Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích

Chương 46: Chương 46






Chẳng mất bao lâu, cánh cổng màu xanh đã hiện ra trước mắt, Băng Thanh len lén rút bàn tay đang bị hắn nắm chặt ra nhưng cảm thấy vô lực. Căn bản hắn không có ý định buông ra. Cô chau mày, ngước mắt nhìn hắn một lượt, nhẹ giọng nói:

“Đến nhà tôi rồi, phiền anh buông tay ra”

Cặp mắt nâu ánh lên tia thâm trầm, cúi xuống nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Băng Thanh, khóe môi mỏng nhếch lên đầy mê hoặc: “Làm sao đây? Hôm nay tôi cũng được cô chú mời ở lại dùng bữa. Có lẽ em nên từ bỏ ý định trục khách đi thì hơn”

Hắn vừa nói xong, cơ mặt Băng Thanh thoáng cứng lại, đáy mắt hiện lên tia ngỡ ngàng nhưng rất nhanh liền dấu đi, chỉ để lại chất giọng đầy hờ hững dường như vừa nghe được câu chuyện thường trong ngày:

“Đâu dám, tiền bối có lời mời, kẻ bé mọn này sao dám làm trái ý chỉ. Chỉ mong anh có thể tự trọng một chút. Trong nhà không có ít người đâu” Giờ thì cô đã hiểu vì sao mẹ lại khủng bố di động của cô suốt buổi chiều như thế. Việc quan trọng của mẹ là tiếp đãi vị khách này ư?

Nghe cô nói xong, Nghiêm Kiệt không trả lời, chỉ cười cười vô cùng hàm ý trực tiếp đẩy cửa, kéo cô vào nhà không cho chút cơ hội phản kháng.

Mùi thức ăn ngào ngạt từ trong nhà bếp bốc ra khiến ý nghĩ thu tay về của Băng Thanh càng thêm mãnh liệt, nhưng mà chưa kịp động thủ đã bị hắn giữ chặt hơn, Băng Thanh đau đến phát khóc, định gào lên mắng mỏ chợt thấy Mộc Sơ tung tăng chạy ra dáng vẻ hồn nhiên như một đứa trẻ khiến lời sắp phun ra phải khó nhọc nuốt trở vào.

“Chị” Mộc Sơ vui vẻ chạy tới, nhìn thấy Nghiêm Kiệt hơi sững lại chợt nở nụ cười dịu dàng, “Em chào anh”

Nghiêm Kiệt lúc này giống như hóa đá, trong vô thức suýt nữa gọi tên Băng Nghi thành tiếng, đôi tay vì sững sờ cũng đã buông thỏng cánh tay Băng Thanh ra từ lúc nào...

“Mọi người vào đi, đồ ăn đã được dọn lên cả rồi đấy ạ”- Mộc Sơ lên tiếng xóa tan bầu không khí gượng gạo lúc này, đôi mắt bảo thạch xinh đẹp nhìn Nghiêm Kiệt mãi không chớp.

“Tiền bối Nghiêm Kiệt, mời vào” So với thần sắc kinh ngạc của hắn, Băng Thanh vẫn lãnh đạm cất lời. Cánh tay vừa được trả về tự do có phần thoải mái.

Sự kinh ngạc tột độ của Nghiêm Kiệt cô cũng không lấy gì làm lạ. Hai năm trước, trong một lần đi dạo dọc bờ biển, Băng Thanh gặp Mộc Sơ đang có ý định tự tử, số phận an bài cô cũng muốn chuộc tội với Băng Nghi nên đã đón Mộc Sơ về nhà. Ban đầu cô ấy kịch liệt từ chối nhưng bố mẹ Băng Thanh lại hết lời an ủi nên Mộc Sơ đã đồng ý làm con nuôi. Từ đó đến nay, tình cảm hai chị em rất tốt, Băng Thanh cũng thầm cảm ơn trời đã cho cô gặp được Mộc Sơ, cho cô một lần nữa được thấy bóng dáng Băng Nghi trong đôi mắt to tròn đầy linh khí ấy. Người trong thiên hạ giống nhau cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ cô rất yêu cô em gái này.

Băng Thanh hít sâu một hơi cố gắng thoát khỏi hồi ức, cô nhìn Mộc Sơ nở nụ cười dịu dàng, “Mộc Sơ, vất vả cho em rồi”

Lúc này Nghiêm Kiệt cũng đã định thần, thong thả bước đi, theo phản xạ nhìn về luống hoa trước hiên nhà, đáy mắt hắn khẽ chấn động, đóa hồng nhung lúc xưa bây giờ đã được thay thế bằng cụm thạch thảo tươi tốt!

“Hoa đẹp không ạ? Đây là loài hoa em thích nhất đấy”- Mộc Sơ theo tầm mắt của hắn khẽ cất lời, ánh mắt không dấu được vui vẻ.

Bước chân Nghiêm Kiệt hơi khựng lại, hắn cũng không nói gì, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia thâm trầm khó tả.

Vào trong bếp là một bàn chật kín đồ ăn, Băng Thanh đi sau cùng vừa trông thấy đồ ăn chân lảo đảo suýt ngã.

Bàn ăn này ít nhất cũng phải chuẩn bị mất một ngày. Bố mẹ cũng khoa trương quá đi!

Mẹ đang chế biến món cá hấp trong bếp, vừa xoay người đã thấy ba người bước vào, bà mỉm cười, dịu dàng cất tiếng:

“Nghiêm Kiệt, cháu tới rồi à?”

“Cháu chào cô”- Chất giọng trầm thấp đặc trưng cất lên thiêu đốt mọi trái tim thiếu nữ, hắn cũng nở một nụ cười, khẽ nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp: “Chú đâu ạ?”

“Bố bọn trẻ đang trên đường về đấy. Nào, cháu ngồi xuống đi, chẳng mấy khi được dịp thế này. Băng Thanh, Mộc Sơ hai đứa còn đứng đấy làm gì? Nhanh đi lấy bát đũa đến đây đi”- Mẹ mỉm cười phân phó, ánh mắt sáng lên nhìn hắn đầy thiện cảm!

Băng Thanh thật muốn cười phá lên, mẹ cô nổi tiếng thiên vị giờ thì cô đã rõ vì sao mẹ lại thiên vị rồi. Từ lâu mẹ đã quý con người này hỏi sao lại hiếu khách đến vậy!

Mộc Sơ cũng nhanh nhảu tới phụ cùng mẹ. Chẳng mấy chốc, đã xong xuôi mọi việc. Bố cũng về rất kịp thời, từ đầu ngõ đã nghe thấy tiếng cười rôm rả, không nhịn được cũng lắc đầu cười theo, đôi mắt tinh anh vẫn sáng như lúc xưa vẫn là cái nhìn đầy phức tạp của cuộc đời dãi dầu sương gió!

Chọn cho mình chỗ ngồi cạnh Mộc Sơ, Băng Thanh từ đầu đến cuối luôn biết cách thưởng thức đồ ăn, thi thoảng chỉ ngẩng mặt lên góp vui đôi lời. Nếu không có cặp mắt sắc bén đang chiếu tướng kia cô nghĩ mình có thể ăn ngon lành hơn thế.

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá vui vẻ, đặc biệt là Mộc Sơ, với đầu óc khôi hài của nó khiến mọi người cười muốn rụng cả răng. Phía đối diện, Nghiêm Kiệt thi thoảng nhếch môi nở nụ cười tán thưởng phần còn lại chỉ chăm chú ngắm nhìn một người, không hiểu sao nhìn cô ấy ăn hắn cũng cảm thấy no rồi.

“Nghiêm Kiệt, lần này con về nước xác định ở hẳn luôn chứ? Cũng đâu còn nhỏ dại nữa, sự nghiệp là trên hết nhưng con cũng phải biết lo cho bản thân mình nữa chứ”- Mẹ vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào bát Nghiêm Kiệt, không dấu nổi nét nghi hoặc trong ánh mắt: “Ăn nhiều vào, dạo này trông con gầy quá”

Nghiêm Kiệt thoáng mỉm cười nhẹ giọng cảm ơn, cặp mắt sắc bén lướt nhẹ qua Băng Thanh, khẽ đáp, “Vâng, con dự định về hẳn luôn ạ. Công trình vừa giám sát đã xong nên cũng không cần con phải ra mắt nữa, chỉ khi có việc nên mới bay sang kiểm tra thôi ạ”

“Vậy thì tốt quá rồi, cô sợ con đam mê công việc quá nên bỏ bê cá nhân”- Mẹ đổi giọng trêu chọc, “Băng Thanh, Mộc Sơ hai con xem đi, người ta thành đạt như thế, sinh con gái như các con đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo”

Mọi người không nhịn được khẽ bật cười, bố ở bên cạnh cũng góp vui vài câu:

“Ý mẹ của các con đã rõ, chính là muốn tống cổ các con ra khỏi nhà càng sớm càng tốt đấy”

“Mẹ, con tình nguyện ở giá chăm sóc mẹ cả đời mà”- Mộc Sơ phụng phịu, cặp mắt to tròn ra vẻ hờn dỗi.

Mẹ không dấu nổi nụ cười: “Thôi đi cô nương, có mà sau này bố mẹ cô rót nước bưng trà cho cô thì có”

“Mẹ....”- Mộc Sơ mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cặp mắt bảo thạch khẽ liếc qua người đàn ông đối diện: “Chưa gì mẹ đã muốn gả con nhanh thế rồi à”

“Haha.... Con bé này, đáng yêu quá, mới đó mà đã đỏ mặt tía tai rồi”

“Bố mẹ, người ta còn nhỏ mà. Chí ít cũng phải chờ chị con xuất giá đã chứ”- Mộc Sơ nở nụ cười tinh ranh, mắt nhìn về Băng Thanh ngấm ngầm ra hiệu.

“Tha cho chị đi, chuyện của em sao lại thành của chị rồi”- Băng Thanh nhẹ giọng trách yêu, nụ cười tỏa nắng lan tràn tận đáy mắt. Mộc Sơ lắm lúc rất giống Băng Nghi, chính vì điểm này nên mọi người cảm thấy yêu quý con bé nhiều hơn!

“Haha... Vậy thì bố mẹ phải mau chóng gả hai đứa đi càng sớm càng tốt mới được”- Mẹ cười ầm lên đầy vui vẻ.

“Bố, mẹ...” Băng Thanh cùng Mộc Sơ đồng thanh liếc về bà mẹ lắm chuyện.

Trước mặt người ngoài mà cứ tự nhiên thế này, không sớm thì muộn hai cô cũng bị mẹ nhìn nhận bằng mắt cá chân mất!

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí đầy vui vẻ. Kì thực, kể từ khi Mộc Sơ đến, ngày nào trong ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh này cũng luôn ngập tràn tiếng cười.

Mà cũng từ rất lâu bệnh tình của Băng Thanh cũng hoàn toàn chấm dứt chỉ là... đột nhiên cô lại nghĩ đến Đình Luân, đến bao giờ cậu ấy mới thực sự tỉnh lại, và tỉnh lại rồi cậu ấy sẽ nhớ được tất cả mọi chuyện đã phát sinh chứ? Đó là một nỗi nhức nhối trong lòng Băng Thanh không có cách gì gạt bỏ được. Rốt cục, cô phải làm sao đây?

***

Ánh nắng mùa hạ vẫn gay gắt như thiêu đốt vạn vật trên thế gian, sau khi kết thúc màn biểu diễn tại Rainbow, Băng Thanh thay trang phục trở về nhà. Trên đường đi, cô ghé vào cửa hàng hoa gần đó chọn cho mình một chậu hoa nhài màu trắng tinh khiết. Khẽ đưa lên mũi ngửi mùi hương thơm ngát trong sự tán thưởng của chủ quán, Băng Thanh tính tiền rồi rời đi.

Nhìn những cánh hoa nhài trắng muốt, cô lại nghĩ đến Đình Luân đang nằm trên giường bệnh, bất giác vẽ ra một nụ cười. Chậu hoa này nhất định hắn sẽ thích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.