Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 77: Chương 77: Âm Mưu Của Thiếu Nữ ( 2 )




Chương 77. Âm mưu của thiếu nữ ( 2 )

Tác giả: Angel Ina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Facebook: http://facebook.com/tg.lieuphong

Instagram: typhoon_1210

Hoa Cốc Vũ đứng trong hành lang nắm chặt cổ áo của mình. Rõ ràng là một cô gái lớn tuổi hơn mình, tính tình cũng không dịu dàng, ăn mặc càng không dễ nhìn. Người như vậy thật là không phù hợp với mắt thẩm mĩ của mình! Nhưng tại sao mới vừa rồi, khi thấy cô ấy cười, khuôn mặt của cô ấy lại làm cho mình có cảm giác động tâm. Hoa Cốc Vũ vọt tới phòng học của Thời Tây khoa trương vỗ vỗ trán của mình: “Nguy rồi, Thời Tây, tớ yêu rồi.”

“Là thất tình.” Thời Tây lãnh đạm đã kích hắn.

“Còn quá sớm để nói như vậy. Vẻ đẹp của tớ không lẽ không thu phục được một cô gái sao? Tớ nói cho cậu biết, hoàn toàn không thể! Chờ gọi tớ là dượng đi!”

“Đi về phòng học của cậu đi.”

“Cậu sợ chưa? A ha ha~~ “ Hoa Cốc Vũ phát ra một tiếng cười lớn, đắc ý rời đi.

Ở dãy phòng học bên này, Đan Kết và Quả Tri tách ra. Đan Kết đưa mắt nhìn Quả Tri chạy vào trong phòng học. Cô cũng không đi vội vã, mà là ôm tay chờ tiếng chuông reo hết tiết vang lên. Một người thầy giáo đi ngang qua cô. Cô tiến lên gọi thầy giáo đó lại, biểu cảm nhún nhường và ôn thuận: “Xin hỏi ngài là thầy của Quách Diệc Kỳ sao? Tôi là chị gái của nó. Bởi vì (ho khan một cái) tôi (ho khan một cái) sức khỏe không được tốt cho lắm. Mỗi lần tôi tìm em ấy đều bị nó chê trách thân thể gầy yếu này sẽ làm nó mất thể diện. Nó không muốn thừa nhận tôi là chị gái của nó. (ho khan một cái) Cho nên ngài có thể gọi nó ra đây một chút không? Tôi đứng ở cầu thang này chờ nó. (ho khan một cái, ho khan thêm một cái~~)” Hình như người thầy giáo nghe thấy tiếng ho khan cũng đau lòng. Đan Kết mặt mũi suy yếu, giống như Lâm Đại Ngọc nhảy ra từ trong phim Hồng lâu mộng. Kĩ năng diễn xuất của cô ngay cả Vi Cũng cũng bị lừa gạt, huống hồ chi là vị giáo viên bình thường như thế này.

“Được, chờ một chút, tôi lập tức đi gọi giúp cô.”

“Giáo sư, ngài thật tốt, tôi không biết phải cảm tạ ngài thế nào.”

“Không cần không cần, chuyện nhỏ.”

Vị giáo viên vừa đi vào phòng học, trong phòng liền yên lặng. Ông lấy giọng nói: “Quách Diệc Kỳ, chị của em đang đứng ở cầu thang chờ em, mau đi gặp đi.”

“Cái gì vậy thầy, em căn bản không có chị gái. Thầy có phải nhầm rồi không?” Vừa nghe Quách Diệc Kỳ trả lời như vậy, thầy có chút tức giận: “Bảo em ra ngoài thì cứ ra ngoài đi! Tôi còn phải dạy!” Quách Diệc Kỳ bĩu môi, mất hứng đi ra ngoài. Vừa đi tới gặp phải một cái gái không quen biết đứng chờ ở cầu thang.

“Cô là ai thế?”

“Bạn gái của Thời Tây.”

Câu này làm cho Quách Diệc Kỳ sợ hết hồn. Cô đề cao âm lượng: “Tôi không tin. Thời Tây không phải là đang có mối quan hệ yêu đương ghê tởm với Quả Tri sao? Chuyện vừa mới truyền ra ngoài từ trường học, lại đúng lúc có một cô gái đứng ở đây nói là bạn gái Thời Tây, có quá trùng hợp không?” Đan Kết ngoẹo đầu, bộ dáng ngây thơ: “Tại sao không tin? Tôi có thể cho cô xem chứng cứ.” Cô đi tới nhà vệ sinh, Quách Diệc Kỳ cũng hồ nghi đi theo phía sau, thấy bộ dáng gầy gò của Đan Kết có thể dễ bị bắt nạt, cho nên Quách Diệc Kỳ cũng không suy nghĩ gì nhiều lắm.

Đan Kết đẩy Quách Diệc Kỳ vào trong nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực: “Có một chuyện cô đã nói đúng, Quả Tri và Thời Tây đang hẹn hò với nhau.” Không nghĩ tới Đan Kết lại thừa nhận, Quách Diệc Kỳ tỏ ra khuôn mặt cực kì chán ghét: “Quả nhiên tôi đoán không sai. Thật ghê tởm, nghĩ tới thật ghê tởm, tôi sẽ công bố chuyện này với toàn trường.”

“Được lắm.” Đan Kết không sao cả nhún nhún vai. Thái độ không giải thích được của Đan Kết làm cho Quách Diệc Kỳ phân không rõ cô gái chưa từng gặp qua đang đứng trước mặt mình tới đây để uy hiếp hay là giúp mình. Quách Diệc Kỳ cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, vội vã muốn đi ra ngoài nói cho mấy chị em của mình trong trường biết. Đan Kết dùng một tay ngăn cản Quách Diệc Kỳ lại, cô cười, lộ ra răng nanh: “Đừng nóng vội chứ. Chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong.”

“Muốn uy hiếp tôi? Cũng không biết nhìn lại mình chút nào. Cô bao nhiêu tuổi?! Tôi không biết cô là một cô nhóc Thời Tây gọi đến từ đâu, nhưng mà tôi khuyên cô mau cút khỏi đây, đừng xen vào chuyện này.”

Đan Kết xoa ngón tay: “Mặc dù Thời Tây cho phép tôi đánh bừa cô một trận là được, nhưng tôi dù sao đi nữa cũng là một thục nữ, sao có thể dùng phương thức thô lỗ như vậy. Hơn nữa tôi cũng đã nói cho cô biết quan hệ của bọn họ, chuyện này cũng trở nên phức tạp hơn rồi.”

“Cô muốn làm gì? Con mẹ nó, cô có biết tôi là ai không?”

“Con gái của ba cô, thành viên của gia đình cô.” Đan Kết thừa dịp Quách Diệc Kỳ không có để ý dùng sức xé áo của cô ta ra. Chiếc áo ngực cũng bị cởi ra. Đan Kết bóp ngực của Quách Diệc Kỳ một cái: “Phát triển cũng không tệ.” Quách Diệc Kỳ hoảng hốt ôm che ngực của mình lại, còn chưa kịp nói cái gì, hành động tiếp theo của Đan Kết càng khiến cô bị hù dọa hơn. Đan Kết lại tự cởi áo của mình ra!

“Cô, con mẹ nó, cô cũng là một tên biến thái sao? Không được tới gần tôi.” Lời của Quách Diệc Kỳ đối với Đan Kết mà nói không đau không nhột. Đan Kết sảng khoái gật đầu một cái: “Tôi đúng là biến thái.” Nói xong không để ý tới Quách Diệc Kỳ đang giãy giụa, rất nhanh liền cởi tất cả áo còn vướng lại ở nửa người trên của Quách Diệc Kỳ ra. Đan Kết lấy điện thoại di động ra, nâng càm của Quách Diệc Kỳ lên, đầu gối để ở giữa hai chân của cô ta: “Đừng động đậy, chị đây sẽ không thể khống chế sức lực của mình, lỡ làm hư chỗ đó của cô cũng sẽ không hay lắm. Chúng ta cùng chụp hình nhé!” Quách Diệc Kỳ chưa kịp trả lời, Đan Kết lại hôn lên người của cô. Quách Diệc Kỳ không thể tin trừng to mắt, miệng bởi vì bị Đan Kết hôn nên chỉ có thể phát ra âm thanh kì quái. Kết thúc chụp hình và quay phim, Đan Kết lui về phía sau một bước, vỗ vỗ mặt của Quách Diệc Kỳ: “Thế nào, có muốn trở thành tâm điểm của mọi người không?”

Đan Kết mở cửa phòng vệ sinh ra, đang lúc đi ra, liếc nhìn hình trong điện thoại, an ủi Quách Diệc Kỳ: “Không cần lo lắng, camera này chụp sắc nét lắm, cô rất ăn ảnh.”

“Cô rốt cục muốn sao đây?! Lập tức xóa mấy tấm hình đó!”

“Tôi là kẻ ngu sao?” Đan Kết lắc lư điện thoại di động: “Nếu như cô không thích như vậy, tôi cũng không muốn làm chuyện này, cho nên tôi xin cô giúp một chuyện.” Cô chân thành nói: “Sau này bất kể bọn họ bị đồn chuyện gì, thì phiền cô giúp bọ họ thoát khỏi những tin đồn đó. Nếu như cô không làm vậy, tôi cũng không biết sẽ xử lý mấy tấm hình này như thế nào. In thành nhiều tấm lớn như poster dán khắp trường hay là đăng lên trang web của trường nhỉ?”

“Trong hình chắc cũng có cô mà!”

“Cho nên tôi mới dùng camera sắc nét để chụp, còn có tính năng tự động làm đẹp.”Đan Kết không quan tâm mặc áo của mình vào rồi rời đi. Quách Diệc Kỳ sắc mặt khó coi, vẫn khiếp sợ như cũ.

Làm xong chuyện, Đan Kết lại trở về bên cạnh Thời Tây, thân mật tựa vào vai của hắn. Nếu như không nghe nội dung cuộc nói chuyện, nhìn từ đằng xa thật giống như một cặp tình nhân ngọt ngào.

“Mau rời khỏi chỗ này.”

“Sao lại nói như vậy chứ. Mọi người đều biết tôi là bạn gái của cậu. Ít nhất cũng phải trao một nụ hôn với tôi, sau đó ôm tôi xinh như một nàng công chúa ra khỏi phòng học mới được chứ.” Đan Kết mở điện thoại lên đưa hình cho Thời Tây xem: “Thấy hai người con gái trông bộ dạng này có phải là rất kích thích hay không?’

“Cô thật đúng là làm chuyện ngu xuẩn.”

Đan Kết sờ càm: “Thật ra chụp hình khỏa thân cũng có gì xấu đâu. Nghe giọng nói của cô ta, đột nhiên tôi lại hăng hái muốn làm như vậy. Có muốn tôi gửi cho cậu một tấm hay không? Thừa dịp Quả Tri không có ở đây, cô đơn và trống vắng như vậy, có thể lấy ra từ từ thưởng thức.”

“Tôi không có hứng với mấy chuyện hèn thấp như vậy.”

Đan Kết dùng hai tay siết chặt ngực của mình: “Thật ra thì cũng không nhỏ quá phải không?

Hay là cậu thử một chút đi.”

“Tôi có thể giúp cô hoàn toàn san bằng nó.”

Hoa Cốc Vũ mới đi ngang qua ở ngoài hành lang thấy được cảnh này, xông tới kéo Đan Kết ra xa, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Thời Tây: “Cầm thú, loại chuyện loạn luân xấu xa như vậy cậu cũng làm được.”

“Đúng vậy.” Đan Kết đổi thành bộ dáng đáng thương, nét mặt của cô có thể tùy thời thiên biến vạn hóa: “Chính cậu ta rõ ràng cũng thích ngực, lại còn chê ngực của tôi nhỏ. Vốn tôi đã rất tự ti, kết quả, ngay cả bộ ngực này cũng bị Quả Tri đánh bại. Tôi thật không muốn sống nữa.” Lời của cô khiến cho Hoa Cốc Vũ theo bản năng nhìn về phía ngực của Đan Kết, ngay sau đó đỏ mặt.

Thời Tây nhìn bộ dáng buồn cười của Hoa Cốc Vũ, châm chọc: “Cậu còn giả bộ làm ra vẻ thanh niên nghiêm túc? Vậy mấy cái “áo mưa an toàn” để ở đầu giường giải thích như thế nào đây?”

“Đừng nói thế! Đừng nói thế! Đan Kết, cô đừng hiểu lầm. Mấy cái đó đều là của ba mẹ.” Cho dù là có nóng lòng đi nữa thì cũng phải tìm một lí do tốt hơn chứ!

“Thì ra là như vậy.” Đan Kết vỗ vỗ bả vai của Hoa Cốc Vũ: “Da không tệ.”

“Cám ơn, đều là công lao của bọn họ.” Nghe được Đan Kết khen mình, Hoa Cốc Vũ khiêm tốn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.