Chương 29. Cũng được
Nghe được câu này, Quả Tri vô cùng kinh ngạc. Cậu quan sát khuôn mặt dễ nhìn kia của Thời Tây. Những lời của Thời Tây, xông vào trong đầu của cậu, làm rối loạn suy nghĩ của cậu; xông vào trong thân thể của cậu, làm rối loạn nhịp tim của cậu. Chẳng qua chỉ là mấy chữ tạo thành một câu nói, đơn giản như vậy cũng có thể làm lòng của Quả Tri rung động.
Cậu ngây người đứng tại chỗ, hai tay buông duỗi xuống. Thời Tây có chút không nhịn được: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?" Nói xong xoay người chuẩn bị đi thì bị Quả Tri nắm ống tay áo lại: "Cậu chờ tôi thong thả lấy lại sức."
"Cậu là một tên ngu xuẩn sao?"
"Tớ..."
Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri đi theo sau. Đi hai bước lại chạy hai bước mới có thể đuổi kịp Thời Tây. Cậu ở phía sau có chút oán trách, nhưng không phải oán trách Thời Tây, mà là tự oán trách mình: "Chân của cậu dài quá, chân tôi thì ngắn như vậy. Xem ra, nếu chạy vào thế giới của cậu, tớ sẽ kiệt sức mà chết mất. Sau này tớ phải lái xe đụng vào thế giới của cậu mới được."
"Trong thế giới của tôi, mỗi lần dừng xe đều phải đóng lệ phí."
"Bao nhiêu tiền?" Quả Tri hỏi.
"Một lần dừng xe bằng 100 lần trên giường."
"Đầu óc cậu đen tối quá!" Quả Tri hoảng sợ: "Vậy, chỉ cần tớ dừng một lần, cũng đủ chết trên giường của cậu rồi."
"Vậy..." Thời Tây trả lời như vậy, Quả Tri còn cho rằng Thời Tây từ bi sẽ miễn phí dừng xe cho mình, ai ngờ Thời Tây nói tiếp: "Vậy thì làm dưới sàn nhà. Chết trên giường, mắc công phải thay tắm nệm mới, phiền phức lắm!"
"Cậu, cậu..." Từ ngữ mắng chửi người khác của Quả Tri có giới hạn, hồi lâu cậu mới xuất ra một câu nói: "Cậu là người không đứng đắn!" Những lời này đối với Thời Tây mà nói không đau không nhột.
Thấy Thời Tây không lên tiếng, Quả Tri lại cho rằng mình mắng Thời Tây, làm tổn thương lòng tự ái của hắn. Cậu không đành lòng, hỏi: "Này, vậy ở bãi đậu xe có hoạt động ưu đãi gì hay không?"
Thời Tây dừng lại, vẫn như cũ không nói tiếng nào, Quả Tri đi tới bên cạnh Thời Tây, ghé đầu muốn nhìn rõ biểu cảm của Thời Tây có đang tức giận hay không. Trong bóng đêm mơ hồ, Thời Tây đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Quả Tri. Nhiệt độ cơ thể của Quả Tri đang tăng lên, không ngừng tăng lên cao. Quả Tri nóng đến đỏ mặt, bàn tay cũng nóng như đang chạm vào lửa.
"Không được trả giá!"
"À!" Đối mặt với ưu đãi như vậy, Quả Tri cũng không biết nên nói gì.
Quả Tri nhìn chằm chằm đoạn đường phía trước mà Thời Tây đang bước đi. Cậu suy nghĩ, giá như con đường này dài thêm một chút nữa thì tốt biết mấy. Không chỉ vào lúc này, không chỉ đêm hôm nay, cậu có thể đi cả đời trên con đường này cùng Thời Tây.
Trên đường đi, Quả Tri không ngừng ngáp. Cậu rất ít khi ngủ trễ như thế. Cơn buồn ngủ làm cho cậu mở mắt không nổi. Vừa vào cửa, Thời Tây liền ngồi trước máy laptop, còn Quả Tri rửa mặt sơ sơ, sau đó nằm vật xuống ở trên giường. Thời Tây quay đầu, nhìn Quả Tri nằm lỳ ở trên giường, bĩu môi, đứng lên đi đắp chăn cho Quả Tri. Thời Tây cúi đầu nhìn mặt của Quả Tri. Khóe miệng của Quả Tri mang theo chút mỉm cười.
"Cái khuôn mặt gì đây?" Thời Tây đưa tay ra, cầm khuôn mặt tươi cười của Quả Tri. Thời Tây bóp mặt của Quả Tri, Quả Tri cau mày, phát ra tiếng kêu mơ hồ. Thời Tây buông tay ra, thô lỗ kéo tấm chăn lên đắp qua khỏi đầu của Quả Tri, sau đó lại tiếp tục ngồi trước máy laptop.
Sáng sớm, Quả Tri tỉnh giấc. Cậu vuốt mặt ngồi dậy, nhìn Thời Tây đang ngủ say. Cậu thận trọng mặc quần áo tử tế vào, sau đó cầm máy chụp hình lên, nhẹ nhàng khép cửa, đi đến trường. Đi được nửa đường, cậu nhận được điện thoại của mẹ.
"Mẹ, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, hỏi thăm con tuần này có về nhà hay không? Cô của con sinh em bé, muốn mời nhà chúng ta cùng ăn mừng, con cũng đã lâu không về nhà."
"Thì ra là thế. Vậy thứ sáu con sẽ về."
"Ừ~, chú ý an toàn đó!"
"Dạ, gặp lại mẹ sau."
Buổi chiều thứ sáu, cậu tạm biệt Thời Tây xong, liền đi xe lửa về nhà. Mẹ Quả Tri thấy cậu, không nhịn được một mực mỉm cười. Quả Vân vẫn nghiêm túc như cũ: "Con quen với cuộc sống đại học chưa?"
"Dạ, ở trong trường đại học rất tốt."
"Có theo kịp chương trình học không?"
"Dạ, cũng tạm được."
"Cái gì mà tạm được. Bình thường nghiêm túc học tập một chút, đừng nghĩ rằng vào được đại học rồi là có thể buông lỏng ăn chơi. Nếu không, đến lúc con ra ngoài xã hội sẽ thất bại."
"Da, con biết rồi!"
"Cũng đừng đi gây chuyện với bạn học, dù sao bây giờ ba mẹ cũng không có ở bên cạnh con."
"Dạ!"
Những điều Quả Vân dạy dỗ, Quả Tri cũng chưa từng chán ghét. Cậu đã quá quen thuộc, cậu nghe từ khi còn là một đứa trẻ cho đến tận bây giờ.
Buổi tối, ba người ngồi trên bàn ăn cơm. Điện thoại trong túi quần của Quả Tri reo lên. Là Thời Tây gọi tới.
"Thời Tây!"
"Ừ, cậu để bút ở chỗ nào vậy?"
"Tớ để trong ngăn tủ thứ hai ở đầu giường của cậu đó."
"Ừ!"
Thời Tây cúp điện thoại, Quả Tri khép điện thoại di động lại, không nhịn được biểu cảm trên mặt. Quả Vân cau mày nhìn mặt của Quả Tri: "Thời Tây là ai?"
Quả Tri đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, sắc mặt cậu tái nhợt, hai chân bất an bắt chéo với nhau ở dưới bàn. Phải nói dối sao? Nhưng mình phải nói dối bao lâu nữa? Phải nói dối như thế nào đây? Quả Tri không thích nói dối, lại càng không thích nói dối trong hoàn cảnh này. Hồi lâu lại hồi lâu nữa, cậu rốt cục quyết định nói ra sự thật: "Ba à, con thật xin lỗi. Con cuối cùng vẫn thích nam sinh. Con thật xin lỗi, con không có biện pháp khống chế mình."
Trong nhà bỗng trở nên rất yên tĩnh, sắc mặt Quả Vân tái xanh nhìn chằm chằm Quả Tri: "Con nói cái gì?"
"Thời Tây, là người con thích, là nam sinh." Quả Tri không dám nhìn biểu cảm của Quả Vân. Thân thể của cậu căng thẳng, sợ, rất sợ chuyện cậu sắp phải đối mặt.
Quả Vân để bát cơm xuống bàn, lấy một điếu thuốc ra hút, dùng sức trút khói thuốc qua lỗ mũi. Chu Tuệ nhìn Quả Tri: "Con, con đã nghĩ kĩ rồi sao?"
"Dạ, con đã nghĩ rất kĩ rồi. Ba à, ba có thể đánh con, mắng con. Con, con cũng sẽ không thay đổi tình cảm của mình đâu."
Quả Vân trước sau không lên tiếng. Ông cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, gạt tàn thuốc đi, thở dài: "Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Lần trước đánh con, con cũng không có thay đổi. Lần này tiếp tục đánh con, con sẽ thay đổi sao? Nếu như con đã quyết định, ba còn có thể nói gì được nữa. Con thích Thời Tây, vậy sống chung với nó đi. Phận làm cha cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."
Quả Tri không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình: "Ba đồng ý sao? Còn mẹ, mẹ cũng đồng ý luôn sao?"
"Ba con cũng đã đồng ý, mẹ còn có thể nói gì nữa đây?"
Nội Tâm của Quả Tri bị một loại cảm giác kỳ diệu che lấp. Cậu nhào tới ôm lấy ba, mắt của cậu chảy ra một thứ chất lỏng xinh đẹp: "Con thật sự rất thích Thời Tây, cũng rất thích ba mẹ."
Đột nhiên, tất cả hình ảnh biến mất. Quả Tri mở mắt ra, trước mắt chỉ có trần nhà và căn phòng đã quen thuộc. Cậu ngủ ở trên giường, nghiêng đầu bên cạnh là Thời Tây. Thì ra là một đêm đã trôi qua, cậu không có rời khỏi căn phòng của Thời Tây, cậu không có nhận điện thoại của mẹ, cậu không trở về nhà, tình cảm của cậu cũng không được công nhận.
Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua, chính là ước muốn của Quả Tri. Ước muốn của cậu, là được mọi người công nhận tình cảm của mình một cách dễ dàng như thế.
Cậu dùng sức đá tấm chăn xuống, Thời Tây cau mày mở mắt ra: "Cậu làm gì thế?" Quả Tri quay đầu, mặt của cậu mang theo nụ cười, so với nắng sớm còn ấm áp hơn. Cậu chui vào trong ngực Thời Tây: "Không có gì, chỉ là mới vừa mơ một giấc mơ đẹp mà thôi."
"Người điên!"
Quả Tri vẫn như cũ tựa đầu vào trong ngực Thời Tây, trong chốc lát phát ra tiếng cười khúc khích. Thời Tây cau mày lần nữa: "Rốt cục cậu ăn gì để sống tới bây giờ vậy?"
"Ai cần cậu lo!" Quả Tri lần nữa phát ra tiếng cười khúc khích.
Cho dù biết đó chỉ là giấc mơ, nhưng Quả Tri không hề cảm thấy nuối tiếc. Chẳng qua là cảm thấy, cho dù là giấc mơ, cũng được.