Lúc Vũ Hàm Anh về
đến nhà cũng chạng vạng hơn 6 giờ, trời đã tối. Vòng vo hồi lâu, cậu mới cắn lợi nghiến răng mua mẫu mã yêu thích, mặc dù có hơi đắt, may mà
trong thẻ đủ tiền.
Trở về đương nhiên cũng là Hạ Thần lái xe đưa
cậu đến dưới lầu, trong ngõ nhỏ tuy rằng rất hẹp, nhưng Hạ Thần nói trời quá tối, kiên trì lái xe đưa đến tận nơi, dừng lại trước cửa.
Dưới lầu chỗ quầy bán thức ăn vặt sáng đèn, những nơi khác chung quanh tối
om. Vũ Hàm Anh xuống xe còn chưa kịp nói chuyện với Hạ Thần, đã nghe
thấy hình như có người gọi cậu. Quay đầu lại, trong lòng bộp một cái,
thấy Vũ Ninh ‘cộp cộp cộp’ từ quầy ăn bên cạnh chạy tới.
“Xe xe! Con cũng muốn ngồi xe xe!”
“Đừng chạy! Cẩn thận đụng trúng người ta.” Mẹ Vũ Ninh cùng đi tới.
Vũ Ninh vươn tay muốn kéo cửa xe, bị Vũ Hàm Anh cản lại. Thím đi qua bế Vũ Ninh đánh một cái lên tay nó, “Đừng sờ lung tung, làm hư của người ta
con bồi thường được không.”
Hạ Thần từ trong xe bước xuống, chỉ vỗ vỗ vai Vũ Hàm Anh, “Mau về đi, tôi cũng đưa tiểu Thương về nhà.”
Vũ Hàm Anh gật đầu, Hạ Thần không nói nữa, đóng cửa xe lái đi.
Lên tới trên lầu trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm, Vũ Hàm Anh giữa trưa ăn
đến căng cứng, bây giờ thật sự một chút cũng không đói, liền trực tiếp
chui vào phòng. Nhưng vừa vào phòng thì phát hiện có cái gì không đúng,
lúc này mới nhớ tới, trên người còn đang mặc áo khoác của Hạ Thần, quên
trả…
Cởi áo khoác cẩn thận treo lên móc áo, Vũ Hàm Anh ngồi trên
giường nắm chặt di động mới mua, nghĩ có phải nên gọi điện nói một
tiếng, hay là gửi tin nhắn. Nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, không
chắc Hạ Thần còn đang lái xe không, vẫn nên gửi tin nhắn thì tốt hơn.
Có lẽ do điện thoại mới dùng không quen, Vũ Hàm Anh ấn sai rất nhiều lần, cuối cùng cũng gửi đi được.
Chưa đến một phút chuông di động liền vang lên, có thể vì kiểu chuông mặc định, có chút không quen.
.
Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:
Tôi cũng về đến nhà rồi, áo ngày mai cậu mang đến là được.
18:45:56
.
Một tin nhắn mới [Thầy Hạ]:
Chiều mai 2 giờ chờ cậu dưới lầu
18:46:10
.
Vũ Hàm Anh gần như đồng thời nhận được hai tin nhắn, đối phương chắc cảm
thấy mình nói không rõ ràng, mới bổ sung thêm một cái. Lúc này cậu mới
nhớ tới chiều mai còn phải ngồi xe thầy Hạ về trường, có điều hiện tại
sớm đã không khổ não như đêm qua. Thật ra ở cùng Hạ Thần rất tốt, đừng
nhìn bề ngoài một bộ mặt băng sơn, cũng không khủng bố như thế.
Nghĩ tới, cậu còn cảm thấy có chút buồn cười, ở vườn bách thú bị Hạ Thần nắm tay, cứ như sợ lạc mất mình vậy.
Vũ Hàm Anh ngã xuống giường trả lời lại một tin nhắn, lễ phép nói cảm ơn.
Chỉ cảm thấy ngày hôm nay mệt vô cùng, nhưng đúng thật rất vui. Đã lâu
không tới vườn bách thú, cảm giác được người khác nắm tay cũng đã rất
lâu không có.
Hạ Thần cũng hồi âm qua một tin, mỗi một chữ —— Ừ.
Vũ Hàm Anh nhìn mà buồn cười, nghĩ đến khuôn mặt bình tĩnh của đối
phương, lắc đầu.
Cuối cùng cũng thả di động ra, ném lên trên
giường, lại từ giá sách bên cạnh tìm một quyển xem. Thẳng đến 1, 2 giờ
buồn ngủ khủng khiếp, mới tính toán đi ngủ.
Hôm sau Vũ Hàm Anh
lại dậy muộn, liền bữa sáng cùng bữa trưa nhập làm một, đến lúc 1 giờ
thu dọn balô, chuẩn bị lát nữa xuống lầu trở về trường.
Đang lúc thu dọn đồ đạc thì nội đi vào, “Sao lần này đi sớm vậy a, ăn cơm chiều rồi hãy đi a.”
“Không được, về muộn quá lại kẹt xe.”
“Vậy khi nào thì trở về lại a?”
Vũ Hàm Anh nghĩ một chút, nhìn tờ lịch trên tường, “Sắp thi cuối kỳ, đợi
đến lúc con nghỉ thì về lại. Nếu không lúc thi còn chạy tới chạy lui,
rất lãng phí thời gian.”
“Cũng được.” Bà nội nói xong từ trong
túi móc ra tờ 100 đồng, nhét vào tay Vũ Hàm Anh, “Cầm mua chút gì mang
theo về trường ăn đi, căn tin trường mấy đứa có gì mà ăn. Mau cất đi, để nhỏ kia thấy lại đòi.”
Vũ Hàm Anh cầm tiền cảm giác có chút
phỏng tay, muốn nói không cần, nhưng nhìn bộ dáng đối phương lại không
mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể cười nói: “Dạ, vâng ạ, lát nữa con
xuống lầu mua.”
“Được rồi, thi cho tốt, trở về ăn tết.” Nội nói,
“Đúng rồi, hôm qua thím con nói có một cậu trai lái xe chở con về, còn
là loại xe đắt tiền.”
Vũ Hàm Anh nghe xong có chút buồn cười, sao giọng điệu giống mấy tên trộm vậy, “A, đó là thầy giáo con.”
“A, thầy giáo thầy giáo.” Bà nội gật đầu, “Không phải người xấu là tốt rồi.”
Vũ Hàm Anh đứng dưới lầu, lấy di động ra nhìn nhìn, mới 1 giờ 50. Cậu xuống sớm mấy phút, không có thói quen để người khác chờ.
Ra khỏi cửa quả nhiên còn chưa có bóng dáng chiếc xe màu đen trên đường, liền đi về phía trước, ngõ quá hẹp, cũng khó quay đầu.
Đến khi cậu đi đến giao lộ lớn bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen hướng bên này tới, đột nhiên nhớ đến lời nội vừa nói, nhịn không được
muốn cười, nghĩ hình dáng của Hạ Thần, thật sự đúng là không giống nhà
giáo, có điểm giống một tinh anh thương nhân, nhưng thế nào cũng không
nhìn ra là người xấu a.
“Cười cái gì.” Hạ Thần thấy Vũ Hàm Anh tiến tới, hỏi duy nhất một câu.
Vũ Hàm Anh lắc đầu, chỉ nói: “Sao tiểu Thương không tới?” Nghiêng đầu tìm tìm, trên xe chỉ hai người bọn họ.
“Bị đón đi rồi, lại chạy đến nhà cậu nó chơi.”
Trên đường hơn 1 giờ đồng hồ, Vũ Hàm Anh một mình ngồi ở phía sau, lúc mới
đầu còn nói chuyện phiếm, lát sau thoáng thoáng không còn âm thanh, đã
ngủ. Đến khi cậu mở mắt lại thì nhìn thấy toà nhà màu đỏ bên ngoài, là
bãi đỗ xe trường học.
Vội vàng vỗ vỗ mặt, thanh tỉnh hơn. Chờ Hạ Thần đỗ xe xong, hai người mới cùng bước ra.
Vũ Hàm Anh vừa tạm biệt thầy Hạ thì cảm thấy trên vai hơi nặng, bị vỗ một cái.
“Nhóc con mày từ khi nào cùng thầy Hạ thân mật vậy. Mẹ, tao nhìn không lầm
chứ, mày dám ngồi xe của mặt vô cảm à.” Giang Đàm ôm lấy cổ cậu, kêu to.
“Bỏ bỏ.” Vũ Hàm Anh xua tay cậu ta xuống như đuổi ruồi, “Tiện đường thôi.”
“Giỏi, tao thật bội phục mày.” Giang Đàm bĩu môi, lúc này mới nhớ tới ra đây mua đồ, lại vội vội vàng vàng chạy đi.
Vũ Hàm Anh lắc đầu, mang theo balô lên lầu. Hai ngày không chơi game, rất tưởng niệm.
Một đường leo lên tầng 6, đầu tiên mở máy tính. Lúc này Vũ Hàm Anh mới ném
hết quần áo trong balô vào ngăn tủ. Sau đó đăng nhập game.
Nhìn
nhân vật nữ trên màn hình, Vũ Hàm Anh thật sự có chút tưởng nhớ a, hai
ngày không thấy. Nhưng… nhìn con cưng của mình sao cảm thấy không được
tự nhiên. Không nén nổi xoay phương hướng một chút, lúc này mới phát
hiện… bộ quần áo hóa trang con thỏ phấn hồng trên người con gái nhà mình như thế nào không thấy !!
Cũng không phải không thấy, chỉ là
không phải màu hồng nhạt thôi! Tại sao lại biến thành lam nhạt! Mặc dù
cảm thấy cũng rất đẹp, nhưng mà… không quen…
Nhất định do Yêu em 59 giây làm…
Chấm dứt nửa ngày nhìn quần áo, Vũ Hàm Anh lúc này mới chuyển kênh bang hội, lên tiếng chào. Hình như thêm rất nhiều người mới, có nhiều người cậu
không quen. Trong danh sách thành viên đợi xác nhận còn có mấy người xin vào, cậu nhìn nhìn liền toàn bộ bỏ vào điểm đồng ý.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu tới rồi~
[Bang hội] [Tiểu Vũ]: Nho Nhỏ
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu chị dâu, em đã liên hệ được 3 nhánh thương tuyến
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Có thể chạy thương kiếm tiền
[Bang hội] [Tiểu Vũ]: Có thể kiếm tiền
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Phải a
[Bang hội] [Gió-er cát-er tôi nôn]: Hơn nữa thứ bảy chạy thương thu được gấp bội
Vũ Hàm Anh còn muốn hỏi chạy thương như thế nào, có điều thấy trong bang
đẩy khá nhanh, có lẽ nên tự lên Baidu xem vậy. Sau đó lại nhìn ô hảo
hữu, Yêu em 59 giây không online.
Tiểu Vũ giờ đang ở Thương khố
sắp xếp đồ đạc trong tay nải, mua ít đồ từ NPC, rồi chạy đến nơi người
truyền tống bang hội trở vào thành thị bang hội.
Lại nói tiếp tạo bang cũng mới hơn một tuần lễ, mọi người lúc có thời gian làm mấy vòng
nhiệm vụ bang hội, đại đa số đều vì đánh Thủy Phỉ mới làm một ít, đến
giờ thì ngừng, thành thị vẫn cấp 1, cái gì cũng không có.
Tiểu Vũ chạy vào trong thành thị nghiên cứu một vòng, cuối cùng đến chỗ thương
nhân lấy ngân phiếu. Đối diện mấy món trong cửa hàng nhìn rồi lại nhìn,
lúc này mới đem hết vàng trong tay nải đổi lấy đồ.
.
[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói với các hạ: Onl?
[Nói thầm] các hạ nói với [Yêu em 59 giây]: Ừm, tôi đang chuẩn bị chạy thương
[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói vơi các hạ: Chạy thương…
[Nói thầm] [Yêu em 59 giây] nói với các hạ: Đợi chút, tôi qua