Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 39: Chương 39: Thật Sự Rất Thích




Chương 39. Thật sự rất thích

Đôi khi, nhớ một người nào đó còn làm cho chúng ta cảm thấy cô đơn hơn là lúc chúng ta chỉ có một mình.

Thời gian cách xa Thời Tây cũng đã lâu, Quả Tri đối với Thời Tây càng ngày càng cảm thấy nhớ. Cậu muốn nhìn hắn ngồi xếp bằng, đặt laptop ở trên đùi; muốn nhìn ngón tay xinh đẹp của hắn cầm bút, viết những dòng chữ ngoệc ngoạc lên trên giấy; muốn nhìn hắn tập trung viết tiểu thuyết, tập trung đến độ như bỏ quên cả thế giới; muốn biết hắn gần đây có sở thích kì quái gì nữa không. Cậu nhớ bộ dáng đẹp mắt của hắn, muốn nghe hắn chửi mình.

Trong lồng ngực của cậu chứa tràn đầy tình cảm, không còn chỗ trống.

Muốn thấy hắn, dù chỉ là một giây cũng được.

Tựa như, chỉ những khi ở cạnh Thời Tây, cậu mới thật sự là chính mình.

Ở trong cửa hàng bận rộn hết một ngày, Quả Tri uống một ngụm nước, sau đó mặc chiếc áo khoác thật dầy vào, vừa bước đi ra khỏi cửa liền không nhịn được run run người. Thời tiết hôm nay có phần lạnh lẽo. Quả Tri đá văng cục đá nằm trên đường. Cậu một hồi thì nhìn qua bên kia lề đường, một hồi lại nhìn thẳng về phía trước, một hồi lại nhìn một chút khói lạnh tỏa ra từ trong miệng của mình.

Trên đường về nhà sẽ đi ngang qua một công viên cũ kỹ, đa số các thiết bị bên trong đã cũ rách, hư hại. Bởi vì công viên này cũng ở gần nhà, cho nên Quả Tri khi còn bé rất thích đến nơi này chơi. Quả Tri giẫm lên trên lá khô mà đi, hai tay cậu bỏ vào trong túi quần, mắt không ngừng quan sát nơi này. Khi còn bé, cậu thích nhất là trò xích đu ngựa. Vậy mà, sau bao năm, xích đu ngựa đã bị hư hỏng, nằm trên đất chẳng khác nào một đống phế liệu. Quả Tri trèo lên phía trên ngồi. Cậu nhặt một nhánh cây nhỏ nằm dưới đất lên, tiếp theo là viết hai chữ `Thời Tây´, sau cùng là vô thức mà bật cười lên. Nếu như để Thời Tây thấy, nhất định mình sẽ bị mắng.

Cậu lấy điện thoại di động ra, mở camera lên, tự quay phim chính mình.

"Thời Tây! Là tớ, Quả Tri. Chuyện là như vậy. Ai nha, thật là, chờ tớ một chút." Quả Tri đưa tay phải ra, không ngừng chỉnh camera sao cho có thể quay rõ cậu và cái xích đu ngựa cũ kĩ cậu đang ngồi lên, sau đó nói tiếp: "Chúng ta là người yêu của nhau có đúng hay không? Cho nên, cậu nói thử xem, năm mới cũng phải làm cái gì đó cho nhau, đúng không? Tớ có thể nói một nguyện vọng nhân dịp năm mới có đúng hay không? Cậu có thể quay lại một đoạn video như vầy rồi gửi cho tớ được không? Tớ không muốn xem hình của cậu nữa, tớ muốn nhìn cậu cử động và nói chuyện. Tớ yêu cầu có hơi quá đáng rồi, đúng không?"

Quả Tri kết thúc đoạn video này, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đứng lên, đi tới đi lui ở trong công viên. Cậu suy nghĩ có nên gửi đoạn video này cho Thời Tây hay không. Đột nhiên, cậu quay sang thùng rác bên cạnh: "Mày nói cho tao biết đi, có nên gửi hay không. Nếu như mày cho rằng tao không nên gửi, vậy thì liền động đậy hai cái. Còn nếu như mày cho rằng tao nên gửi, vậy thì đừng động đậy." Đây là cái yêu cầu quỷ quái gì vậy? Quả Tri, cậu nghĩ rằng thùng rác có thể đi hai bước đúng không?

Thấy thùng rác không động đậy, Quả Tri gật đầu một cái: "Được, là do mày lựa chọn, không phải tao lựa chọn." Nói xong Quả Tri nhấn nút gửi, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, mang theo nụ cười mà chạy về nhà.

Chu Tuệ thấy bộ dáng thở hổn hển của Quả Tri: "Con vừa đi đâu thế? Trễ như thế mới về nhà, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm đi."

"Con đi dạo xung quanh đây một chút. Hôm nay thật là lạnh."

"Đúng vậy, nói không chừng năm nay có thể có tuyết rơi đây." Chu Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Quả Tri cũng cao hứng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã mấy năm không thấy tuyết rơi, nếu như tuyết rơi thật thì quá tốt." Chu Tuệ không nhịn được cười nói: "Con đó, bên ngoài có thể coi là người lớn, nhưng bên trong so với trẻ con không khác chút nào."

Người một nhà cùng nhau ăn cơm, như thế mới là gia đình thật sự, đây là quy tắc Quả Vân đề ra. Quả Tri gắp thức ăn bỏ vào trong chén, nhớ lại Thời Tây, lúc đi du lịch, ngồi ở trong quán ăn nhỏ, Quả Tri nói rất nhiều, những chuyện cần hoặc không cần thiết cũng đều muốn nói cho Thời Tây nghe, cho dù hắn không có chút nào đáp lại.

Giống như thường ngày, cơm nước xong, Chu Tuệ dọn dẹp chén đũa, Quả Vân lập tức đốt một điếu thuốc: "Bạn gái con cũng là học sinh sao?" Ông thở ra một làn khói trắng.

"Cô ấy là học sinh, thành tích rất tốt, nhưng mà còn chưa phải là bạn gái của con. Con chẳng qua là có chút thích cô ấy mà thôi." Quả Tri lại bắt đầu khó chịu, đứng lên. Những lời nói dối không chút ý nghĩa này từ trong miệng cậu phát ra, chỉ thông qua đại não, không thông qua buồng tim.

"Ừ! Tìm bạn gái, phải tìm một người đàng hoàng, lễ phép. Con xem anh họ của con đấy, lần trước dẫn bạn gái về. Con gái gì đâu mà trang điểm lòe loẹt, ăn mặc chẳng ra gì. Mọi người đều nói nhỏ với nhau, thật là làm cho dòng họ mất mặt."

"Dạ!"

Chỉ có cha mẹ là thật sự thân thích thôi, còn những người khác trong dòng họ chẳng qua là mang cùng dòng máu mà thôi. Nếu như bạn làm chuyện kỳ quái, ánh mắt của bọn họ, lời nói của bọn họ sẽ đổ dồn về bạn. Bất cứ khi nào rãnh rỗi, họ lại lôi ra để chê bai, chỉ trích.

Loại tình cảm này, muốn tiếp tục, phải đối mặt với rất nhiều chuyện, thật sự rất nhiều.

Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần xong, nhưng việc cần được thừa nhận so với việc chuẩn bị tinh thần còn khó hơn.

Có nhiều người buông xuôi, cũng có nhiều người kiên trì.

Quả Tri không muốn buông xuôi một lần nào nữa. Cậu đã từng buông xuôi, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng vẫn thích Thời Tây như cũ. Đây là linh hồn, đây là buồng tim, đây là hạnh phúc.

Mặc dù phần tình cảm này có chút không công bằng , nhưng cũng không cô độc, không chỉ riêng mình, mà còn có người khác.

Tiếp nhận sau đó chịu đựng.

Bọn họ trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua. Lúc 11 giờ, Chu Tuệ ở ban công thu dọn quần áo đột nhiên gọi Quả Tri: "Quả Tri, mau tới đây, tuyết rơi!" Quả Tri chạy ra ngoài ban công . Giữa bóng tối đen như mực, những bông hoa tuyết trắng muốt rơi xuống, giống như là thiên sứ giáng trần, cảnh đẹp làm lay động lòng người. Quả Tri đưa tay ra, bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, hòa tan.

Nơi xa, không biết người nào đốt pháo bông, theo tiếng vang, bầu trời sáng rực rỡ lên.

Quả Vân cũng đi ra, ba người đứng ở ban công nhìn cảnh tuyết rơi đã mấy năm không thấy. Nó thật ra thì cũng không đẹp lắm.

Quả Vân cùng Chu Tuệ trò chuyện, mà lòng của Quả Tri lại xáo động. Trong con ngươi hơi khuếch trương của cậu có tuyết, có pháo hoa ngũ sắc, cũng có cái công viên cũ rách kia. Bên trong công viên cũ rách đó có chiếc xích đu ngựa, ở trên chiếc xích đu ngựa có một người con trai. Sẽ không sai, không thể nào sai. Thời Tây ngồi ở trên xích đu ngựa, hai tay bỏ vào trong túi quần. Hắn biểu cảm lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn pháo bông.

Đây là cái gì cảm giác gì đây? Cơ thể đã có chút nóng.

Hai tay của cậu nắm chặc lan can của ban công. Chu Tuệ thấy biểu cảm của Quả Tri: "Con thật sự thích tuyết như vậy sao?"

"Thích, thích!" Quả Tri nhỏ giọng lập lại, sau đó thân thể của cậu hơi nghiêng về phía trước, hướng về phía bên ngoài dùng sức kêu, muốn nói với người đang ngồi ở công viên: "Thích, thích, thật sự rất thích!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.