Khoảng thời gian này, Cố Sương Chi đón Lông Xám về nhà. Nó vừa nhìn thấy hai người thì kích động chạy đến, có lẽ là do ở nhà Hứa Trí Thịnh ăn uống quá độ nên mập hơn lúc trước, Nguyễn Thanh Ngôn không còn dám giơ tay đón nó nữa rồi.
“Sao, nhớ tao hả?” Anh mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, dáng người cao gầy ngồi trong phòng khách.
Lông Xám đang vui vẻ chơi đùa với Cố Sương Chi, nhảy lên nhảy xuống trên sofa, không thèm để ý đến anh.
“Tách!”
“...”
Con ngáo lại bị dọa đến muốn bùng nổ, chạy vào phòng trốn. Nguyễn Thanh Ngôn ôm máy ảnh cười giống như đứa trẻ chưa chịu lớn.
Cố Sương Chi nhìn anh trách móc, dở khóc dở cười, “Sao anh cứ chọc nó hoài vậy...”
Nguyễn Thanh Ngôn còn đang đắc ý, một giây sau nghe thấy tiếng động trong phòng thì nhíu mày.
Hai người có dự cảm không lành, vội vàng đi vào phòng.
Qủa nhiên không sai, trên sàn nhà đồ vật rơi lả tả. Mà tên cầm đầu như nhận ra mình làm sai, chậm rãi đi đến cọ cọ vào bắp chân của chủ mình.
“Biến.” Nguyễn Thanh Ngôn ghét bỏ tránh ra, “Ra ban công úp mặt vào tưởng kiểm điểm.”
Lông Xám đành phải ngoan ngoãn đi đến chỗ anh chỉ, để lại cục diện hỗn loạn dưới đất cho người ta thu dọn.
**
“Đây là...” Cố Sương Chi trong lúc lật sách thì tìm được một tấm ảnh.
Cô gái mặc áo khoác lông màu trắng gạo, đang mang một cây đàn tranh to xấp xỉ người mình. Gió thu nổi lên, lá vàng nhẹ nhàng rơi, ngón út cô dịu dàng vén mái tóc ra sau tai.
Cô lúc ấy, trong mắt chỉ có khoảng hư vô vô tận, không nhìn ra được cảm xúc gì. Dáng người gầy yếu, cô đơn một mình nhưng lại hài hòa trong khung cảnh mùa thu.
Đang định khen ngợi tài chụp ảnh của anh thì tấm ảnh trong tay đã bị người khác cẩn thận cầm lấy.
Anh nói, “Mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh này, nghĩ đến ngày đó, anh chỉ muốn ôm em một cái.”
Đáy mắt bình tĩnh của cô chỉ vì câu nói đơn giản của anh mà gợn sóng.
Cô nhớ rõ ngày hôm đó nhiệt độ bỗng nhiên thấp xuống, bàn tay trong gió rét có hơi lạnh lẽo. Trong lúc chờ Vu Niệm ở ngoài hội trường, phía trước bỗng truyền đến một giọng nói, tựa như một làn gió mát phả vào mặt cô.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu như mạo phạm đến cô, tôi sẽ xóa.” Cô có thể nói lại từng câu từng chữ của anh ngày đó.
Trên đời này có rất nhiều âm thanh, nhưng chỉ có anh, khác biệt với những âm thanh còn lại.
Lông Xám.
Tai cô rất thính, không hề nghi ngờ đã khẳng định thân phận người trước mặt mình.
Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày được nói chuyện mặt đối mặt với anh, Cố Sương Chi nhớ lại, cảm thấy biểu hiện ngày hôm đó của mình cũng không tốt lắm, hình như còn để lại ấn tượng bất lịch sự cho anh.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật kỳ diệu. Anh lại cùng cô ở bên nhau, sắp xếp lại đồ ở trên kệ trong phòng. Sau đó, anh vuốt tóc cô theo thói quen, rồi bảo cô không được ngồi trên sàn nhà, coi chừng lạnh.
Lòng bàn tay dần dần ấm áp, tựa như cô gái ngơ ngác lúc trước cũng nhận được sự an ủi. Cố Sương Chi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy, vờ như lơ đãng mở miệng, “Thật ra, lúc ấy em...”
Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc.
“Anh đi mở cửa.” Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười.
Khó khăn lắm mới có dũng khí nói rõ mọi chuyện, Cố Sương Chi quay đầu lại chỉ thấy góc áo ở ngay góc ngoặc. Vài chuyện phức tạp bị che giấu bởi thời gian như không muốn vội vã công bố đáp án.
Dù sao anh cũng ở đây, mãi mãi ở đây.
Bọn họ còn cả một đời, có thể chậm rãi chia sẻ quá khứ của nhau.
**
“Ba, mẹ.” Nguyễn Thanh Ngôn mở cửa, mời hai người vào nhà, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm đứa con trai đáng thương này vậy?”
“Thằng ranh con, ba mẹ đâu có tới thăm mày.” Ba Nguyễn cố ý hừ một tiếng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Sương Chi từ trong phòng đi ra.
“Tiểu Cố, chúng ta đặc biệt đến đây thăm con đó.” Mẹ Nguyễn vội vàng đi đến chào cô, ném thằng con trai đáng thương ra sau đầu.
Nguyễn Thanh Ngôn bất lực nhìn Cố Sương Chi bị ba mẹ mình vây quanh ân cần hỏi thăm, lại nhìn Lông Xám nằm sấp ngoài ban công hóng hớt, cảm thấy mình sao mà giống nó quá, không hiểu sao cứ có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Ba người ngồi trên sofa cười cười nói nói, Nguyễn Thanh Ngôn đành yên lặng đi đến, giống hệt con ngáo vừa bị ghét bỏ kia, ngồi chỗ gần nhất mà hóng chuyện.
“Tiểu Cố à, hai bác đến đây muốn hỏi ba mẹ con khi nào thì rảnh?” Mẹ Nguyễn cầm tay cô, có một sự vui vẻ không nói thành lời, “Hai bác định hẹn bọn họ ăn một bữa cơm, bàn chuyện hôn sự của hai đứa.”
“Hôn sự?” Cố Sương Chi lặng lẽ nhìn sang Nguyễn Thanh Ngôn, anh cũng khó hiểu, mình còn chưa nói với gia đình về chuyện chung thân đại sự của mình, thế mà bọn họ đã đến tận đây giục cưới.
“Tiểu Cố à, thằng con trai nhà bác nó có hơi chậm tiêu, lại không biết cách nói chuyện, thôi thì bác thay nó nói chuyện vậy.” Mẹ Nguyễn nói đến đây cũng cảm thấy hơi ngại, nhưng nghĩ đến thằng con khiến người khác lo lắng này, bà vẫn mở lời, “Con có đồng ý... về nhà hai bác không? Bác và ba nó rất thích con, hi vọng con có thể làm dâu hai bác, quản lý thằng nhóc này cho thật tốt.”
Nguyễn Thanh Ngôn nói, “Cái gì gọi là chậm tiêu, không biết cách nói chuyện? Mẹ, mẹ toàn dìm con thôi.”
Huống hồ, chuyện cầu hôn này anh đã ra tay trước rồi, sao gọi chậm tiêu được?
“Mẹ con nói đúng đấy.” Ba Nguyễn luôn nở nụ cười nãy giờ lên tiếng, “Nếu con thông minh thì đâu đến mức suýt nữa đi đời nhà ma thế này?”
Nguyễn Thanh Ngôn bị hai bô lão nhà mình công kích đến nỗi không thể phản bác lại, chỉ có thể vờ đáng thương nhìn cô gái bên cạnh.
Cô nín cười, gật đầu đồng ý, “Dì ơi, mọi người quyết định là được, con không có ý kiến.”
“Vậy thì tốt quá rồi, lần này hai bác có thể yên tâm rồi.” Mẹ Nguyễn vui vẻ nhìn chồng bên cạnh. Bình thường ba Nguyễn luôn nghiêm túc thế mà hôm nay cứ nở nụ cười trên môi.
**
“Không ai hỏi ý kiến của con hả?” Nhiếp ảnh gia đáng thương giơ tay lên.
Ba Nguyễn hừ một tiếng, uy hiếp, “Mày dám ý kiến ý cò thì cũng đừng mơ được chụp ảnh nữa!”
“Con có nói là không kết hôn đâu.” Nguyễn Thanh Ngôn dở khóc dở cười nắm tay Cố Sương Chi, nhìn ba mẹ, “Thật ra bọn con đã thương lượng với nhau rồi, không tổ chức tiệc cưới, tụi con muốn kết hôn du lịch.”
“Không làm tiệc cưới?!” Mẹ Nguyễn kinh ngạc nhìn sang Cố Sương Chi, “Tiểu Cố, thật hả con?”
Cô đỏ mặt, ấp úng đáp, “Thật ra... dạ... cũng có thể làm...”
“Không làm.” Nguyễn Thanh Ngôn nhận ra cô đang chần chờ, biết cô có thể thỏa hiệp với người nhà của mình vì bất kỳ chuyện gì. Nhưng anh hiểu rõ tính cô, cô thích yên tĩnh, không quen vui vẻ trò chuyện với người xa lạ. Anh làm sao có thể bỏ qua, khiến cô mất tự nhiên như thế?
Thế nên anh giả vờ cứng rắn, ấn tay cô một cái, không cho cô có cơ hội phát biểu, “Nghe anh, không làm.”
Dù sao trong nhà ai cũng biết anh không thích làm theo lẽ thường.
“Ha ha, cái đứa này!” Mẹ Nguyễn nhìn sang chồng, “Vậy bạn bè thân thích của mình...”
“Không làm thì không làm, chúng ta mời bọn họ một bữa là được.” Ba Nguyễn ngược lại không để ý chuyện này lắm, “Cứ để bọn nhỏ đi chơi đi, không sao hết.”
Việc này cứ thế mà quyết định.
Sau khi ba mẹ Nguyễn đi rồi, Cố Sương Chi nhỏ giọng mở miệng, “Vừa nãy... cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?” Nguyễn Thanh Ngôn cười cúi người xuống vuốt mũi cô, “Kết hôn đâu phải để người khác xem, đối với anh, em vui vẻ là quan trọng nhất.”
Cô nhớ đến lúc nãy mẹ Nguyễn chê anh không biết nói chuyện, bỗng nhiên bật cười.
“Em cười cái gì? Anh nói thật.” Vẻ mặt anh thành thật, sợ cô chế nhạo.
Hai người làm ổ trên sofa, nói chuyện về tương lai, Nguyễn Thanh Ngôn hỏi cô, “Em sợ hả, kết hôn ấy?”
“Có chút...” Cố Sương Chi thẳng thắn khai báo, “Giống như mọi chuyện đều mới mẻ, không biết phải làm gì, anh thì sao?”
Cô còn tưởng vị nhiếp ảnh gia trước giờ không sợ hãi bất cứ chuyện gì sẽ nói mấy câu triết lý dọa người, kết quả anh chỉ cụp mắt, nở nụ cười yếu ớt, “Anh cũng thế.”
“... Anh mà cũng sợ hả?”
“Sợ chứ. Nhưng mà, đây là giai đoạn mà mọi người đều phải trải qua mà, có đúng không?” Đáy mắt anh như mặt hồ xanh biết, khóe môi cười nhẹ, nói thẳng, “Anh không biết trước chuyện tương lai, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ở bên cạnh em cả đời thì anh rất vui.”
Cố Sương Chi gật đầu, thật ra cô biết chuyện đời khó nói, không có ai biết trước được tương lai.
Chuyện duy nhất cô cần làm chính là thuận theo tự nhiên.
***
Sức khỏe của Nguyễn Thanh Ngôn đã tốt hơn nhiều, nhưng cô gái tuyên bố sẽ chăm sóc cho anh không thể nào không về nhà mình.
Ngày cưới của Cố Nhiên sắp đến, hôm nay Cố Sương Chi dẫn Nguyễn Thanh Ngôn và gia đình cùng nhau thử lễ phục.
Trong lúc trò chuyện về kế hoạch hôn lễ chi tiết, Nguyễn Thanh Ngôn rất chăm chú lắng nghe, chủ động xin phụ trách việc chụp ảnh.
Cô gái bên công ty tổ chức hôn lễ có lẽ nghĩ rằng bọn họ muốn tiết kiệm tiền, cô ấy ngại ngùng cười nói, “Thưa anh, chỗ chúng tôi đều là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Nếu như anh nhờ người quen chụp sẽ không chụp chuyên nghiệp được như vậy đâu.”
Mọi người chỉ cười chứ không nói gì.
“Em thấy hình như nó hơi thấp...” Cố Sương Chi đi ra từ phòng thử đồ, hai tay mất tự nhiên kéo kéo phần ngực của lễ phục màu hồng.
“Xinh quá đi mất ~~” Cô dâu Lục Thiến lập tức tiến lên, kéo cô quay một vòng, “Dáng người của Tiểu Chi nhà chúng ta thật đẹp, mặc bộ đồ này xinh quá.”
Cố Nhiên cũng gật đầu, “Đúng thế.”
Ánh mắt xoắn xuýt của Cố Sương Chi rơi xuống trên người Nguyễn Thanh Ngôn đang ngồi trên sofa, anh đặt ly cà phê trong tay xuống, chân dài sải bước đến cạnh cô.
Cô vừa bước ra đã hấp dẫn ánh mắt của anh, chỉ là anh giả vờ bình tĩnh bảo cũng tạm, anh cười vuốt tóc cô, “Đừng giành hào quang của cô dâu, Tiểu Chi của chúng ta cứ mặc khiêm tốt xíu là được.”
Lời này vừa nói ra, Cố Nhiên và Lục Thiến đều biết tỏng đây không phải sợ Tiểu Chi giành hào quang, đây rõ ràng là không muốn cô gái của mình lộ ra cho người khác nhìn mà.
Lục Thiến trêu anh, “Nhiếp ảnh gia à, không phải cậu đi du học về ư? Sao tư tưởng lại bảo thủ thế?”
“Ừ... Tôi thừa nhận.” Nguyễn Thanh Ngôn cười khổ chấp nhận lời lên án, ánh mắt dịu dàng như đang hỏi ý kiến người trong cuộc.
Anh biết cô gái của anh hướng nội, anh giao quyền quyết định lại cho cô, coi như là ý của anh.
Quả nhiên, Cố Sương Chi vừa kéo phần ngực áo vừa đồng ý, “Em cũng thấy nó không hợp lắm...”
“Ừ, ngoan lắm.” Nhiếp ảnh gia bày tỏ ngắn gọn sự hài lòng của anh, cúi người kéo tay cô đi về phía tủ đồ bên kia, “Để anh chọn giúp em.”
“Không chịu nổi bọn họ mà.” Cố Nhiên dở khóc dở cười lắc đầu.
Lục Thiến nhíu mày hỏi, “Không đúng, vì sao lúc chọn áo cưới anh không chê em mặc quá ít hả?”
Cố Nhiên nhận được tín hiệu nguy hiểm, bị ép phải lùi về sau vài bước, “Đó, đó đều là do em chọn, anh không thể phản đối được...”
“Anh xem người ta đi.” Lục Thiến tức giận dậm chân, “Tiểu Chi mới lộ có nhiêu đó thôi mà bạn trai con bé đã không vui rồi.”
Cố Nhiên hừ một tiếng, “Đấy là do cậu ta gia trưởng! Em gái anh thích mặc gì thì mặc, cậu ta quản được chắc ~~”
Lục Thiến nghe vậy, hỏi ngược một câu, “Vậy em cũng thích mặc gì thì mặc hả?”
“Em ấy à...” Cố Nhiên không còn đường lui, dứt khoát ôm eo cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô, “Bên ngoài thì tùy em, ở nhà mặc gì... thì nghe theo anh.”