Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 53: Chương 53: Tất Cả Là Vì Cậu Mà Nói Dối




Kí túc xá của học sinh bị bóng đêm bao phủ. Ánh đèn điện đã cũ kỉ tạo ra những quầng sáng yếu ớt. Có người từ phòng ngủ của mình vọt qua phòng ngủ của bạn học, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng hò hét và tiếng chửi rủa khi đang chơi trò chơi đồng đội. Thời Tây đứng ở dưới lầu, Quả Tri ở bên cạnh hắn, đang ngồi sửa dây giày.

Thời Tây bỏ hai tay vào trong túi quần, bóng đêm mông lung như thế cũng không làm mông lung được khuôn mặt dễ nhìn của hắn. Hắn dùng đầu gối đụng đụng lưng của Quả Tri: “Đừng chậm chạp quá, mau lên đi!”

Quả Tri vùi đầu rất thấp: “Thành tích của tớ bị tuột giảm rồi, bài thi vừa rồi cũng bị chấm rớt.”

“Không có chuyện gì khác vậy tôi đi đây.” Thời Tây xem thường. Một người đối với chuyện gì cũng rất khó nảy sinh tình cảm như hắn làm sao mà quan tâm đến vấn đề thành tích như thế. Đối với hắn mà nói đây căn bản là một chuyện không đáng để nói đến. Quan điểm này có chút tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không thể nào giả vờ như rất quan tâm mà hỏi han, cũng không thể nào thay Quả Tri lo lắng, cho dù Quả Tri là người yêu đi chăng nữa, Thời Tây trước sau vẫn là Thời Tây. Rất khó để sửa đổi sự ngây thơ của Quả Tri, cũng rất khó sửa đổi sự lạnh lùng của Thời Tây.

Quả Tri bật cười, không để chuyện Thời Tây không quan tâm chuyện của mình ở trong lòng. Thời Tây cũng có những vấn đề của mình. Lúc hắn không cách nào viết ra được tiểu thuyết, mình cũng không giúp được gì, cho nên thành tích của mình trở nên kém, là do mình không cần cù, Thời Tây không quan tâm là chuyện đương nhiên. Ngây thơ của Quả Tri chính là một cái dạ dày lớn, có thể tùy thời tiêu hóa sự lạnh lùng của Thời Tây.

“Hoa nhi nói thành tích của cậu vẫn là tốt nhất. Cậu sao lại làm được? Không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của tình yêu sao? Bây giờ tớ thường bị phân tâm, luôn luôn thấy nhớ cậu.”

“Cậu thật là không ngại khi nói ra những lời buồn nôn ấy.”

“Đừng lãng sang chuyện khác mà!”

“Rãnh rỗi để nói những chuyện này còn không bằng về phòng đọc sách.”

“Nói cũng phải. Vậy tớ về phòng đây.” Quả Tri đứng lên, xoa xoa hai chân tê rần, đi về phía phòng ngủ.

Ngày hôm sau, tiết thứ ba mới vừa kết thúc, Hoa Cốc Vũ liền xuất hiện trong phòng học của Quả Tri, không nói hai lời đã bỏ toàn bộ sách vở của Quả Tri vào trong cặp, bộ dáng không cam tâm tình nguyện.

“Hoa nhi, cậu làm gì thế? Tiết sau tớ còn dùng tới.” Quả Tri đưa tay cướp lại nhưng lại bị Hoa Cốc Vũ tránh được.

“Là toàn bộ sách vở sao?”

“Còn trong phòng ngủ nữa. Cậu lấy sách của tớ làm gì?”

“Đi nhà cầu. Đưa chìa khóa phòng ngủ của cậu cho tớ.” Hoa Cốc Vũ đưa tay ra, Quả Tri lấy trong ngăn kéo ra giấy vệ sinh đặt lên tay hắn: “Dùng sách giáo khoa sẽ làm hư cái mông.”

“Mau đưa cho tớ chìa khóa!” Hoa Cốc Vũ vò giấy vệ sinh trong tay thành một cục, ném lên bàn. Quả Tri dùng sắc mặt giận dữ nhìn Hoa Cốc Vũ, đưa chìa khóa cho hắn: “Cậu bị bênh trĩ sao?”

“Tiểu tử nhà cậu, bây giờ đừng chọc tớ. Cho tớ mượn sách hai ngày đi.” Nói xong cũng không chờ Quả Tri trả lời liền rời khỏi phòng học.

Hoa nhi cứ như vậy không xuất hiện nữa, Thời Tây mấy ngày nay cũng không quan tâm tới mình. Gửi tin nhắn cũng không trả lời, đi ra sân thể thao cũng không tìm được Thời Tây. Quả Tri bóp tới bóp lui cái điện thoại, quyết định hay là đi tới lớp Thời Tây tìm hắn. Đứng bên ngoài phòng học, nhìn qua cửa sổ, Quả Tri liền có thể thấy được Thời Tây. Hắn đang dựa lưng vào ghế, hai chân đăt ở trên bàn, một tay cầm sách, một tay xoay xoay bút. Bốn phía ồn ào tựa như không liên quan tới hắn, trầm tĩnh lại lạnh nhạt. Thời Tây thỉnh thoảng sẽ dùng bút viết cái gì đó trong sách.

Trong tầm mắt Quả Tri chỉ có mỗi Thời Tây, mà trong tầm mắt Thời Tây lại không thấy được Quả Tri.

Quả Tri dừng bước lại, cảm giác hoảng loạn chưa bao giờ có chợt lóe lên trong người cậu rồi biến mất. Cậu thu hồi tầm mắt, không dám nhìn Thời Tây một lần nữa, vội vàng rời đi. Lúc mới bắt đầu biết Thời Tây, Quả Tri là một người không có quá nhiều cảm xúc, thành tích rất kém cỏi, thể thao cũng rất kém cỏi, không có mục tiêu, không có linh hồn, chết lặng tiêu hao thời gian. Bây giờ, Thời Tây đang dần dần tiến đến sự hoàn mỹ, còn mình thì tèn tèn bị bỏ lại phía sau.

Cậu ngẩng đầu híp mắt nhìn lên bầu trời. Nghe nói nguyệt lão sẽ buộc sợi dây tơ hồng giữa hai người yêu nhau. Dây được buột rất chặt, có thể đột nhiên bị gãy lìa hay không?

Học tập nên được đặt lên hàng đầu, sau đó mới là chuyện yêu đương.

Quả Tri đối với chuyện tình cảm luôn là có nhiề suy nghĩ như vậy.

Buổi chiều, tâm trạng của ông trời không vui, không nhịn được khóc thút thít, những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống trên lá cây, cửa sổ, nóc nhà, làm phát ra những âm thanh thanh thúy. Quả Tri không có mang dù, chỉ đành phải cắn khẽ môi vọt vào trong mưa. Thật vất vã mới đến tới kí túc xá, cả người đều ướt đẫm. Lúc đến phòng ngủ, cậu sờ túi quần mới nhớ tới lần trước đưa chìa khóa cho Hoa Cốc Vũ, lại thêm mấy ngày nay Kha Tuấn Kiệt về phòng trước mình, cho nên mình quên mất chuyện đòi lại chiếc chìa khóa.

Cửa phòng ngủ không đóng, Quả Tri đẩy ra, cho là xuất hiện ảo giác. Thời Tây ngồi ở trên bàn, cầm máy chụp hình ở trong tay, trong lòng không yên xem hình.

“Thời Tây?”

Người đang ngồi không trả lời, Quả Tri từ từ đi tới gần, đưa tay chạm lên bả vai của Thời Tây, sau khi xác định là thật, phát ra âm thanh vội vã: “Thời Tây, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi không thể tới đây sao?” Thời Tây lúc này mới quay đầu thấy bộ dạng thảm hại của Quả Tri, bỏ máy chụp hình xuống, đứng lên đi tới giường ngủ của Kha Tuân Kiệt, cầm cái chăn ném lên trên người của Quả Tri, sau đó dùng sức lau đầu của Quả Tri. Quả Tri bị Thời Tây dùng lực khá mạnh, muốn đẩy tay của Thời Tây ra: “Có khăn không dùng, sao lại đi lấy chăn của người khác để lau?”

“Cảm thấy hút khô nước không tệ.”

“Đây không phải là vấn đề cậu cảm thấy hay không cảm thấy!” Quả Tri còn muốn kêu la. Thời Tây cố ý dùng chăn lau mặt của Quả Tri, để cho Quả Tri không nói ra lời. Sau đó Thời Tây dùng chăn bao trùm lấy thân thể của Quả Tri: “Cởi quần ra.” Trong hoàn cảnh không thể cựa nguậy, Quả Tri nghe lời cởi hết quần.

“Còn giày nữa. Cậu là học sinh tiểu học? Nói một cái làm một cái?” Thời Tây dùng sức che kín chăn.

“Siết chặt quá, đau...” Cậu tháo giày ra.

Thời Tây buông ra, mở tủ treo quần áo, cầm một bộ quần áo ném tới. Quả Tri chật vật tiếp lấy, nhấn mạnh nhắc nhở Thời Tây: “Ném đồ là một hành động rất không lịch sự.”

“Nói nhảm mà còn nói nhiều, mau mặc vào!”

Quả Tri bĩu môi, sau đó mới mặc quần áo vào, nhìn chăn của Kha Tuấn Kiệt: “Phải làm gì với tấm chăn này bây giờ?”

“Cậu không nói thì sẽ không ai biết.” Thời Tây mở nắp bình nước uống một hớp.

Quả Tri không thể tin nhìn Thời Tây: “Cậu, cậu muốn tớ nói dối? Tớ không phải là loại người như vậy! Tớ sẽ tố cáo cậu.”

Thời Tây nhún nhún vai mở cửa rời khỏi phòng, đối với sự uy hiếp này không hề đau không hề nhột. Tới rất tùy tiện, đi cũng rất tùy tiện. Rốt cuộc tại sao lại tới đây? Quả Tri không hiểu nhìn theo hướng Thời Tây rời đi. Cậu đi lại chỗ Thời Tây ngồi lúc nãy, tay cầm bình nước Thời Tây mới vừa uống, không tự chủ đưa nó lên mép miệng, cũng uống một hớp. Ngay sau đó cậu như ý thức được cái gì đó, ảo não để bình nước sang một bên: “Hành động của tớ không phải là hành động biến thái sao?!” Đột nhiên ánh mắt của cậu liếc về sách giáo khoa ở trên bàn, cái chìa khóa để ở trên sách. Quả Tri lấy chìa khóa ra, cầm cuốn sách lên, lật xem. Cậu cắn chặt môi dưới nhưng làm thế nào cũng không cắn chặt được cảm động từ lòng ngực tuôn ra.

Trong sách giáo khoa có nhiều chỗ được nhấn mạnh, nhiều chỗ còn có chú thích, thậm chí so với thầy giáo còn nói kĩ lưỡng hơn, lại dễ thuộc. Chữ viết tay cẩu thả này của Thời Tây Quả Tri rất quen thuộc. Trong sách thỉnh thoảng sẽ có một vài câu chửi cậu, chậm chọc cậu tự mãn, nhưng tại sao càng xem càng buồn cười? Hai tay cậu giơ sách lên thật cao, đầu ngã về phía sau, ngửa lên. Một phút sau, cùi chỏ của cậu hơi co lại, đặt sách lên trên môi của mình.

Đang lúc Quả Tri say sưa hôn lên cuốn sách, Thời Tây tựa vào khung cửa, khoanh tay: “Cậu làm gì thế?”

“Hả? Chuyện gì cũng không có làm.” Quả Tri cuốn quýt ném sách lên trên bàn, làm bộ như vừa rồi không phát sinh chuyện gì: “Cậu trở lại làm gì?” Thời Tây tiến lên phía trước.

Thời Tây rút ra một quyển sách nằm ở dưới cùng của chồng sách: “Tôi quên lấy sách của mình về.” Hắn vừa nói vừa đồng thời dùng một loại ánh mắt để cho người ta muốn độn thổ nhìn Quả Tri.

“Quả Tri!”

“Sao?”

“Đây không phải là một hành động bình thường, ít nhất cũng phải đóng cửa lại.” Nói xong Thời Tây đóng cửa và rời đi lần nữa.

Mất thể diện chết đi được! Còn có để cho người ta sống hay không vậy? Quả Tri đá hai chân lung tung dưới bàn.

Ban đêm, Kha Tuấn Kiệt chui vào trong chăn đột nhiên ngồi dậy: “Kì lạ, chăn của tớ sao lại hơi ướt thế này?” Quả Tri đưa lưng về phía Kha Tuấn Kiệt, thân thể cứng ngắt một cái, mấy giây sao mới trấn định nói: “Chắc là do hôm nay trời mưa, độ ẩm trong phòng hơi nặng.”

Haizz, lại vì Thời Tây mà nói láo, Quả Tri tự giận mình dùng sách che kín mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.