Cuộc sống tẻ nhạt từng ngày chậm chạp cứ thế trôi qua. Băng Thanh vẫn thản nhiên sống một cách bình lặng, ngày diễn piano, tối về nhà làm những việc lặt vặt rồi đi ngủ. Những ngày này Nghiêm Kiệt thường về nhà rất muộn, có khi đến tờ mờ sáng mới về, từ sau hôm về nhà bố mẹ, cô chưa chạm mặt hắn lần nào.
Lúc trước, cô từng nghĩ rằng, cuộc sống sau hôn nhân là những ngày được trải nghiệm ở chốn thiên đường, nhưng giờ đây cô cũng đã phần nào lĩnh ngộ được câu nói ''Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu''
Kì thực, từ sau khi gặp Nghiêm Kiệt, trái tim cô thực sự đã rung động, chưa từng có một người đàn ông nào khiến cô xuyến xao, bồi hồi như vậy. Chỉ là cô rất giỏi ngụy tạo tình cảm, cô không ngờ một phút yếu lòng bản thân mình đã ao ước được làm vợ hắn. Vì vậy, thời khắc đó cô không hề hối hận, nhưng giây phút này khi đã trở thành vợ hắn, hắn đã trao cho cô được những gì? Yêu cô ư? Yêu cô hay là thỏa mãn tính chiếm hữu cố chấp của hắn? Cô cũng không ngờ được người đàn ông ấy lại hạ lưu đến vậy! Mọi câu hỏi cô muốn hét vào mặt hắn nhưng không thể, bởi hắn đã tìm cách tránh mặt cô.
Một tuần kể từ sau khi chiến tranh lạnh, Nghiêm Kiệt trở về trong tình trạng say khướt, bên cạnh là Mộc Sơ đang dìu hắn tiến từng bước vào nhà.
Đúng lúc ấy Băng Thanh đang ngồi xem ti vi, trông thấy một màn này cô không thể tin nổi vào mắt mình được nữa. Loại chuyện này là thế nào? Anh rể ~ em vợ, hóa ra bấy lâu nay cô là người bị đội mũ xanh như vậy đấy. Thật nực cười...
Băng Thanh giấu đi những giọt nước mắt, cô ném chiếc điều khiển trong tay về chiếc sofa gần đó, sau đó chậm rãi bước đến đứng trước mặt hai con người ấy, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chú nhất thời quên cả phản ứng...
Lúc này, Nghiêm Kiệt vẫn đang vòng tay ôm lấy eo Mộc Sơ, vẻ mặt lãnh đạm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng ánh mắt lại không giấu nổi tia thích thú. Mộc Sơ đứng cạnh chỉ khe khẽ nhếch môi để lộ ra nụ cười trào phúng, cô ta nhìn Băng Thanh đầy thách thức...
Băng Thanh mím chặt môi, Mộc Sơ em gái cô thì ra bấy lâu nay là loại người chuyên đi giật chồng người khác như vậy.
“Cô, đồ tiện nhân. Sao cô dám làm thế với tôi?” - Băng Thanh hét lên đầy phẫn uất, ánh mắt hiện lên từng tơ máu, cánh tay đột ngột vung lên.
Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay mạnh mẽ lập tức đưa ra đỡ, Nghiêm Kiệt nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ châm biếm: “Đánh cô ấy sao? Cô không xứng”
Cánh tay Băng Thanh buông thõng, cả người trở nên vô lực, chân tay mềm nhũn lập tức ngã khụy xuống, gương mặt tái xanh dường như không tin nổi những lời hắn vừa nói. Chỉ trong một ngày cô bị hai người này phản bội. Ông trời ơi, có đau khổ nào nữa không đưa cô gánh hết luôn đi.
Băng Thanh ngồi im lặng đến thất thần cũng không rõ đôi gian phu dâm phụ ấy đã nắm tay nhau rời đi lúc nào. Cô chỉ thấy trái tim mình lúc này tan nát, không thở nổi cũng không còn cảm giác gì nữa.
Băng Thanh hét lên một tiếng đầy đau đớn, đem đồ đạc ném vương vãi đầy sàn.
“Tại sao? Các người thật độc ác. Tại sao lại phản bội tôi? Mộc Sơ, bấy lâu nay tôi tin tưởng cô là thế vì cớ gì cô lại đâm tôi một nhát xé nát tâm can như vậy? Những thứ tôi cho cô vẫn chưa đủ sao? Tại sao cô lại làm thế với tôi... A...”
Cô lồng lộn như con thú dữ, trong đôi mắt chỉ có sự oán hận ngập trời.
___oOo___
“A, Băng Thanh, trông sắc mặt con kém thế? Có chuyện gì xảy ra?” ~ Mẹ vừa mở cửa trông thấy dáng vẻ của Băng Thanh nhất thời sửng sốt. Gương mặt tái xanh, hốc mắt đỏ hoe, đầu tóc rối bù, bọng mắt to tướng ẩn hiện dưới cặp mắt xinh đẹp.
“Phải, tôi điên rồi. Điên rồi mới cưu mang cô. Điên rồi mới dung túng cho cô làm những việc bỉ ổi như vậy? Cô yêu hắn ta hả? Tôi nhường cho cô đấy! Cô đừng làm những việc khiến tôi kinh tởm nữa”
“Chị có bản lĩnh thì cướp anh ấy từ tay tôi đi” - Mộc Sơ nhếch môi, ánh mắt hiện lên tia cuồng ngạo.
“Cô, cút ra khỏi đây cho tôi. Nhà tôi không chứa chấp loại người như cô” - Băng Thanh lao đến kéo tay cô ta ra khỏi phòng.
“Buông ra, buông ra, chị có tư cách gì dám đuổi tôi ra khỏi nhà?” - Mộc Sơ đẩy Băng Thanh ra, nhìn cô đầy khinh miệt.
“Hai đứa cãi nhau hả?” - Mẹ ở ngoài cửa đột nhiên nói vọng vào, không khó để nghe ra giọng nói bà chứa đầy sự lo lắng.
“Mẹ à, chị đang dạy dỗ con, không có gì đâu ạ” - Mộc Sơ cười lạnh một tiếng, sau đó hạ giọng hướng đến Băng Thanh, nói: “Chị có bản lĩnh thì đuổi tôi đi đi. Tôi nói cho chị biết, bây giờ trong cái nhà này chị hết giá trị rồi. Kể cả chồng chị cũng bị tôi cướp mất, chị thật đáng thương... ”
“Câm miệng” - Băng Thanh quát lớn, “Tôi đúng là ngu xuẩn mới cho cô về nhà”
“Haha... giờ chị hối hận sao? À, được thôi. Chị muốn cái nhà này hả?” - Mộc Sơ nheo mắt, khuôn miệng khe khẽ nở nụ cười giảo hoạt,“Trước sau gì tôi cũng là phu nhân của một tập đoàn nổi tiếng, căn nhà này so với tài sản kếch xù ấy có là gì. Tôi nhường cho chị đấy”
“Mộc Sơ, tại sao cô làm thế với tôi? Bấy lâu nay tôi đã giúp cô có một gia đình. Tại sao cô còn tàn nhẫn phá hoại hạnh phúc của tôi? Tại sao?” Nói tới đây, hai hốc mắt Băng Thanh đỏ ửng, nhưng nước mắt không cách nào rơi xuống được nữa chỉ có sự hận thù ngập trong đáy mắt.
“Chị lầm rồi. Từ trước đến nay tôi không cần người thương hại. Là chị ngu ngốc để tôi lợi dụng, cuộc đời mà, kẻ ngu thì chịu thiệt thôi” - Mộc Sơ khoanh hai tay trước ngực đầy kiêu ngạo, “Hơn nữa, chị nghĩ mình còn trong trắng lắm sao? Quá khứ của chị tôi nắm rõ hết. Luận về mặt nào, chị cũng không xứng làm vợ Nghiêm Kiệt đâu, chị từ bỏ đi”
“Cô im đi. Cô lấy quyền gì để phán xét tôi như vậy?” - Băng Thanh tức khí vung tay nhưng chưa kịp đánh đã bị cô ta giữ chặt.
“Chị có giỏi thì đánh đi. Chị nghĩ tôi hèn nhát như chị sao?” - Mộc Sơ cười đắc ý.
“Hai đứa mau mở cửa cho mẹ. Có chuyện gì từ từ nói, đừng to tiếng như thế nữa” - Mẹ không vui tiếp tục lên tiếng. Bà dám chắc hai đứa con bà đang cãi nhau. Người làm mẹ như bà cũng thấy sợ hãi, ba năm nay hai đứa yêu thương nhau như chị em ruột, sao hôm nay lại giận dỗi cãi nhau như thế?
“Băng Thanh, Mộc Sơ các con...” - Ánh mắt mẹ nhìn xuống sàn nhà, khuôn mặt chỉ có sự giận dữ tột cùng, “Là ai làm?”
Bà đẩy hai người ra, lập tức ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ khung ảnh có hình Băng Nghi, hốc mắt đỏ hoe hiện lên nét đau đớn.
“Nói mau, đứa nào làm?” - Mẹ nghiến răng, chầm chậm đứng dậy, mảnh thủy tinh làm tay bà chảy máu nhưng bà chẳng còn thấy đau nữa. Băng Nghi yêu quý của bà, tại sao bọn họ lại nhẫn tâm dám làm thế với người đã khuất.
“Mẹ” -- Mộc Sơ nhìn thấy máu từ tay mẹ hốt hoảng chạy tới nắm lấy tay bà ,
“Mẹ bị chảy máu rồi, phải đi băng bó thôi”
“Buông ra” - Mẹ lập tức gạt cánh tay Mộc Sơ đi, nhìn thẳng vào hai người, “Hai cô không ai thừa nhận đúng không?”
“Mẹ, là chị ta làm đấy? Con vừa cầm di ảnh Băng Nghi lên lau bụi, chị ta lao đến lấy ném thẳng xuống sàn, kết quả con còn bị chị ta tát hai cái. Mẹ xem đi...” ~ Mộc Sơ vừa nói, vừa đưa tay chỉ gò má đỏ hoe, nước mắt chực trào ra ủy khuất.
Băng Thanh nhếch môi cười nhạt một tiếng. Hay cho diễn xuất của cô ta. Vừa ăn cướp vừa la làng, dám ném ảnh Băng Nghi cô chưa đánh chết cô ta là may rồi.
Mẹ nhìn Mộc Sơ, sau đó đảo mắt sang Băng Thanh, đau đớn lên tiếng, “Băng Thanh, con... Sao con...”
Băng Thanh không trả lời, cô không nói vốn dĩ cô cũng không muốn thừa nhận mình cùng đẳng cấp với cô ta. Khe khẽ nhếch môi cô lập tức bước ra khỏi phòng.
“Băng Thanh, sao con dám làm thế với em? Đứa con bất hiếu này, đừng quay về đây nữa. Mẹ không muốn nhìn mặt mày nữa...” - Mẹ cô giận dữ nói theo, bàn tay ôm chặt di ảnh Băng Nghi khẽ run rẩy.
“Mẹ, bỏ đi. Chị ta mất trí rồi. Con đưa mẹ đi băng bó vết thương” -- Mộc Sơ nhẹ giọng ngăn cản nắm lấy tay mẹ, ánh mắt nhìn theo Băng Thanh đầy đắc ý. Mẹ yêu Băng Nghi như thế, chị ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi! Từ trước đến nay ai chọc vào Mộc Sơ này đều sống không yên ổn!
***
Đường phố là một màn xe cộ giăng lối, tiếng còi, tiếng động cơ inh ỏi vang vọng cả khoảng trời nhỏ bé. Trên vỉa hè rợp đầy lá vàng, có cô gái vô lực bước đi, mỗi bước đi như chứa hàng ngàn tấn đá chỉ có tuyệt vọng tràn trề.
Băng Thanh bất lực ngã quỵ xuống vỉa hè lạnh lẽo, cô biết phải đi về đâu? Tại sao mọi thứ lại như vậy? Trời xanh kia ơi, rốt cục cô đã làm gì sai để ông trút mọi thống hận lên cô thế này? Cô cũng không biết nữa, chưa bao giờ cô thấy mình lạc lối thế này. Trước mắt cô chỉ là một màn đêm tăm tối không lối đi, không ánh sáng, cô phải sống như thế nào đây?
Băng Thanh cứ ngồi thất thần như thế cho đến khi có một chiếc khăn tay chìa ra trước mặt cô cùng một giọng nói mờ ảo chỉ xuất hiện trong hồi ức:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi”
Băng Thanh ngước đôi mắt vô hồn nhìn người ấy, nước mắt bỗng nhiên trào ra như muốn cuốn phăng đi tất cả.
Chàng trai nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy cô vào lòng: “Băng Thanh, xin lỗi em”
Nước mắt như những hạt trân châu tuôn ra như dòng thác lũ không cách nào ngăn được, rồi từ từ xuyên thấm vào áo sơ mi trắng của người con trai, Băng Thanh khóc òa lên như một đứa trẻ, trái tim cô bị tổn thương đến mức tê liệt mất rồi!
“Thiên Ân” - Cô nghẹn ngào lên tiếng, “Anh đã về rồi, rốt cuộc anh cũng đã trở về”
“Băng Thanh, cô bé ngốc của tôi. Em quên ba năm trước tôi đã nói gì với em rồi sao?” - Hoàng Thiên Ân dịu dàng vỗ về lưng cô.
“Em không quên, chỉ là anh ấy phản bội em rồi”
Mỗi khi nghĩ đến điều này cô lại không kìm được nước mắt. Tại sao số phận lại trêu ngươi cô như thế? Thì ra bấy lâu nay cô chính là kẻ 'nuôi ong tay áo' bị người đời khinh bỉ đây sao?
“Nghe này, em không có lỗi” - Thiên Ân nhẹ giọng an ủi, “Ngoan, đứng dậy tôi đưa em về”
Băng Thanh lắc đầu. Còn nơi nào là nhà của cô nữa?
“Băng Thanh, ba năm trước em là một con người mạnh mẽ, kiêu ngạo, phẩm chất đó giờ đã đi đâu mất rồi? Mới chút ít sóng gió đã nhụt chí thật không giống phong cách của em”
Băng Thanh ngẩn người. Nghĩ đến ba năm trước lại mỉm cười cay đắng. Có bao nhiêu chuyện xảy ra cô cũng quên mất đâu là con người thực của mình rồi!