Chương 66. Buồn nôn muốn chết!
Lúc Thời Tây tỉnh lại đã là một giờ chiều, Quả Tri nằm ngủ ở trên sàn nhà, tay vẫn còn cầm cái hộp
điều khiển game. Hắn đi qua Quả Tri đi tới phòng tắm tắm, tiếng nước
chảy truyền ra đánh thức Quả Tri. Quả Tri ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt.
“Đi thôi!” Thời Tây nói.
“Đi đâu?” Quả Tri hỏi.
“Không phải cậu muốn xem phim sao?”
Nghe được lời của Thời Tây, Quả Tri một chút cũng không còn buồn ngủ: “Vậy đi xem phim xong thì đi công viên, được không?”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
Hôm nay nhiệt độ rất cao, tất cả mọi người đều núp ở trong phòng cùng với
máy điều hòa không khí không chịu ra ngoài. Trên đường le que không có
mấy người. Thành phố bị nướng cháy như thịt, cây cối khô héo rũ thân thể xuống, không có gió, ngay cả hơi ẩm cũng nóng bức. Mới vừa ra ngoài,
cơn nóng đã ập vào hai người. Hến lần này tới lần khác xe taxi chậm chạp không dừng lại. Bọn họ đứng dưới bóng mát của tàng cây, Quả Tri kéo kéo cổ áo, đưa tay lên quạt quạt trước mặt. Cậu nóng lòng nhìn ở cuối
đường, bởi vì biểu cảm của Thời Tây tựa như sắp đổi ý.
“Một phút cuối cùng.” Thời Tây quả nhiên đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đổi ý được. Để tớ dạy cho cậu một phương pháp, trong hoàn cảnh như thế này thì phải sử dụng phương pháp ám hiệu trong
lòng. Cậu cứ mặc niệm là lạnh quá, lạnh quá, một chút cũng không nóng,
tưởng tượng như mình đang ở Nam cực. Như thế sẽ không cảm thấy nóng.”
Quả Tri ôm hai cánh tay, làm ra dáng vẻ lạnh buốt. Thời Tây mắt lạnh
nhìn Quả Tri: “Cậu nên đi tìm bác sĩ tâm thần.”
Hồi lâu một chiếc xe taxi chậm rãi dừng ở trước mặt hai người. Xem ra một phút của Thời
Tây so với một phút bình thường dài hơn rất nhiều. Người đi xem phim ban ngày không nhiều lắm, chỗ ngồi trống rỗng. Thời Tây miễn cưỡng tựa vào
lưng ghế, từ trong ba-lô của Quả Tri lấy ra giấy và viết, đối với phim
ảnh không quan tâm chút nào.
“Cậu không xem thể loại phim này sao?” Cậu nghĩ như vậy, bởi vì tất cả DVD trong nhà Thời Tây đều là những bộ phim cũ trước kia.
“Không cần phải quan tâm.”
“Thể loại này rất ăn khách nha, người anh hùng có sức mạnh siêu phàm.”
“Vậy thì thế nào?”
“Dĩ nhiên sẽ rất thú vị. Nếu tớ có năng lực siêu phàm như vậy, tớ sẽ bay, sẽ làm nghề chuyển phát nhanh.”
“Loại người như cậu chính là lãng phí năng lực siêu phàm.”
“Chuyển phát nhanh có gì không tốt? Vậy nếu như cậu biết bay cậu sẽ làm gì?”
Thời Tây cầm bút xoay quanh ngón tay một vòng: “Đi đến một chỗ rất xa để
giết người sau đó bay trở về, chế tạo một ngôi nhà tàn hình ở trên không trung, nhìn bọn cảnh sát có thể bắt tôi được hay không.”
“Tớ hy vọng cậu vĩnh viễn không có được siêu năng lực!”
Phim bắt đầu chiếu, Quả Tri có chút mới mẻ xem, thỉnh thoảng ghé mắt qua
Thời Tây bên cạnh một cái, thật thua Thời Tây mà, ở trong rạp chiếu phim mờ tối như vậy cũng có thể viết chữ. Trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh
khiến cho người ta hồi hộp, kích động và tim đập rộn lên. Quả Tri cũng
không muốn để ý tới Thời Tây nữa, mặc dù sống chung với nhau nhưng cũng
phải cho nhau một chút không gian riêng, không ai làm phiền ai.
Toàn bộ buổi chiều bọn họ đều ở trong rạp chiếu phim, xem ba bộ phim, uống
bốn ly Coke. Lúc rời rạp chiếu phim ánh mặt trời đã trở nên dịu xuống.
Các cửa hàng tràn đầy ánh đèn đa sắc màu, chân trời phiếm hồng. Đường
phố bắt đầu náo nhiệt lên, những người bán hàng rao bán, tiếng nhạc phát ra từ xe đồ chơi của con nít, rạp chiếu phim cũng kinh doanh trò chơi
gắp đồ. Một đôi tình nhân chuẩn bị đi xem phim đi ngang qua, cô gái thấy trò chơi gắp đồ, kéo chàng trai lại: “Em muốn con búp bê màu xanh lá
cây kia, thật là đáng yêu. Anh gắp cho em có được không?”
“Để anh thử xem.”
Quả Tri cũng nhìn về phía con búp bê, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một
tầm mắt âm lãnh đâm tới: “Muốn không?” Quả Tri quay đầu lại, biểu cảm
của Thời Tây căn bản không phải hỏi là có muốn hay không, mà giống như
đang hỏi có muốn chết hay không.
“Tớ chẳng qua là liếc mắt nhìn thôi, chứ không có hứng thú với búp bê. Tớ cũng đâu phải là con gái.”
“Cái máy trò chơi đó nên bị tiêu hủy.”
“Thời Tây, cậu thật đúng là ghét những chuyện như thế? Những chuyện người
khác cho là lãng mạn, tình cảm thì cậu lại thấy buồn nôn? Cậu như vậy
làm cho tớ thật muốn biết lúc cậu làm những chuyện tình cảm, lãng mạng
sẽ có hình dáng gì.”
“Vậy à?”
Thời Tây đi tới bên cạnh đôi
tình nhân kia. Bọn họ đang cố gắng tiến hành thử lần thứ tư. Thời Tây
móc ra tiền xu bỏ vào trong máy. Những con búp bê khác hắn đều không
gắp, hết lần này tới lần khác gắp con búp bê màu xanh lá cây đó. Con búp bê rớt ra khỏi máy trò chơi. Thời Tây cầm lên, xé ra, đem những mảnh
bông gòn bên trong con búp bê bỏ vào trong thùng rác.
“Như vậy
chắc sẽ dễ dàng bỏ vào ba lô hơn, đủ tình cảm chưa?” Hắn đưa tới con búp bê thê thảm chỉ còn lại một lớp da bên ngoài. Hành động này không chỉ
đả kích một mình Quả Tri, mà ngay cả đôi tình nhân kia cũng bị đả kích.
“Cậu làm vậy không phải là tình cảm, mà là ghê tởm.” Quả Tri phát điên nói.
“Cậu còn tò mò không?”
“Tớ sai lầm rồi, thật không nên nói những lời thừa thải.”
Dưới sự soi mói của cặp tình nhân kia, bọ họ rời khỏi rạp chiếu phim. Trong
tay Quả Tri cầm con búp bê. Con búp bê này là đang cảnh cáo mình không
được nói những lời buồn nôn hay sao? Nếu như mình nói ra kết cục cũng
không có đường lui giống con búp bê này? Cậu lấy điện thoại di động ra,
xem cái gì đó, đột nhiên đi tới gần Thời Tây: “Thời Tây, tớ thật yêu
cậu.”
Thời Tây dừng lại, phát ra âm thanh âm trầm: “Lão tử mới vừa cảnh cáo cậu, cậu đang ngứa ngáy thân thể sao?”
“Nhưng tớ mới vừa tra trên mạng xong. Những lời lãng mạn, tình cảm sở dĩ khiến nhiều người phát sinh cảm giác không ưa chính là bởi vì nó quá dối trá. Còn những lời tớ nói là thật lòng.” Quả Tri phân trần.
“Tớ rất nhớ cậu.”
“Tớ không thể bỏ cậu được.”
Quả Tri nói một câu lại một câu, Thời Tây đáp lại rất đạm mạc: “Câm miệng.”
“Vậy lúc nào thì tớ có thể nói?”
Thời Tây đưa tay bóp miệng của Quả Tri lại: “Rất đau?”
Quả Tri không cách nào mở miệng, không ngừng gật đầu. Thời Tây vừa không có ý buông tay ra chút nào, vừa nói khiến cho người ta tức giận: “Đây
chính là kết cục mà cậu muốn.”
Điện thoại di động trong ba-lô của Quả Tri vang lên. Thời Tây buông cậu ra, Quả Tri nhận điện thoại: “Ba,
dạ, được, con lập tức trở về.” Cậu cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Thời
Tây: “Ngày mai phải đi sao?”
“Ừ.”
“Hai tháng tới không gặp được cậu, tớ sẽ cố gắng làm quen.” Quả Tri cười nói.
“Vậy sao? Đừng có như năm ngoái, chưa được bao lâu lại nhắn tin nói muốn gặp tôi.”
“Đó là tớ…” Không tìm được lí do phản bác, tâm tình muốn gặp Thời Tây lúc
ấy mình vẫn còn nhớ rõ ràng, không cách nào phủ nhận. Cậu quyết định
nói: “Lần này tớ đây nhất định sẽ không quấy rầy cậu, tuyệt đối.”
:Nói cái gì ngu xuẩn vậy.” Thời Tây nhìn trước mặt rồi nói tiếp: “Cậu sẽ cần tớ, đối với chuyện này, tôi không có ghét.”
Mặt trời từ từ ẩn núp, lưu lại tàn quang, gió nhẹ thổi qua khiến xung quanh lay động. Ngôn ngữ của hắn so với những câu như là ‘yêu cậu’, ‘cậu thật đáng yêu’, ‘cả đời đều phải bên cạnh nhau’, một chút cũng không buồn
nôn, nhưng mỗi từ có thể xuyên qua từng tế bào trong thân thể của Quả
Tri. Phịch, phịch, là tiếng tim đập.
“Cậu nói những lời như vậy là có ý gì? Cậu muốn tớ phải làm sao bây giờ?! Cậu, cậu, cái tên đàn ông
không đứng đắn này!” Quả Tri cũng không cách nào nói lời từ biệt nữa,
xoay người liền chạy lên xe buýt..