Chương 81. Thời Tây hiền lành ở chỗ nào?
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Facebook: Phong Phong ( http://facebook.com/tg.lieuphong )
Instagram: typhoon_1210
Buổi lễ chào mừng ngày Nhà giáo đang trong chuẩn bị khẩn trương, sân trường
vốn nhàm chán bởi vì buổi lễ mà trở nên náo nhiệt và rộn ràng. Một đám
người đang dựng sân khấu chỉnh chu, chuẩn bị cho các tiết mục. Quả Tri
đứng ở bên ngoài phòng ngủ, giơ máy chụp hình lên, nhìn học sinh bận rộn ở dưới lầu thông qua ống kính. Cậu đang mong đợi buổi lễ diễn ra. Trong buổi lễ nhất định sẽ thấy được rất nhiều kiểu người khác nhau, không
biết có thể làm tư liệu viết truyện cho Thời Tây hay không.
Điện
thoại di động trong túi quần vang lên, là Quả Nhược. Quả Nhược bảo Quả
Tri xuống sân trường, Quả Tri bỏ máy chụp hình xuống, chạy xuống bên
dưới. Lúc chạy tới cầu thang đúng lúc gặp phải Hoa Cốc Vũ ăn mặc đắt
tiền. Dùng từ đắt tiền để hình dung một chút cũng không có nói quá. Màu
sắc tươi đẹp, kiểu cách, giống như đồng phục của một vị hoàng tử xứ châu Âu, kết hợp với gương mặt của hắn đầy ưu nhã.
“Hoa nhi, cậu đi diễn thời trang?”
“Ai mặc như vậy để diễn thời trang chứ! Trong buổi lễ chúc mừng ngày Nhà
giáo tớ diễn kịch, vở Romeo và Juliet. Người nào diễn vai Juliet chắc là bây giờ đang vui mừng đến khóc vì được diễn chung với tớ đây.” Hoa Cốc
Vũ tựa vào tay vịn của cầu thang, bày ra tư thế của một vị hoàng tử.
“Thì ra là cậu sẽ biểu diễn trên sân khấu, không hổ danh là Hoa nhi.” Quả
Tri không keo kiệt những lời khen ngợi của mình chút nào.
“Đương
nhiên rồi. Phải làm sao đây? Tớ lo lắng không biết có phải là mình đẹp
trai hơn không, tớ cũng không muốn khiến cho Thời Tây quá nhiều áp lực,
thấy bộ dáng này của tớ liền cảm thấy tự ti mà trốn đi không muốn gặp
người khác.”
Quả Tri khoát khoát tay: “Sẽ không đâu. Thời Tây rất lương thiện, sẽ không tranh với cậu, cậu yên tâm,”
“Tớ không tin! Thời Tây hiền lành ở chỗ nào? Tớ thật muốn biết.”
“Tớ nghĩ là…” Quả Tri suy tư một hồi: “Có rất nhiều, không biết nên nói cái nào. Tỷ như, không muốn quấy rầy người khác, cho nên rất ít nói chuyện
với người khác.”
“Không phải! Cái đó là do hắn căn bản không muốn để ý tới người khác.”
“Cậu hiểu lầm lớn rồi.”
“Người hiểu lầm nghiêm trọng chính là cậu đó, cái đầu ngu như heo!” Hoa Cốc Vũ tức giận mắng chửi người, Quả Tri không cam lòng yếu thế phản bác: “Vậy cậu giải thích vì sao Thời Tây vì muốn lấy lòng cậu mà thường hay kêu
cậu đến.” Lời này khiến cho Hoa Cốc Vũ thiếu chút nữa muốn đẩy Quả Tri
ngã xuồng lầu té chết. Hắn tức giận kêu la: “Không! Không không! Không
không không! Kinh nguyệt cũng sắp chảy ra rồi! Thời Tây như vậy cũng gọi là lấy lòng? Nói là sai vặt tớ thì đúng hơn.”
“Hoa nhi, cậu có kinh nguyệt?!” Quả Tri hoảng sợ: “Sao tớ lại không biết chuyện này!”
Hoa Cốc Vũ thống khổ níu lấy ngực: “Đừng mổ xẻ những lời tớ nói. Cậu không
thể cứu, cậu hoàn toàn không thể cứu được nữa! Uổng công tớ xem cậu là
bạn bè. Cậu quá thiên vị. Nói cho Thời Tây biết, tớ hận cậu ta!” Hoa Cốc Vũ nói xong, bị thương chạy đi, để lại Quả Tri không biết gì cả.
Trong sân trường bây giờ có rất nhiều người không ngại cực khổ phụ giúp việc
dựng sân khấu. Quả Nhược ngồi trong đám đông người rất nổi bật. Cô ngồi
trên ghế, trong ngực ôm đồ ăn, đầu ngửa ra sau, nước bọt từ khóe miệng
chảy xuống. Hình ảnh của cô hiện tại hoàn toàn đối lập với hình ảnh
những học sinh khác đang đổ mồ hôi như mưa. Ngay cả Quả Tri cũng chán
ngấy, đi tới, nâng đầu của Quả Nhược lên. Quả Nhược mở mắt ra: “Em đã
đến rồi à.”
“Tại sao Đường tỷ lại ở chỗ này? Không nên ảnh hưởng tới công việc của người khác.”
“Thật phiền phức, sớm biết như vậy thì ban đầu đã không tham gia vào hội học sinh.”
“Sao chị lại có thể là thành viên của hội học sinh?” Quả Tri kinh ngạc hỏi, giọng nói làm cho người ta rất khó chịu.
“Chị không chỉ là thành viên của hội, còn là thư ký đoàn ủy, thấy sao?”
Quả Tri không biết thư ký đoàn ủy cụ thể là làm cái gì nhưng nghe nói là
một chức vụ lớn, bội phục nói: “Đường tỷ, được đó.” Cậu ca ngợi cũng phí công. Ngay sau đó Quả Nhược nói: “Làm thư ký đoàn ủy có những chuyện
không cần phải trực tiếp làm, chỉ cần chỉ huy những người khác làm việc, thỉnh thoảng còn có thể nhận hối lộ. Nhưng mà những lúc hội có hoạt
động thì thật là mệt, nhất định phải tham gia.”
“Quốc gia sẽ suy sụp bởi vì những người giống như chị.”
“Những người giống chị? Chị nghĩ nói cái quốc gia này suy sụp bởi vì những người như Thời Tây của em thì đúng hơn.”
“Thời Tây không có xấu xa như vậy.” Cậu đứng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Em cảm thấy thật buồn bực. Chị và Hoa nhi sao lại không cảm giác được
Thời Tây hiền lành chứ? Rõ ràng, rõ ràng như vậy mà.”
“Chị mới là người cảm thấy buồn bực nè. Sao em lại có thể thấy Thời Tây lương thiện chứ?”
“Hai người đều chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá.”
“Mắt của em bị tình yêu làm cho mù quáng rồi.” Quả Nhược dùng chân đá đá Quả Tri: “Đừng ở đây tán gẫu, mau đi giúp một tay đi.”
“Biết rồi.”
Quả Tri tham gia công việc dựng sân khấu. Khi thì mang bàn ghế ra, khi thì
mang dàn âm thanh ra, bận rộn đến mồ hôi chảy ướt lưng. Cậu cởi áo khoác ra khoát lên trên vai, thừa dịp không ai chú ý chui vào trong bụi cỏ,
giống như một con vật không ngừng bò về phía trước. Cứ như vậy mà cậu bò được một khoảng cách không xa. Cậu nhảy ra khỏi bụi cỏ, trong miệng
phát ra âm thanh kì quái: “Hoắc hoắc!”
Thời Tây ngồi dưới đất
không nhúc nhích đang đọc sách, sân trường và sân học thể dục cách nhau
cũng không xa. Quả Tri đoán được Thời Tây đang ở chỗ này.
“Có hù
được cậu không?” Câu hỏi thật dư thừa. Cậu thấy dáng vẻ của hắn giống
như bị hù mà run sợ sao? Quả Tri xoay đầu qua trái rồi qua phải phủi bụi và lá cây dính trên người, sau đó ngồi bên cạnh Thời Tây, dùng áo khoác lau mồ hôi: “Nóng chết!”
“Đừng động đậy là được.”
“Chỉ có người chết mới bất động được.”
“Dù sao cậu sống cũng không có ích gì nhiều.”
“Lời này của cậu quá đả thương người rồi!” Quả Tri cầm tay của Thời Tây lên, áp mặt vào trong mu bàn tay của hắn, phát ra tiếng hít thở thoải mái:
“Thật lạnh!~~ Đúng rồi, sao cậu lại không hiếu kì chuyện tại sao tớ lại
đến đây?”
“Trên người cậu có gì đáng giá để tôi tò mò sao?”
Bất kể Thời Tây có nguyện ý nghe hay không, Quả Tri nói tiếp: “Đường tỷ là
thành viên của hội học sinh đấy. Tớ vừa giúp chị ấy dựng sân khấu. Khi
nãy chị ấy thật quá đáng, nói cậu không lương thiện. Cậu đừng tức giận.
Bọn họ không biết xem hàng gì hết!” Cậu hảo tâm an ủi Thời Tây. Thời Tây rút cánh tay dính đầy mồ hôi về, lau chùi lên quần áo của Quả Tri:
“Đừng lây vi khuẩn gây bệnh cho tôi.”
Quả Tri cảm động lần nữa cầm tay của Thời Tây lên áp vào mặt của mình: “Đừng lo lắng, nhiệt độ như
thế này sẽ không khiến tớ bị cảm mạo đâu.” Thật hoài nghi, trong lỗ tai
của Quả Tri có phải có gắn cái máy tự động hoa mỹ hóa lời nói hay không.
“Nhiều lúc suy nghĩ của cậu thật là.” Thời Tây không nói hết câu.
“Cậu cảm thấy tớ suy nghĩ quá nhiều?”
“Là nghĩ không đủ.”
“Thật là lợi hại, nói chuyện với cậu quá cao sâu, tớ thường nghe không hiểu.”
“Cậu có thể trở thành như vậy cũng rất lợi hại.” Không chỉ là châm chọc mà còn là trực tiếp nói Quả Tri đần. Quả Tri có chút xin lỗi buông tay
của Thời Tây ra: “Biết rõ tớ đần còn khen tớ, cậu tốt quá.” Cậu lấy điện thoại ra xem giờ một chút: “Tớ phải tiếp tục đi về làm việc.” Vừa nói
xong lại chui vào trong bụi cỏ. Mới vừa bò chưa được mấy giây, cái áo
khoác từ phía sau ném tới trên lưng của cậu.
“Mặc áo khoác vào.” Thời Tây lật sang trang khác.
“Nhưng một chút nữa phải khuân rất nhiều đồ, sẽ rất nóng.”
“Bị cảm tôi sẽ không quan tâm cậu.”
Quả Tri bĩu môi, đây cũng chính là biểu cảm quen thuộc của cậu. Cậu mặc áo khoác vào: “Cậu phải quan tâm tớ đấy!”
“Đi mau.”
“Không đi, tớ phải bò, không thể để người khác phát hiện nơi này.”
“Thật nhiều chuyện, biến mất cho tôi.”
Cậu quay đầu, quỳ gối trong bụi cỏ, tay vạch đám cỏ ngăn trở tầm mắt ra,
nói có chút nghiêm túc, có chút khẳng định, có chút ngọt ngào: “Nhưng
thế giới này có cậu, tớ không muốn tùy tùy tiện tiện mà biến mất.”