Chương 64. Nguồn điện ( Power supply )
Buổi trưa, Quả Tri
bị nhạc chuông điện thoại đánh thức. Thấy tên người gọi đến là ba, cậu
hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cầm điện thoại lên nghe.
“Ba.”
“Con đang ở đâu vậy?”
“Con còn ở trường.”
“Khi nào về nhà? Mẹ con đã đi mua đồ ăn chờ con về rồi đó.”
“Mấy hôm thi cử ngủ không ngon nên hôm nay con ngủ quên. Con sẽ về nhà trước bữa ăn tối.”
“Ừ, trên đường chú ý an toàn.”
“Dạ.”
Chờ bên kia cúp điện thoại Quả Tri mới đặt điện thoại lên cái tủ đầu
giường. Cậu trở mình nằm ngang ở trên giường, đưa tay ra sau lưng gãi
gãi, đầu ngón tay đụng chạm vào người đang ngủ bên cạnh. Cậu lẩm bẩm một mình: “Thời Tây, cậu nghĩ xem, nếu như trên đời này chuyên gì cũng như ý muốn của mình thì tốt biết mấy. Tớ có thật nhiều mâu thuẫn. Rõ ràng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn, nhưng mà cũng không thể giảm bớt
được chút nào áy náy với bọn họ. Không muốn đả thương lòng của bọn họ,
cuối cùng lại đả thương lòng của bọn họ. Có lúc, tớ thậm chí hy vọng bọn họ không đối xử quá tốt với tớ như vậy.”
Hồi lâu, Thời Tây mở mắt ra: “Đừng nói những lời ngu xuẩn, nhanh rời giường về nhà sớm một chút đi.”
“Đuổi tớ đi sao? Tớ muốn nằm lại một chút nữa.”
Thời Tây rời giường mặc quần áo tử tế, ném quần áo của Quả Tri lên giường:
“Mau dậy đi, tôi đưa cậu về nhà.” Nghe được lời của Thời Tây, Quả Tri
ngồi dậy, cho rằng mình nghe nhầm: “Mới vừa rồi cậu nói đưa tớ về nhà
sao? Không phải là đưa xuống dưới lầu, không phải là đưa đến trạm xe, mà đưa đưa tớ về nhà, đúng không?”
“Hỏi nhiều quá rồi.”
“Chờ tớ.” Quả Tri luống cuống tay chân mặc quần áo.
Hôm qua cậu đã đem hành lý tới đây. Sau khi Quả Tri chuẩn bị xong, hai
người liền lên đường đi tới trạm xe. Bởi vì là nghỉ hè nên xung quanh
trạm xe lửa có rất nhiều người. Quả Tri đã đặt mua vé trước, bây giờ
trạm xe chỉ còn lại vé đứng.
“Hay là đưa tớ tới đây thôi.”
Thời Tây không lên tiếng, hắn đã mua vé xong, kéo hành lý của Quả Tri lên
xe. Quả Tri đứng ở trước chỗ ngồi: “Tớ không muốn ngồi, cái mông sẽ trở
nên to ra, cậu ngồi đi.”
“Ngồi xuống cho tôi.” Tay Thời Tây đặt trên đầu Quả Tri, đẩy cậu ngồi xuống vị trí.
“Tớ ngồi một chút, cậu ngồi một chút. Hai chúng ta luân phiên nhau ngồi đi.”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ nhường cậu đứng?”
Quả Tri không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi. Cậu không cần hoa hồng,
không cần sô cô la, không cần những cây nến. Những cái đó đôi khi làm
cho người ta cảm thấy quá giả tạo. Cậu chỉ cần một động tác nhỏ nhặt,
một câu nói vô ý, như thế cũng có thể khiến nội tâm của cậu rung động.
Chiếc xe từ từ tăng tốc, phong cảnh ngoài cửa sổ tựa như lùi lại ở đằng sau.
Bên trong xe có rất nhiều âm thanh và mùi hương khác nhau. Có nhiều
người không ngừng đi qua lại ở lối đi chính giữa chật chội. Quả Tri ngồi tại chỗ chơi game trên điện thoại, Thời Tây đứng ở bên cạnh cậu đeo tai nghe nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tiếng trò chuyện của người xung quanh
không ngừng truyền vào tai của Quả Tri. Người nào kiếm được nhiều tiền,
nhà ai sinh đứa con thứ ba, ai làm ăn gian dối… Những chuyện xấu tốt đều đem ra nói không chút kiêng kị. Quả Tri cũng muốn trò chuyện, nhưng
những lời thoại đều nằm ở trong lòng. Mùa hè này cậu có cần tớ ở bên
cạnh hay không? Nếu như lúc tớ níu kéo cậu, cậu có thể dành thêm một
chút thời gian ở lại với tớ hay không? Mình không thể nói ra khỏi miệng, người bên cạnh sẽ nghe được, đằng sau sẽ nghe được, phía trước cũng sẽ
nghe được.
Không phải là hèn nhát, chỉ là không đủ dũng cảm.
Dần dần ý thức rõ mọi người sẽ khó có thể chấp nhận loại tình cảm này, tớ
chỉ có thể yên tĩnh yêu cậu. Yên tĩnh, có thể là thói quen, cũng có thể
là tớ thích như vậy. Chuyện tình cảm bản chất chỉ là chuyện của hai
người. Bây giờ không hỏi cậu được, một chút vẫn có thể lặng lẽ hỏi cậu
được mà.
Trong nháy mắt chiếc xe tiến vào trong đường hầm. Mất đi
ánh sáng, buồng xe trở nên khá tối tăm. Quả Tri tựa đầu vào trên thân
thể của Thời Tây. Hơi thở của hắn bọc Quả Tri lại. Chỉ một giây như vậy, cậu tựa hồ muốn nói với tất cả mọi người mình đang rất hạnh phúc.
Chuyến xe tới trạm thì dừng lại, không ít người đi xuống xe. Quả Tri muốn để
cho những người khác đi xuống trước, nào ngờ lại bị Thời Tây kéo đi. Mới vừa đi khỏi trạm xe không bao xa hai người liền gặp phải ăn xin. Một
người đàn ông trung niên và con trai của ông quỳ dưới đất, ở phía trước
một cửa hàng có treo rất nhiều bảng hiệu. Khuôn mặt ngây thơ của đứa bé
có gì đó buồn buồn không vui, quỳ trên mặt đất nhìn người đi đường tới
lui. Quả Tri không kịp chờ đợi móc tất cả tiền trong túi ra, đau lòng
đặt ở trên tay của đứa trẻ, sờ đầu của nó một cái: “Gáng học giỏi nhé!”
Ba của nó cảm động gật đầu: “Khi nào có đủ tiền đóng học phí sẽ đưa nó đi học. Cảm ơn cậu.”
Quả Tri đứng lên, thấy Thời Tây không có phản ứng gì đi về phía trước, hắn
cũng không nhìn đứa trẻ một cái. Cậu đuổi theo: “Đứa trẻ kia thật khiến
cho người ta đau lòng.”
“Cậu nên đau lòng cho tiền của mình thì hơn.”
“Cậu còn mạnh miệng như vậy! Rõ ràng cậu không đành lòng nhìn đứa trẻ đáng
thương kia.” Quả Tri đã mỹ hóa Thời Tây quá nhiều rồi. Thời Tây không
phải là dạng người bên ngoài lạnh lùng, còn bên trong thì ấm áp. Bên
trong và bên ngoài của hắn đều lạnh lùng như nhau. Đối với hắn mà nói,
người khác chẳng qua chỉ là một vật thể biết di động, bất kể là ngồi,
quỳ hay là nằm.
“Cậu phát sinh nhiều ảo giác kì lạ trên người của tôi rồi.”
“Là cậu quá khiêm tốn, dáng dấp đẹp mắt, học tập tốt, dễ chịu lại biết viết tiểu thuyết.”
“Đừng có thách thức trình độ nhẫn nại của tôi.”
Quả Tri bĩu môi, chuyển đổi đề tài: “Cho dù là nghèo khó đến đâu đi nữa, ba mẹ cũng không nên để con của mình đi ăn xin như vậy.”
“Thế giới
này loại cha mẹ nào cũng có. Bán con của mình, vứt bỏ con của mình,
thời xưa thì cũng có người ăn luôn con của mình. Những chuyện như thế
này chẳng có gì lạ cả.” Giọng của Thời Tây nhàn nhạt, trong mắt có cái
gì đó chợt lóe lên. Quả Tri không nói gì thêm nữa, mình vô tình đụng vào vết thương của Thời Tây sao? Quả Tri không biết vết thương đó là gì
nhưng cậu sẽ không đụng tới nữa.
Thời Tây đưa tay bắt taxi, đem hành lí của Quả Tri bỏ vào cóp sau: “Cậu có thể đi rồi.”
“Chỉ đưa đến đây sao?”
“Nếu không, cậu muốn tôi đưa cậu đến trước mặt ba của cậu sao?”
“Tớ cũng muốn vậy.” Cậu siết chặt cánh tay của mình: “Hey ya, bị đánh mười phút cũng không có vấn đề.”
Thời Tây dừng lại, cẩn thận quan sát Quả Tri. Khuôn mặt của cậu tươi cười,
dương dương đắc ý. Lần đầu tiên nói chuyện này, cậu ấy khóc. Lần thứ hai nói chuyện này, cậu ấy tức giận đẩy mình ra. Lần này, cậu ấy cười dùng
chuyện này để nói giỡn. Người này, rốt cục có bao nhiêu sự lạc quan chưa dùng tới vậy?
“Được rồi, cậu còn chưa đủ ngu ngốc sao?”
Tài xế taxi mở cửa kính xuống thúc giục. Quả Tri lên xe ngồi, vỗ vỗ vị trí
bên cạnh: “Đưa tớ thêm một đoạn nữa, chỉ một đoạn nữa thôi.”
Thời
Tây bĩu môi, không tình nguyện ngồi lên xe. Lúc tới vị trí còn cách nhà
Quả Tri một đoạn không xa, bọn họ xuống xe. Quả Tri kéo hành lý: “Tớ đi
đây!” Cậu đi được hai bước liền trở lại: “Lừa cậu thôi, rút lui đi!”
“Làm phiền cậu mau biến mất.”
“Không biến mất được.”
“Tôi có thể làm cho cậu biến mất.”
Quả Tri cúi đầu, dùng mũi giày cọ xuống mặt đất: “Người ta cai thuốc lá còn phải từ từ, còn tớ phải đột nhiên xa cậu, chuyện này đối với thân thể
không tốt chút nào. Cậu có thể ở lại đây chơi mấy ngày không?”
“Tôi không có rãnh rỗi như vậy.”
“Được rồi.” Cậu cũng biết yêu cầu của mình có chút quá đáng nhưng vẫn muốn
nói ra. Cậu kéo rương hành lý đi, bơ phờ xoay người giơ giơ tay chào
Thời Tây. Đi được mười mấy bước, sau lưng có một giọng nói lạnh lùng
truyền tới: “Một ngày, không thể nhiều hơn nữa.”
Lỗ tai của cậu
vểnh lên giống như con cún, sau đó xoay người chạy lại phía Thời Tây.
Bánh xe của rương hành lý phát ra âm thanh ồn ào. Thời Tây cắn răng ngăn cản cậu: “Đừng chạy trở lại.”
“Tớ nguyện ý. Bây giờ cả người tớ
tràn đầy điện lượng. Thời Tây, để tớ làm nguồn điện cho cậu nha, bất kể
lúc nào, khi cậu phát ra cảnh báo điện lượng thấp, tớ sẽ một mực ở bên
cạnh cậu giúp cậu sạc điện.” Cậu cho rằng nói những lời buồn nôn như vậy sẽ bị chửi mắng một trận.
Thời Tây nhún nhún vai: “Cậu vẫn luôn là vậy mà.”
Nghe được sự công nhận và thừa nhận của Thời Tây, tiểu kích động của Quả Tri sắp không ức chế được biến thành đại kích động: “Cậu nghĩ như vậy thật
sao?”
“Ừ, muốn sạc điện thì cần phải cắm vào nguồn điện. Tôi rất
dễ dàng tiêu hao điện năng, cho nên lúc nào cũng cần phải chuẩn bị nguồn điện bên cạnh.” Thời Tây bình thản nói.
“Ý tớ muốn biểu đạt không phải là cái này.” Quả Tri phát điên nói.
“Cậu rốt cục cũng tìm được chức năng thích hợp cho mình.”