy cô ấy không khác gì người bình thường.”
Nguyễn Ngải Lị than nhẹ một tiếng, hỏi anh, “Em có nghĩ đến tương lai hay chưa?”
Đáp án của anh lại nằm ngoài dự tính của chị, “Đã nghĩ đến rồi.”
“Sau này thì sao?” Chị đã nghĩ thay anh rất nhiều, “Ngày nào cũng tốn thời gian chăm sóc cô áy, cô ấy đi đâu em cũng phải đưa đón, không đi làm sao?”
Anh yên lặng nhìn chị mình, “Chị vẫn có thành kiến với cô ấy.”
“Chị chỉ muốn cho em hiểu.” Nguyễn Ngải Lị giải thích, “Chị chưa tiếp xúc với người mù, không biết họ sinh hoạt ra sao. Em phải nói ra thì chị mới suy nghĩ giúp em được, nếu không ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
“Đừng nói chuyện của cô ấy nữa, dăm ba câu chị cũng không hiểu đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn hiểu ý chị, thu lại gai nhọn vừa xù lên, trầm giọng, “Nói chuyện của em đi.”
“Được.”
Anh lại uống một hớp sữa, sau đó mới nói, “Thật ra trong khoảng thời gian này, em luôn sống cuộc sống cho 2 người. Ngoại trừ sinh hoạt của bản thân mình ra, mỗi ngày em đều không thể ngừng suy nghĩ đến chuyện của cô ấy. Cô ấy ở đâu, ăn cơm chưa, có an toàn hay không. Lúc đi cùng nhau trên đường, em lại lo cô ấy sẽ va chạm đâu đó. Sợ chăm sóc cô ấy không tốt, chỉ hận không thể nhét cô ấy vào túi mình.”
Nguyễn Thanh Ngôn dịu lại hơi thở, mỉm cười nói tiếp, “Nhưng cảm giác này thật tốt, có mệt thế nào cũng thấy đáng giá. Vì em đặt cô ấy trong lòng chứ không phải xem như trói buộc.”
Nguyễn Ngải Lị không ngờ anh lại nói thế, mất một lúc mới tiêu hóa hết lời anh nói, kinh ngạc nhận ra, hóa ra thằng em nhà mình không hề bất cần đời như mình tưởng tượng.
Ánh mắt dừng trên gương mặt anh thật lâu, Nguyễn Ngải Lị nói, “Biết chị và ba mẹ lo lắng điều gì không?”
Anh hơi sửng sốt rồi lại lắc đầu.
“Vì từ nhỏ em đã không phải là người chỉ thích thứ gì đó nhất thời.” Nguyễn Ngải Lị nói tiếp, “Em rất khác mấy đứa trẻ khác, em làm gì đều có thể kiên trì đến cùng. Giống như sở thích chụp ảnh, từ đầu ai cũng nghĩ là em chơi cho vui mà thôi, nên không ai can thiệp. Nhưng có ai ngờ em lại trở thành nhiếp ảnh gia. Con người em vừa lập dị vừa cố chấp nên bố mẹ luôn lo lắng, sợ em sẽ đi lầm đường, không thể quay đầu.”
Chuyện này Nguyễn Thanh Ngôn không phủ nhận, chỉ yên lặng nhìn chị, chờ chị kết luận.
“Cho nên...” Nguyễn Ngải Lị lột mặt nạ ra, nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng cứng nhắc dần dần cong lên, không còn nhây nữa.
“Cho nên lần này em tốt nhất là kiên trì tới cùng cho chị, nếu không chị sẽ coi thường em đấy.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, mặt mày giãn ra, cười như tùy tiện, “Đương nhiên rồi.”