Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 31: Chương 31: Có Chút Thông Minh, Có Chút Ngu Ngốc




Chương 31: Có chút thông minh, có chút ngu ngốc

Gần đây, tình cảm của Từ Như càng ngày càng rõ ràng. Cô luôn chủ động ngồi bên cạnh Quả Tri. Cô thỉnh thoảng sẽ quan tâm Quả Tri lạnh hay ấm. Cô có một đống lớn bài tập không hiểu cần thỉnh giáo Quả Tri, vì thế cô cũng có nhiều cơ hội mua đồ tặng cho Quả Tri.

Mặc dù mọi người trong lớp ai nấy đều cảm nhận được, duy chỉ có Quả Tri là tỏ ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Cậu đối xử với Từ Như cũng giống như đối với những người khác, không chênh lệch nhau lắm. Ngày hôm nay, Từ Như lại ngồi bên cạnh cậu. Bạn cùng phòng của Quả Tri là Kha Tuấn Kiệt. Kha Tuấn Kiệt ngồi ở bàn trên, lập tức quay đầu, hướng về phía Quả Tri nháy mắt không ngừng.

"Mặt của cậu bị gì thế? Có phải bị trúng gió không?" Quả Tri lo lắng hỏi Kha Tuấn Kiệt.

"Không có!" Kha Tuấn Kiệt liếc nhìn khuôn mặt xấu hổ của Từ Như, sau đó nhìn Quả Tri một chút. Quả Tri cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn Từ Như một chút, sau đó lại nhìn Kha Tuấn Kiệt, hiểu được, hỏi: "Từ Như, cậu, chẳng lẽ cậu..." Mặt của Từ Như đỏ hơn, không nghĩ tới Quả Tri sẽ trực tiếp hỏi như thế, cô cắn chặc đôi môi. Quả Tri nói tiếp: "Thích Kha Tuấn Kiệt sao?"

Kha Tuấn Kiệt trừng Quả Tri một cái: "Cậu thật sự ngu ngốc hay là giả bộ ngu ngốc vậy?"

"Tớ thật sự ngu ngốc, đến bây giờ mới phát hiện!"

Từ Như bây giờ không biết làm như thế nào cho phải. Kha Tuấn Kiệt cũng không muốn tiếp tục chuyện này, xoay người oán hận liếc Quả Tri một cái. Tên tiểu tử này, có phúc mà không biết hưởng.

"Quả Tri, thật ra thì tớ..." Từ Như đang chuẩn bị nói gì đó, Quả Tri đột nhiên lấy điện thoại di động ra: "Xin lỗi, cậu chờ một chút, tớ gửi tin nhắn cái đã."

Quả Tri vùi đầu nhắn tin.

【 Thời Tây, hôm nay tớ sẽ đến tiệm văn phòng phẩm mua bút, cậu có muốn mua cái gì không? 】

【 Không có! 】

【 Trả lời nhanh như vậy làm gì, cậu suy nghĩ đi, một hồi báo cho tớ biết. 】

【 Không có! 】

【 Không có thật sao? 】

【 Không có! 】

【 Tớ hoài nghi cậu đang sao chép tin nhắn. 】

【 Không có! 】

Quả Tri chu miệng, người này nhất định là đang sao chép tin nhắn rồi gửi cho mình đây mà. Vì vậy, cậu tức giận nhắn tin lần nữa, lần này xem hắn sao chép bằng cách nào.

【 Vậy cậu có bộ phận cơ thể giống như của đàn ông không? 】

【 Không chỉ có, mà còn lớn hơn của cậu. 】

Tin nhắn trần trụi này làm cho Quả Tri không nhịn được lau màn hình điện thoại di động. Gì đây? Rốt cuộc cậu ấy đang nói cái gì đây? Chuyện này, không phải cái đề tài này là do chính cậu mở đầu sao?

Từ Như ngồi một bên cẩn thận quan sát biểu cảm của Quả Biết. Cậu vẫn như cũ, trên mặt là nụ cười, nhưng nụ cười này lại rất đặc biệt, so với bình thường không giống nhau, so với nụ cười dành cho mình cũng không giống nhau. Không nói ra được không giống nhau ở điểm nào, nhưng chính là không giống nhau. Phảng phất có một luồng hơi thở ấm áp từ trong cơ thể cậu ấy xông ra, ngay cả mình ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.

Quả Tri bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, nghiêng đầu nhìn Từ Như: "Đúng rồi, khi nãy cậu muốn nói cái gì?"

"Không có, không có gì."

Giáo viên đi vào, bọn họ bắt đầu vào học. Từ Như không cách nào nghiêm túc học được, trong lòng cô có một nghi vấn, muốn hỏi Quả Tri nhưng không biết phải mở miệng như thế nào hoặc là có nên mở miệng hỏi hay không. Nếu như nhận được câu trả lời mà mình không muốn nghe thì phải làm sao?

Chuông tan học đánh vang lên, Quả Tri đứng lên chuẩn bị đi tới phòng ăn, Từ Như cũng đi theo: "Quả Tri, cậu muốn đi ăn cơm trưa sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy, tớ có thể đi cùng với cậu không? Có chuyện muốn hỏi cậu."

Quả Tri suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu một cái: "Vậy đi thôi!"

Bọn họ đi trong sân trường, Từ Như bước rất chậm, Quả Tri đi ở bên cạnh cô. Từ Như có chút bất an, có chút thấp thỏm. Quả Tri cũng không có nhìn Từ Như, chẳng qua là nhìn một đôi tình nhân mặt mũi hạnh phúc nắm tay nhau đi ở trước mặt mình: "Cậu cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ tìm được hạnh phúc, bởi vì mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về mình. Vận khí tớ tốt, nên đã tìm được."

"Cậu, đã có người thích?" Từ Như có chút mát.

"Không phải là thích bình thường, mà là người rất thích. Ai nha, sao tớ lại đột nhiên nói chuyện này với cậu chứ. Tớ cuối cùng vẫn không kìm chế được miệng mình, đã bị bạn bè nhắc nhở rất nhiều lần." Quả Tri có chút xin lỗi sờ đầu một cái, ánh mắt trong suốt nhìn Từ Như: "Cậu có từng trải qua chuyện này chưa? Sau khi gặp được một người liền muốn cùng người đó sống chung cả đời."

"Tớ không có."

"Quả nhiên tớ rất kỳ quái."

"Không, không, cậu không kỳ quái."

Bên này, Hoa Cốc Vũ không ngừng nói vào lỗ tai của Thời Tây. Hai người này đồng thời xuất hiện, là sơ sót của hoàn cảnh.

"Thời Tây, cậu nhất định phải thừa nhận dáng dấp của tôi rất tuấn tú, rất tuấn tú. Nếu không tôi và cậu không xong."

"Nghe được không?"

Từ lần trước, sau khi bị Thời Tây đả kích, mục tiêu duy nhất trong cuộc sống bây giờ của hắn chính là làm cho Thời Tây thừa nhận sắc đẹp của mình.

"Tôi đẹp trai nhất thế giới."

Thời Tây lãnh đạm quan sát Hoa Cốc Vũ: "Những lời này cậu làm cách nào để nói ra khỏi miệng vậy?"

"Đương nhiên là từ tâm mà nói. Cậu nhìn gương mặt này, vóc người này, tỷ lệ hoàn mỹ này thử xem. Tôi là đứa con được thượng đế sủng ái. Này!" Hoa Cốc Vũ vừa nói, vừa thấy Quả Tri và một người nữ sinh đi ở phía trước trò chuyện thân mật. Hoa Cốc Vũ mang theo trêu chọc, đưa tay khoác lên trên vai của Thời Tây: "Cậu xem, Quả Tri cắm sừng cậu rồi kìa. Đây là báo ứng của cậu đó, mau thừa nhận tôi đẹp trai đi, tôi có thể giúp cậu đi đánh Quả Tri." Rốt cuộc chuyện này đối với Hoa Cốc Vũ quan trọng như thế nào, mà có thể dễ dàng bán đứng Quả Tri.

Thời Tây cũng nhìn cảnh trước mặt, hắn không lộ ra vẻ gì, sau đó đi lên phía trước, cũng không nói lời nào, đưa tay đẩy Từ Như ra. Từ Như có chút lảo đảo ngã về phía sau, lúc sắp té lại được Hoa Cốc Vũ đỡ lại. Hoa Cốc Vũ đáp lại Từ Như bằng một nụ cười ôn nhu: "Cậu không sao chứ?" Từ Như thấy gương mặt đẹp trai và và nụ cười tươi của Hoa Cốc Vũ, có chút sửng sốt. Hoa Cốc Vũ ngẩng đầu chứng minh với Thời Tây: "Cậu xem, có phải tôi rất tuấn tú không?"

Lời của Hoa Cốc Vũ bị Thời Tây bỏ quên, Quả Tri giật mình nhìn Thời Tây. Hắn không nói lời nào mà đã đẩy Từ Như ra. Thời Tây không cảm thấy áy náy hay là có lỗi chút nào. Vì trong mắt của hắn, thế giới này không có sự phân biệt giới tính, bất kể là nam sinh hay là nữ sinh cũng đều giống nhau, đều là sinh vật biết động đậy. Hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian của mình để phân biệt nam với nữ.

"Từ Như, cậu không sao chứ? Thời Tây, sao cậu lại xô cô ấy ra?" Quả Tri cũng không có trách cứ, chẳng qua là hỏi thăm.

"Bởi vì tôi muốn." Thời Tây trả lời như vậy, làm cho Quả Tri không còn lời gì để nói. Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri đi theo: "Nhưng đó là bạn của tớ, cô ấy chỉ là muốn ăn cơm cùng tớ mà thôi."

Bọn họ bỏ hai người lại đằng sau. Hoa Cốc Vũ tiếp tục biểu diễn sự ôn nhu của hắn: "Xin lỗi nha, người bạn kia của tôi bởi vì không có đẹp trai bằng tôi, cho nên tâm tình không tốt, không cẩn thận xô trúng cậu, cậu đừng để bụng nha."

"Không có, không có gì."

"Cô ấy vô duyên vô cớ muốn ăn cơm cùng cậu sao? Có phải gương mặt ngu xuẩn này của cậu lại nở ra nụ cười làm cho người khác bị ảo giác rồi phải không?" Thời Tây rất dễ dàng đã nhìn thấu sự thật. Có lẽ nếu tính tình Quả Tri cứng rắn một chút nữa, lạnh lùng một chút nữa, thì sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy. Nhưng Thời Tây cũng không muốn thay đổi tính tình của Quả Tri, chuyện này mặc dù là tai họa ngầm, thế nhưng người này vẫn là Quả Tri, không cần thay đổi.

"Thật ra thì tớ biết, tớ đại khái đoán được, cho nên tớ nói cho cô ấy biết rằng tớ đã có người mình thích rồi." Quả Tri đơn giản trả lời, Thời Tây quay đầu nhìn Quả Tri, cứ tưởng rằng cậu sẽ đần đồn, cái gì cũng không cảm nhận được. Xem ra Quả Tri sẽ tự động tiêu trừ tai họa ngầm của mình.

Quả Tri thật ra thì cho tới bây giờ là giả bộ ngu ngốc. Cậu không muốn phơi bày tình cảm của Từ Như, không muốn làm cho cô ấy lúng túng, khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn để cho Từ Như ôm hy vọng với mình. Vì vậy, cậu cố ý ở trước mặt Từ Như gửi tin nhắn cho Thời Tây, cũng cố ý nói cho Từ Như biết tình cảm của mình.

"Này, Thời Tây, cậu có ghen không?"

"Không cần biết."

Quả Tri nghênh nghênh lỗ mũi.

"Cô gái đó tên gì?"

"Từ Như, cậu hỏi chuyện này để làm gì?"

"Chuyện này không liên quan tới cậu."

Ngày hôm sau, Quả Tri gõ vang cửa phòng của Thời Tây. Thời Tây mở cửa ra liền trở về ngủ trên giường. Quả Tri nhàm chán ngồi trên bàn, đột nhiên thấy mấy trang giấy nằm bên dưới máy laptop.

Phía trên tờ giấy viết như vậy:

Người này mang mắt kính gọng đen dầy cộm, nặng nề. Cô gái có bộ dáng xấu xí tên là Từ Như. Cô còng lưng nhặt ve chai ở ven đường, bươi đống vật dụng mà người khác đã bỏ đi. Hằng ngày, cô cứ theo thường lệ đi nhặt ve chai ở ven đường. Một cái lon lăn ra giữa lộ, cô cuống quít muốn chạy theo để lượm lên, nhưng không may một chiếc xe tải từ đằng xa chạy tới với tốc độ như bay. Cô quay đầu, nét mặt của cô không kịp thay đổi liền bị nghiền ở dưới bánh xe. Tài xế xe tải cũng không dừng lại, lái xe đi, sau đó trên đường, càng ngày càng có nhiều phương tiện chạy ngang qua, không ngừng cán ngang thì thể của cô ấy, không ngừng cán ngang, không ai nguyện ý dừng lại.

Quả Tri đọc đoạn văn ngắn này. Cái này, cái này, là cái gì đây?! Mặc dù văn phong vẫn mang tính thực tế như cũ, nhưng lần này lại xen lẫn ngây thơ.

Chuyện này, là đang ghen phải không?

Mặc dù có hơi có lỗi với Từ Như, nhưng Quả Tri không có cách nào che giấu tâm tình của mình. Cậu đột nhiên nhào lên trên giường, đè ép Thời Tây. Thời Tây bị sức nặng đè lên, tỉnh giấc, mắng to: "Cậu muốn chết sao? Quả Tri."

Quả Tri có chút thông minh, nhưng cũng có chút ngu ngốc. Cậu thật sự chỉ muốn chung sống cả đời cùng Thời Tây, không muốn nếm thử những người khác, những tình cảm khác. Thấy Thời Tây, cậu liền biết, là hắn, là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.