Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 75: Chương 75: Khích Lệ Không Chỉ Bởi Vì Cậu




Chương 75. Khích lệ không chỉ bởi vì cậu

Tác giả: Angelina

Người chuyển ngữ: Liêu Phong

Facebook: http://facebook.com/tg.lieuphong

Instagram: typhoon_1210

“Thời Tây. cậu chuốt bút chì đều như vậy, thật là lợi hại.”

“Thời Tây, nắp của chai nước suối cứng như vậy mà cậu chỉ cần một cái là có thể mở được. Cậu thật là đẹp trai mà!”

“Thời Tây, đi lên cầu thang nhiều như vậy cũng không thấy mệt, sao cậu lại làm được vậy?”

“Thời Tây, cậu ăn cái gì cũng sẽ không làm rơi đồ ăn xuống đất, thật khéo!”

“Thời Tây, lúc hôn cậu cũng không đỏ mặt, cậu khống chế cảm xúc thật giỏi nha!”

“...............”

Một ngày đẹp trời nào đó, Quả Tri nói ra vô số lời khích lệ Thời Tây. Sau ngày đó, mới vừa kết thúc tiết thể dục, cậu ôm quả bóng rỗ chạy lên cầu thang. Mặt của cậu đỏ lên vì vận động, trên trán toát ra mồ hôi ướt, phát hiện Thời Tây trước mặt. Trong tay của hắn cầm sách mới mượn từ thư viện.

“Thời Tây!” Quả Tri đuổi theo, sau đó sóng vai Thời Tây mà đi. Cậu nghiêng đầu xem bìa sách, sách Thời Tây mượn là quyển sách cậu chưa từng nghe qua cái tên: “Một năm cậu đọc bao nhiêu quyển sách thế? Tớ thì không đọc nhiều như cậu, trừ những cuốn sách có liên quan tới học tập và phương diện chụp ảnh ra thì tớ không hề có nghị lực đọc bất kì thứ gì. Cậu thật.” Lời khích lệ của cậu còn chưa nói ra khỏi miệng, Thời Tây quay đầu nhìn chăm chú vào mặt của Quả Tri. Biểu cảm nói chuyện và nội dung lời nói của Thời Tây đối lập với nhau: “Bây giờ dáng vẻ của cậu rất dễ thương, biết không?”

Quả Tri hoảng sợ quay ngược lại mấy bước. Thời Tây sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn đang nói cái gì thế? Thế giới sắp bị hủy diệt sao?

“Như vậy, thật không?” Trong lúc nhất thời Quả Tri cũng không biết phải trả lời như thế nào, có chút hoang mang lại có chút cao hứng, lại ngượng ngùng nhìn Thời Tây. Cậu đùa bỡn quả bóng rỗ trong tay: “Bên ngoài trường học có một quán ăn mới mở, nghe nói không tệ, hôm nay chúng ta cũng đi thử một chút đi?”

“Ừ, cậu thật biết sắp xếp.”

Lại là một câu khích lệ! Quả Tri cẩn thận quan sát biểu cảm của Thời Tây, không có gì dị thường. Chẳng lẽ chẳng qua đơn thuần là do tâm trạng của hắn tốt, hay là do hắn đang mỉa mai mình? Cậu yếu ớt nói: “Nếu như cậu không muốn đi thì có thể nói thẳng.”

“Làm sao có thể chứ. Những gì cậu đề cử luôn luôn không tệ.”

Người nào vậy? Người đứng bên cạnh mình rốt cục là người nào vậy?! Quả Tri nhận một câu lại một câu khích lệ, rốt cục không chịu nổi: “Vậy một lát nữa tớ chờ ở trước cổng trường.”

“Ừ.”

Quả Tri cũng không quay đầu lại mà chạy đi. Cậu cảm thấy khủng hoảng, không ngừng suy đoán nội tâm của Thời Tây, nhưng cái gì cậu cũng không đoán ra được, cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ không có biện pháp nghiêm túc học tập. Quả Tri xoa rối bù tóc của mình, dùng sức xoay sách. Thật vất vả mới kết thúc buổi học, Quả Tri đứng ở ngoài cổng trường chờ Thời Tây. Cậu lo âu, đưa móng tay lên miệng cắn, lại lâm vào suy nghĩ. Khả năng cự tuyệt và đả kích của Thời Tây bỏ nhà ra đi rồi sao?

Từ sau lưng một cánh tay đưa tới, kéo cánh tay đang đưa vào miệng của Quả Tri ra, giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Cậu cho rằng mình là thiếu nữ sao? Còn cắn móng tay nữa.” Thời Tây đã khôi phục lại bình thường rồi sao? Quả Tri mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Thời Tây lại nói tiếp: “Người ưu tú như cậu, có thói quen xấu sẽ không tốt.” Sống lưng Quả Tri lại lạnh một trận kịch liệt.

“Ha ha ha~~~ hay là chúng ta đi thôi. Ngây ngô một hồi quán ăn đầy người bây giờ.” Nục cười khô khốc, cứng ngắt treo ở khóe miệng.

Bên trong quán ăn trang trí không gọi là hoa lệ nhưng được cái rất sạch sẽ, gọn gàng. Hai người ngồi ở vị trí trong góc. Quả Tri vô tình hay cố ý đều bắt gặp được ánh mắt Thời Tây nhìn mình. Thời Tây gắp đồ ăn bỏ vào trong bát của Quả Tri: “Sao lại không ăn?”

“Không tại sao hết, chỉ là muốn chờ cậu ăn trước thôi.” Cậu tùy tiện viện một lí do.

“Vậy sao? Thật là lễ phép.” Thời Tây bình tĩnh nói.

Thức ăn trở nên khó có thể nuốt trôi, Quả Tri không nhịn được: “Mấy hôm nay cậu viết tiểu thuyết về một nhân vật có nhân cách kì lạ hay sao?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

Còn hỏi tại sao? Cậu như vậy không phải là rất rõ ràng rồi sao?!

“Chẳng lẽ cậu muốn đá tớ, cho nên để cho tớ trải nghiệm sự dịu dàng cuối cùng trước lúc chia tay?”

“Sao có thể chứ!”

“Vậy cậu tại sao…”

“Cậu thông minh như vậy chẳng lẽ không biết tại sao?” Thời Tây cười, đây là loại nụ cười gì mà khiến cho người ta kinh hãi thế! Quả Tri ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng lên cả rồi. Cậu không thể nào tiếp tục nói chuyện, bất kể nói cái gì cũng nhận lấy khích lệ của Thời Tây, rõ ràng nên cảm thấy vui vẻ nhưng hết lần này tới lần khác đều có cảm giác sởn tóc gáy là sao?

“Dáng vẻ trầm mặc của cậu khiến cho cậu trở nên rất chững chạc.”

Lại nữa! Là ác mộng sao?! Quả Tri nhai cơm, đứng ngồi không yên, hai chân không ngừng qua lại ở dưới bàn: “Thời Tây, tớ, tớ đã làm chuyện gì xấu sao?”

“Không có, cậu rất tốt.”

“Thật sao? Cảm ơn cậu.” Hai giây sau, Quả Tri đặt hai tay lên trên bàn: “Tớ không ổn, bây giờ tớ một chút cũng không ổn! Cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi. Tớ trở nên mập, tớ bị suy nhược thần kinh, tớ không có đại não, tớ nên câm miệng, đúng không? Đây mới chính là những lười cậu muốn nói, đúng không?” Hoàn toàn mất khống chế, nếu như không có nghe nhầm, những lời mình vừa mới nói là đang tự đánh vào bản thân. Thời Tây phảng phất không nghe gì, mặc cho Quả Tri ngồi ở đối diện kêu la, không nhúc nhích mà tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn cơm nước xong, bọn họ đi vào trong hẻm nhỏ. Đoạn thời gian trước Quả Tri vô tình phát hiện một con đường tắt đi đến chỗ Thời Tây ở. Con đường nhỏ hẹp, bẩn thỉu không chịu nổi, xung quanh là những vật phẩm bỏ đi chất thành đống, tờ báo bị gió thổi bay lăn lộn. Giống như con đường bị con người lãng quên, sẽ có rất ít người đi con đường này. Quả Tri không muốn đi một mình trên con đường này, phong cảnh như thế sẽ khiến cho người ta có chút cảm thấy cô độc.

Cậu nhìn chằm chằm mủi giày: “Này, Thời Tây.”

“Sao?”

“Cậu có thể đừng khen tớ nữa không? Không phải là rất kì quái sao? Luôn cảm thấy không được tự nhiên và không được tự nhiên.”

Thời Tây hồi lâu không nói gì, xoay người, năm ngón tay nắm lấy mặt của Quả Tri, giọng nói âm trầm cắn răng nói: “Thì ra là người như cậu cũng biết cảm nhận của tôi.”

“Sao? Sao?!” Quả Tri mở to hai mắt.

“Không cho cậu chút dạy dỗ quả nhiên không được.”

“Cậu làm sao có thể đem những lời khích lệ của tớ ra so sánh với cậu. Tớ là nói ra từ thật lòng, còn cậu thì không! Khó trách tớ luôn cảm thấy khích lệ của cậu giống như là đang đả kích tớ.”

“Đừng có tìm lí do này kia.” Thời Tây nói.

Miệng của Quả Tri đã bị bóp méo nhưng cậu vẫn không từ bỏ phản bác: “Nếu như tớ không có thói quen khích lệ cậu, nếu như một ngày nào đó tớ không khen cậu, cậu cũng chắc sẽ cảm thấy không quen đâu.”

“Tôi sẽ rất quen.”

“Đến lúc đó đừng nói là tớ vô tình. Hơn nữa, khích lệ không chỉ bởi vì cậu mà cũng là bởi vì tớ. Nếu như không khen cậu, miệng tớ sẽ rất ngứa.” Là lí do kì quái gì đây? Mặt của cậu lộ ra bộ dáng nghiêm túc, lại có chút buồn cười. Thời Tây buông miệng của Quả Tri ra, nhỏ nhẹ cười, kéo Quả Tri lại gần, nâng mặt của cậu lên, nhẹ nhàng đưa môi chạm vào môi của Quả Tri: “Bây giờ thì sao?”

“Hiện, bây giờ, ngứa hơn.”

Thời Tây lần nữa hôn môi của Quả Tri, khẽ cắn môi của cậu: “Sẽ hôn đến khi nào cậu kêu đau mới thôi.” Quả Tri đưa tay bắt lại hông của Thời Tây, dán thật chặt vào ngực của hắn. Cậu không dám nhìn vào mắt của Thời Tây, đành phải nhìn chằm chằm vào cổ áo của hắn: “Cho dù có đau tớ cũng sẽ không kêu lên.”

“Vậy tôi cũng không khách khí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.