Chương 90. Bùa hộ thân
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Tại sao lại có người có thể quen dần với việc tạm rời xa người mình thích?
Quả Tri nằm trên giường ngủ suy nghĩ. Một cái chân của cậu để ở giữa
không trung, không ngừng tới lui đá không khí. Cậu thường thấy những cô
gái mang theo gương mặt miễn cưỡng lúc chia ly người thương, bây giờ
gương mặt của mình cũng có biểu cảm giống vậy sao? Mình là con trai, đối với chuyện chia ly ngắn ngủi này chắc là cảm thấy thoải mái hơn một
chút. Không phải chỉ là hơn một tháng không thấy nhau thôi sao? Muốn
giống như trong phim ảnh, đeo kính mác lên, lãnh đạm gật đầu với Thời
Tây một cái, sau đó cầm rương hành lí bước lên xe lửa? Không phải chỉ là hơn một tháng không thấy nhau thôi sao? Quả Tri nhìn ra cửa. Bây giờ
vẫn chưa tạm biệt nhau mà mình đã rất muốn thấy hắn rồi. Cậu đã quyết
định không nghĩ linh tinh nữa, ở lại trong phòng mà ngủ. Nhưng giờ phút
này quyết tâm của cậu lại đang bị lung lay, gần sụp đổ. Không nên thích
người ta đến như vậy, thật không hợp lí mà!
Cậu vùi đầu vào trong
chăn, cho đến khi thấy khó thở mới chui ra ngoài. Cứ như vậy sau vài
lần, cậu rốt cục cũng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, cậu bị tiếng mưa
rơi đánh thức. Cậu mở mắt ra, bên ngoài tối sầm một mảnh. Mây đen chiếm
đoạt bầu trời, cây cối run rẩy ở trong mưa. Quả Tri bò khỏi giường, mặc
thêm áo khoác ra ngoài đứng ở ban công, đưa tay ra hứng giọt mưa lạnh
như băng. Sớm biết như vậy ngày mai mới mua vé đi về nhà. Thời tiết như
vậy không phải là sẽ khiến cho cuộc chia ly trở nên bi thương hơn sao?
Quả Tri xoa xoa bàn tay ướt nhèm của mình vào quần áo. Thu dọn đồ xong, nói với Kha Tuấn Kiệt còn nằm trên giường một tiếng liền kéo rương hành lý
đi xuống dưới lầu. Gió mạnh khiến mưa không tránh khỏi bị thổi bay tứ
tung. Ống quần và giày của cậu rất nhanh bị ướt. Cậu đi tới lầu dưới của nơi Thời Tây ở. Phải đi lên nói lời tạm biệt sao? Mình không thích tạm
biệt chút nào. Lúc này, Thời Tây xuất hiện, hai tay hắn để trong túi
quần, nhìn Quả Tri. Tay Quả Tri cầm chặt cán dù. Xe taxi dừng lại trước
mặt cậu, cậu đặt hành lý đặt ở sau xe.
“Tớ phải đi.”
“Ừ.”
“Gặp lại sau, Thời Tây.” Cậu lãnh đạm gật đầu với Thời Tây một cái, liền
ngồi lên xe taxi. Xe chậm rãi khởi động. Không thể quay đầu lại nhìn
hắn, mình phải kìm chế tình cảm của mình lại.
Xe taxi tới trạm xe
lửa. Quả Tri nắm chặt vé xe mà Thời Tây đã đặt giúp cậu. Cậu xuyên qua
đám người, xuyên qua cửa xét vé chật chội, đi vào buồng xe. Cậu có chút trầm muộn. Tâm tình của cậu đột nhiên ngừng lại, cậu không thể hiểu
được hình ảnh trước mắt mình. Thời Tây dựa vào cửa sổ xe, đang đọc sách.
“Cậu, cậu, tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi chưa nói sao? Nhà tôi đã chuyển tới đây.” Thời Tây bĩnh tình nói, tầm mắt trước sau đặt ở trên sách.
“Tuyệt đối chưa nói! Hơn nữa khi nãy đứng ở lầu dưới của nơi ở, sao cậu lại không nói cho tớ biết?!”
Thời Tây nhún nhún vai: “Tôi thấy cậu đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, nên không muốn phá rối.”
“Cậu không chỉ lãng phí tiền taxi, lãng phí khung cảnh lãng mạng của buổi
chia ly, mà còn lãng phí nghiêm trọng tình cảm của tớ!” Quả Tri la hét
ngồi vào bên cạnh Thời Tây, cố ý ép Thời Tây vào bên trong. Nhưng trên
miệng cậu treo cái gì đó, hình như là nụ cười.
“Cậu dọn nhà, vậy
kỳ nghỉ đông này, không lẽ chúng ta có thể làm những chuyện như vậy cùng nhau sao?” Quả Tri định ra kế hoạch trải qua kỳ nghỉ đông cùng với Thời Tây. Thời Tây lật sách Nhất Hiệt Thư: “Nếu như những chuyện như vậy mà
cậu nói đến không phải là chuyện giường chiếu, tôi không có hứng thú
lắng nghe.”
“Tớ, định, chuyện này, tớ nghĩ…” Cậu vừa mới chuẩn bị nói kế hoạch, Thời Tây cắt đứt: “Yên lặng một chút, tôi đang đọc sách.”
“Vậy tớ nói chuyện giường chiếu.”
“Nói đi.”
“Thời Tây, cậu! Cậu!” Quả Tri không tìm được câu từ để mắng chửi người.
Xe lửa khởi hành được một thời gian, Quả Tri chú ý tới sách của Thời Tây
có rất nhiều trang được gấp lại để làm dấu, nói: “Thời Tây, tớ giúp cậu
làm book mark, sau này cũng không cần gấp sách lại như vậy.” Cậu tìm
trong giỏ đồ được một bìa giấy hơi cứng, cắt thành hình chữ nhật, cầm
bút lên, nghiêm túc vẽ lên đó. Trong chốc lát, cậu kiêu ngạo nói: “Hoàn
thành. Cái này là tớ, cái đó là cậu.” Cậu giải thích tác phẩm của mình.
Thời Tây cũng cầm cây bút lên, vẽ thêm mấy nét ở trên hình vẽ của Quả Tri: “Như vậy càng giống cậu hơn.”
“Dáng vẻ này? Cậu đang xấu xí hóa tớ!” Cậu không phục nói, muốn bôi những nét vẽ của Thời Tây, nhưng càng bôi gương mặt đó càng tức cười. Cậu bỏ qua, đặt bút lên chỗ trống trên book mark: “Viết lên hai chữ ‘bảo bối’ nữa.” Thời Tây kiềm cổ tay của cậu lại: “Đừng làm chuyện dư thừa.”
“Tớ
phải làm!” Cho dù bị ngăn cản nhưng Quả Tri vẫn cố gắng viết hai chữ đó
thật cẩn thận. Cậu thưởng thức cái book mark mà cậu làm, phát ra câu cảm thán: “Ai nha, tớ quá bội phục tài hoa của mình.”
“Có thể ném vào thùng rác.”
“Không được!” Cậu đem book mark bỏ vào trong sách của Thời Tây, tiếp tục
thưởng thức: “Đừng tưởng rằng đây chỉ là một bìa giấy bình thường.”
“Nó chính là bìa giấy.”
Quả Tri khoát khoát tay, lần nữa nói rõ: “Nó là giấy, nhưng không phải là giấy bình thường.”
“Là thứ giấy vụn vô dụng.”
“Cái gì vô dụng chứ! Đây là món quà tràn đầy tâm ý, cũng giống như bùa hộ
thân.” Lời của Quả Tri nhận được ánh mắt chê bai của Thời Tây: “Cậu
ngược lại là tiết kiệm tiền.”
“Đừng chà đạp tâm ý của tớ. Nó sẽ phù hộ cậu, thay cậu xua tan những chuyện không vui, tiếp thêm cho cậu dũng khí.”
“Tại sao cậu không đi lừa gạt người khác đi.”
“Cậu không thể nghiêm túc chấp nhận tâm ý của tớ sao? Dù chỉ là một lần cũng được. Tớ rất thích cậu.” Cậu khua mặt lên.
Phía đối diện có một ánh mắt chán ghét hướng về cậu. Thân thể Quả Tri cứng
đơ. Thiếu chút nữa đã quên cuộc sống thực tế là như thế nào. Cậu không
nói lời nào nắm chặt hai tay, vừa định lấy dũng khí nhìn về người đối
diện, Thời Tây lại dùng cái book mark che đôi mắt của cậu lại. Hắn đưa
đầu lại gần, môi của Thời Tây và đôi mắt của Quả Tri chỉ cách nhau một
tờ book mark.
“Cậu cái gì cũng không được nhìn.”
Quả Tri
buông lỏng cánh tay nắm chặt ra. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên tĩnh
và thư giãn chui ra từ mỗi lỗ chân lông của mình. Giọng nói của Thời Tây tựa như những giai điệu ấm áp, hơi thở của Thời Tây tựa như cơn gió mát mẻ. Tạm thời quên đi giới tính, thực tế, người khác, cha mẹ mà đắm chìm trong cảm giác lúc này. Cậu cầm book mark trong tay, dựa vào lưng ghế,
cảm giác buồn ngủ đánh tới, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của Thời Tây.