Chương 100. Phải rất cố gắng
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Ngày tựu trường, ngoài cửa không ngừng truyền tới tiếng gõ cửa nhức óc, Quả
Tri từ trong chăn chui ra ngoài, mặc thêm áo khoác, dụi mắt, đi tới cánh cửa. Không phải là mình, càng không phải là Thời Tây, vậy là ai mới
sáng sớm đã tới gõ cửa? Chẳng lẽ là thiếu nữ sao?
“Thiếu nữ! Cô
tới rồi!” Cậu mở cửa ra, vui vẻ kêu lên, ai ngờ đứng trước cửa là Hoa
Cốc Vũ. Hắn nhìn trành trành sau lưng cậu: “Đan Kết tới?! Ở đâu? Ở đâu!
Tớ nói rồi mà, nét đẹp của tớ là nha phiến, cô ấy nhất định đã bị nghiện rồi, cho nên mới vứt bỏ cái tên đàn ông kém cỏi kia để tới tìm tớ.” Hoa Cốc Vũ còn kích động hơn Quả Tri.
“Là Hoa nhi à, tớ cứ tưởng cậu là thiếu nữ.” Quả Tri để cho Hoa Cốc Vũ vào phòng.
“Cái gì? Hại tớ mừng hụt.” Nói xong, ngay sau đó mặt mũi của hắn áy náy, vẻ
mặt này rất ít thấy trên gương mặt lúc nào cũng ảo tưởng sức mạnh của
hắn. Hắn nói: “Thật xin lỗi, Quả Tri, tất cả đều là lỗi của tớ. Nếu
không phải tớ để cho mẹ tớ biết chuyện này thì nhà của cậu cũng sẽ không phát hiện. Thật, thật xin lỗi!”
“Không có sao hết. Dù sao sớm
muộn cũng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, tại sao có thể là lỗi của cậu? Hoa
nhi không có làm chuyện gì tổn thương tớ hết, không cần tớ tha thứ.” Quả Tri sáng sủa nói, chú ý tới trong tay Hoa Cốc Vũ đang xách theo đồ của
Thời Tây, cậu nhận lấy giống như mình là chủ nhân của mấy món đồ: “Cậu
thật tốt, còn mang laptop và điện thoại của Thời Tây đến đây.”
Hoa Cốc Vũ kinh hãi. Cậu mặc dù không muốn bị Quả Tri chửi một trận te tua, nhưng hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, hôm nay cậu ấy nhất định phải
sa sút, phải muốn giết chết mình mới hợp lí chứ!
“Chẳng lẽ ba mẹ
cậu đồng ý?” Hắn hỏi, Quả Tri lắc đầu một cái. Hoa Cốc Vũ trên dưới quan sát Quả Tri, sờ càm: “Vậy cũng chỉ có một cách giải thích, cậu đang
trong trạng thái suy nhược thần kinh, không còn cảm giác.”
“Tớ
đang cố gắng làm cho mình vui vẻ! Hơn nữa tối qua Thời Tây đã khai đạo
tớ, tớ không thể bị đánh thua ở chỗ này.” Quả Tri vừa nói rất nhiều ngôn ngữ hùng tráng, Hoa Cốc Vũ chỉ nghe được một câu: “Tối hôm qua Thời Tây đã khai đạo cậu? Thì ra cậu thuộc dạng người chỉ cần bị thọt thì tâm
tình sẽ thay đổi trở nên tốt hơn.” Hắn đưa ra kết luận của mình. Quả Tri thiếu chút nữa không nhịn được đi lên cào nát mặt hắn: “Tại sao cậu
nhất định phải hiểu theo kiểu tà ác như vậy! Tớ dùng từ khai đạo với nét nghĩa trong sáng.”
( #1: Khai đạo:
Khai, có nghĩa là mở ra, là sự khởi đầu và còn có nghĩa là thành lập nữa.
Đạo, là một tôn giáo nào đó, đồng thời đạo còn có nghĩa là con đường. )
“Cậu nói vậy không hiểu lầm sao được? Tính cách của cậu ở một ý nghĩa nào đó cũng coi là quái dị.” Hoa Cốc Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người các cậu cút ra ngoài nói chuyện cho tôi.” Hoa Cốc Vũ và Quả Tri
hô to gọi nhỏ, Thời Tây còn đang ngủ rốt cục không nhịn được nữa. Hoa
Cốc Vũ ôm tay: “Thời Tây vẫn còn đang giận tớ có đúng không?!”
“Sẽ không đâu. Tính tình của Thời Tây rất tốt, cậu ấy sẽ không giận cậu, có đúng không, Thời Tây?” Hai người cùng nhìn phía Thời Tây. Thời Tây nhắm mắt lại, không nhúc nhích, tựa hồ không muốn để ý tới hai người.
“Cậu xem, Thời Tây chính là đang giận tớ!” Hoa Cốc Vũ kêu la.
“Cậu ấy không có!” Quả Tri cũng kêu la.
Thật không biết hai người kia là đang cố ý muốn làm ồn Thời Tây ngủ hay là
như thế nào. Thời Tây dùng chăn trùm lên đầu. Hoa Cốc Vũ ủy khuất hơn:
“Cậu còn nói Thời Tây không tức giận, Thời Tây ngay cả lời của tớ cũng
không muốn nghe. Tớ không phải là cố ý!”
“Cậu ấy chẳng qua là mệt, muốn ngủ mà thôi, không có tức giận!” Quả Tri đảm bảo, lại đi vén chăn
của Thời Tây ra, tự tin nói: “Cậu nói gì đi Thời Tây, Hoa nhi nghĩ cậu
thật hẹp hòi kìa.” Rốt cục, Thời Tây mở mắt ra, hắn âm trầm nhìn hai
người một cái, ngồi dậy, sờ gáy, khởi động khớp cổ. Hoa Cốc Vũ dựa vào
sát tường, chỉ Thời Tây: “Cậu nói cho tớ biết, chỗ nào trên mặt Thời Tây viết ba chữ tính tình tốt?”
“Cậu, cậu ấy vốn tính tình tốt.” Quả
Tri mở mắt nói mò, ngoài miệng nói như vậy nhưng theo bản năng vẫn là
lui về sau một bước. Thời Tây đứng lên, Quả Tri còn chưa kịp cười, đầu
đã bị ấn vào trong chăn: “Thấy bộ dạng hôm qua của cậu, vốn là muốn tha
cho cậu một cái mạng, không ngờ cậu không biết trân trọng.” Quả Tri
giống như một con cá ở trên cạn: “Tớ vẫn còn đang đau lòng, cũng chưa có hoàn toàn khôi phục như cũ.”
“Vậy tôi giúp cậu.” Thời Tây tăng
thêm lực đạo. Hoa Cốc Vũ yên lặng đi về phía cửa, khóe mắt chú ý tới
nhất động nhất cử của Thời Tây. Hắn không phải là người! Ngày hôm qua
Quả Tri mới gặp chuyện thảm thiết kịch liệt như vậy, hôm nay hắn cũng
không chút nào mềm lòng với Quả Tri. Nhưng mà cũng phải, ai bảo Quả Tri
đi chọc hắn làm gì.
“Muốn chạy?” Thời Tây buông Quả Tri ra. Quả
Tri từ trong chăn ngẩng đầu lên, miệng mở to thở hổn hển, thấy Thời Tây
đi tới gần Hoa Cốc Vũ, cậu phát huy tinh thần hy sinh, tiến lên nhảy lên trên lưng của Thời Tây, cuốn thật chặt lấy Thời Tây: “Hoa nhi đi nhanh
đi! Tớ giúp cậu ngăn cản!” Hoa Cốc Vũ vô cùng cảm động, khuôn mặt thâm
tình nhìn Quả Tri: “Đồng chí, tớ sẽ không quên chuyện cậu làm vì quốc
gia hôm nay!” Nói xong hắn giơ tay lên, nghiêm túc chào với Quả Tri,
tiếp theo rời khỏi.
“Chơi đủ chưa?” Thời Tây lạnh lùng hỏi Quả Tri đang trèo trên lưng của mình. Quả Tri dùng sức lắc đầu một cái, mặt dán sát vào cổ của Thời Tây, không chịu xuống: “Chơi một chút nữa đi.” Thời Tây không để ý tới lời của Quả Tri, bỏ cậu xuống trên giường: “Đừng
nhiều chuyện nữa, hôm nay tựu trường, còn không mau một chút.”
“Được!”
Quả Tri rất nhanh đã chuẩn bị xong. Trong lúc chờ Thời Tây, cậu giúp Thời
Tây thu dọn đồ mà Hoa Cốc Vũ mang tới, phát hiện bên trong có hai tấm vé đi xem kịch. Cậu cao hứng vọt tới sau lưng Thời Tây đang đánh răng:
“Hoa nhi tặng chúng ta hai tấm vé xem kịch. Cậu ấy đúng là một người bạn tốt của tớ, đối xử quá tốt với tớ.” Lúc nói xong, cậu mới đọc kĩ nội
dung trên tấm phiếu, là thể loại kịch kinh dị. Tại sao lại đưa mình cái
này? Mình hình như là không có hứng thú với thể loại kịch này, người có
hứng thú xem ra chỉ có Thời Tây. Cậu ở phía sau ngẩng đầu nhìn Thời Tây, bĩu môi, nhét tấm vé vào trong túi quần của Thời Tây: “Cái gì thế, so
với tớ, Hoa nhĩ rõ ràng thiên vị cậu hơn. Uổng công tớ đối xử với cậu ấy tốt như vậy, còn cậu đối xử tệ bạc với cậu như vậy… Thật là không hiểu
tại sao.”
Thời Tây nhổ nước bọt trong miệng ra, lấy tay lau kem
đánh răng ở trên khóe miệng, lại lau lên trên quần áo của Quả Tri: “Tôi
đối với cậu cũng không tốt, vậy tại sao cậu thích tôi?”
“Nói càn!
Cậu đối với tớ khá tốt!” Câu này không thể gọi là mở mắt nói mà. Không
biết tại sao, nhưng ít nhất Quả Tri không nghĩ là như vậy.
Trường
học khôi phục sự náo nhiệt. Quả Tri đứng ở dãy phòng học của mình, gửi
một nụ cười kì quái cho Thời Tây: “Vậy tớ đi trước.” Thời Tây không lên
tiếng, tay của hắn đưa về phía Quả Tri, thay cậu chỉnh sửa cổ áo, che đi vết thương màu đỏ ở trên cổ. Ngón tay của hắn khẽ chạm vào cổ cậu, ngứa ngứa một chút.
“Đi đi.”
“Ừ.”
Quả Tri chạy tới lớp học của mình. Cậu siết chặt mảnh áo tại vùng ngực của mình. Tiếp theo, phải cố gắng làm cho mình vui vẻ hơn, phải cố gắng để cho ba mẹ thấy lựa
chọn của mình không sai, phải cố gắng khiến cho bọn họ chấp nhận mình.
Muốn ở cạnh Thời Tây, phải cố gắng hơn mới được!