Chương 95. Tại sao lại thích con trai?
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Thân thể của cậu lạnh như băng, chiếc áo khoác cũng không duy trì được nhiệt độ cơ thể của cậu. Cậu đưa tay muốn giữ hai chân run rẩy lại, lại phát
hiện ngón tay cũng đang run rẩy. Cậu nhìn cánh cửa kia, muốn hèn nhát
chạy trốn. Cậu sợ hãi xoay người, mới vừa đi được một bậc thang, trong
đầu cậu hiện ra bộ dáng của Thời Tây. Cậu lần nữa dừng lại. Bây giờ mình muốn trốn tránh giống như năm 13 tuổi sao? Tình cảm của mình đối với
Thời Tây cũng không ít như thế.
Không có gì đáng sợ, không có gì
phải xấu hổ. Bởi vì tình cảm của cậu và Thời Tây, Quả Tri lần nữa đối
mặt với cánh cửa kia, đi lên cầu thang, lấy cái chìa khóa ra, đầu óc của cậu trống rỗng, không biết phải nói gì, không biết phải làm gì. Cửa mở
ra, không khí bên trong làm cho người ta hít thở không thông. Cậu cúi
đầu, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc sụt sùi của mẹ.
Tay của cậu ở trong quần cầm cái book mark, không nói một câu, nhìn chằm chằm mặt đất.
“Quả Tri à, con nói cho mẹ nghe, chị ấy chẳng qua là hiểu lầm, đây không
phải là sự thật đúng không?” Giọng nói của Chu Tuệ đầy cầu khẩn, khiến
cho Quả Tri đau lòng không thôi. Mình không muốn tổn thương nhất chính
là bọn họ. Có lẽ cậu chỉ cần tìm ra một lời nói dối để lừa gạt bọn họ,
có lẽ sẽ nhận được khuôn mặt tươi cười của bọn họ. Nhưng, nếu như đã
bước tới bước này, đã không muốn lui lại nữa.
Quả Tri chấp nhận.
Thái độ của cậu để cho Quả Vân không kiềm được tức giận. Ông cầm cái đồ
gạt tàn thuốc đập tới dưới chân của Quả Tri: “Con còn có mặt mũi trở
về?!” Cái đồ gạt tàn thuốc bể tan tành. Thủy tinh, tro thuốc lo, tàn
thuốc rơi đầy xuống đất. Quả Tri mới vừa rút chân tránh né liền bị Quả
Vân nắm chặt cổ áo: “Tại sao không nói lời nào? Ba đang nói chuyện với
con!” Quả Tri cắn môi, không phải là cậu không muốn nói, mà là cậu không tìm được bất kỳ lời gì để nói. Cậu chỉ có thể nắm chặt cái book mark,
đó là bùa hộ thân. Mặc dù không che chở được thân thể của cậu, nhưng lại có thể bảo vệ trái tim của cậu.
“Nếu như người khác không tới đây nói cho ba mẹ biết, con tính lừa gạt chúng ta bao lâu nữa đây? Con đợi
khi nào ba mẹ già nua mới nói? Có phải thấy ba mẹ mất hết mặt mũi con
mới vừa lòng không?” Ông dùng sức đẩy Quả Tri ra.
“Con đã từng hứa với ba mẹ chuyện gì? Con cũng quên là ba đã từng đánh con một trận no
đòn sao? Khi đó con khóc lóc và hứa cái gì? Từ khi nào con bắt đầu học
được nói dối?” Vô số câu hỏi đánh vào Quả Tri. Cậu không trả lời được,
cậu cũng không cam kết như lúc trước được nữa. Quả Vân nắm càm của cậu,
bức bách cậu ngẩng đầu: “Con xem mẹ của con kìa. Mới vừa rồi bà ấy vì
con mà phải hạ thấp đầu nhỏ giọng xin lỗi người ta. Chỉ có một mình con
không hiểu sao? Loại hành vi đó rất đáng xấu hổ!”
“Thật xin lỗi.”
Cuối cùng Quả Tri cũng mở miệng, nhưng lại nhắm hai mắt lại. Cậu không
có dũng khí nhìn biểu cảm trên mặt của ba mẹ.
“Thật xin lỗi? Nói
một câu xin lỗi liền xong chuyện? Bây giờ mới biết mình làm những chuyện như vậy là sai trái, đã muộn màng!” Quả Vân tăng thêm lực, giống như
muốn bóp vỡ càm của Quả Tri, cuối cùng lại tức giận đẩy cậu ra. Quả Tri
dựa lưng vào tường, cậu lắc đầu: “Không phải vậy. Con nói xin lỗi là bởi vì con đã nói dối ba mẹ, bởi vì con đã vi phạm cam kết ban đầu, bởi vì
đã khiến cho ba mẹ đau lòng. Nhưng mà con sẽ không vì chuyện mình thích
con trai mà nói xin lỗi.” Giọng nói của cậu yếu ớt lại kiên định. Quả
Vân không dám tin tưởng những lời này là phát ra từ miệng của Quả Tri.
“Con, con mới vừa nói gì? Làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, con còn rất
tự hào sao? Lập tức thu hồi câu nói kia cho ba!” Quả Vân nổi gân xanh.
Quả Tri sắp dùng hết sự dũng cảm. Cậu tự nhủ với mình rằng phải thật
kiên cường, qua cửa ải lần này thì có thể được chấp nhận rồi. Nhưng thân thể của cậu đang không ngừng run rẩy, cậu chỉ đành phải lắc đầu.
“Con lại dám không nghe lời của ba. Xem ra ba đã lâu rồi không có giáo huấn
con, con càng ngày càng cứng đầu. Cho con một cơ hội, thu hồi câu nói
kia, nói rằng con đã sai lầm, nói rằng con cũng cảm thấy những chuyện hư hỏng mình làm rất ghê tởm!”
Quả Tri liều mạng lắc đầu. Quả Vân
giơ tay lên, mạnh bạo tát vào mặt của Quả Tri, tạo ra một luồng gió thổi qua tai của Quả Tri. Tiếng kêu thanh thúy vang lên, một trận đau đớn
nóng bừng như lửa leo lên trên mặt của Quả Tri: “Con còn không nói?!”
Thấy Quả Tri vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn làm cho Quả Vân tức giận:
“Ta xem con có thể mạnh miệng được bao lâu! Có bản lĩnh thì con cứ im
lặng!” Ông đi tới phòng khách cầm cây roi kia lên. Chu Tuệ tiến lên bắt
lấy bả vai của Quả Tri lại: “Mau nói xin lỗi đi, đừng chọc giận ba con,
đừng để bị đánh nữa, không phải là con rất sợ đau sao? Chỉ cần con sửa
lỗi thì ba mẹ sẽ tha thứ cho con. Có người cha người mẹ nào không thương con đâu chứ, cũng bởi vì con cái thôi.”
“Đúng vậy, con rất sợ
đau, cho dù bởi vì như vậy mà con buông tha tình cảm của mình thì đã sao chứ? Con sẽ càng xem thường chính mình hơn thôi.”
“Bà nghe nó nói gì chưa? Mau tránh ra!” Quả Vân kéo Chu Tuệ ra, nhìn chằm chằm Quả Tri: “‘Quỳ xuống cho ba!”
Quả Tri quỳ xuống, hai đầu gối tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh trầm
muộn. Quả Vân cầm cây roi chỉ Quả Tri: “Còn thích con trai nữa hay hết?”
“Còn.”
“Được! Là do con tự tìm!” Đau đớn có chút xa xôi, lại có chút quen thuộc. Cây
roi vùng xuống, tạo thành một vết thương mới chồng chất lên vết thương
cũ. Đau, rất đau. Cậu nhíu chặt mi, trong miệng lại không nhịn được phát ra tiếng kêu rên. Quả Vân không chút lưu tình: “Tại sao lại thích con
trai, tại sao lại thích con trai?”
Cậu rốt cục ngẩng đầu lên. Cậu
nhìn thẳng Quả Vân. Ánh mắt của cậu sáng ngời, nước mắt bên trong dần
dần tràn ra, từ khóe mắt rơi xuống: “Tại sao lại thích con trai? Ba quan tâm chuyện này sao? Ba quan tâm muốn biết lí do hay tình cảm của con
đây? Câu hỏi của ba chẳng qua chỉ là một sự chán ghét tràn đầy chỉ trích mà thôi, cho nên con cũng không muốn trả lời.”
“Con có bản lĩnh
thì cứ không nói. Ba cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay ba đánh con đến
khi nào con chịu nói mới thôi.” Cây roi lần nữa giơ lên hướng về phía
Quả Tri, Chu Tuệ tiến lên ngăn cản: “Đừng đánh, để em khuyên nhủ con một chút, nó sẽ nghe lời. Hai ngày nữa nó còn phải đi học.”
“Loại
người như nó còn muốn đi học? Muốn cho tất cả mọi người chê cười sao? Bà đừng xen vào, tôi đánh chết nó cũng không thấy tiếc!” Quả Tri cắn răng
chăm chú nhìn vào Quả Tri: “Lúc đầu ta nên đánh chết con!” Ông nâng cao
cánh tay, nặng nề vung xuống. Một cánh tay đưa ra đỡ lấy sự đau đớn vốn
dĩ nằm trên thân thể của Quả Tri. Thời Tây, hắn hòa lẫn với bóng tối,
xuất hiện ở trong không gian tràn đầy bi ai và tức giận này. Trong hai
mắt mơ hồ của Quả Tri, Thời Tây cũng trở nên mơ hồ theo ánh sáng. Là ảo
giác sao? Ông trời ban cho mình sao? Thời Tây bước ra từ trong câu
chuyện cổ tích nào đây?
Thời Tây buông tay ra, trên bàn tay còn
lưu lại một vết thương màu đỏ do cây roi kia gây ra. Hắn cúi đầu nhìn
Quả Tri quỳ trên mặt đất, lấy tay sờ đầu của cậu một cái: “Xin lỗi, đã
tới chậm, đau không?”