“Sức khỏe của dì thế nào rồi !?”
Tại một quán cà phê, tiếng đàn violon như dòng nước dịu dàng quẩn quanh đến từng góc nhỏ nơi đây. Cạnh cửa sổ sát đất là hai người đàn ông ưu nhã trong bộ y phục thời thượng, đẹp đến mức khiến các cô gái đi qua lại nơi này đều đưa mắt liếc nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Mở đầu câu chuyện là người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách sắc bén, lời nói có vẻ quan tâm nhưng không nghe ra chút cảm xúc đặc biệt nào.
Hoàng Thiên Ân nghe vậy, chỉ khe khẽ nhếch môi nở nụ cười trào phúng, lạnh nhạt nói: “Cũng khá hơn nhiều rồi” - Hắn ngừng lại một chút, đôi mắt đen như mực như muốn nhìn thấu tâm tư người đối diện, “Anh họ, hôm nay gọi tôi ra đây không phải chỉ có cafe thôi chứ?”
Nghiêm Kiệt chờ hắn nói xong, thoải mái dựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm trả lời, “Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra một chút”
Đôi mắt đen ánh lên tia kinh ngạc, Hoàng Thiên Ân nở nụ cười hứng thú, “Anh thật sự yêu cô ấy sao?”
“Chuyện đó không đến lượt kẻ ngoài cuộc như cậu quản” - Nghiêm Kiệt thản nhiên đáp, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, cảm xúc không hề dao động.
“Nghiêm Kiệt, tôi phải khuyên anh một điều, tình yêu chứa chấp thù hận thường thì không phải tình yêu mà chính là tình địch. Băng Thanh là một cô gái tốt, hi vọng anh không đối xử tệ bạc với cô ấy” - Hoàng Thiên Ân cũng hề tỏ ra phật ý, ngược lại giọng nói vẫn hờ hững như trước.
Đôi mày rậm của Nghiêm Kiệt khẽ nhướng lên, điệu bộ như đang tiếp thu lời khuyên bảo chân thành ấy, cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Tôi nghĩ cậu còn có việc đáng để làm hơn cả chuyện bao đồng ấy. Tôi vẫn muốn cậu tập trung cống hiến sức lực cho DreamMain hơn”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, quét mắt nhìn về Thiên Ân một lượt mang theo hàm ý cảnh cáo rất cao.
“Hi vọng từ nay về sau cậu biết điều một chút” Dứt lời, Nghiêm Kiệt xoay người bước đi, sắc mặt vẫn lạnh băng không nhìn ra chút cảm xúc nào.
“Anh không xứng” - Hoàng Thiên Ân không nhanh không chậm nói theo, bước chân Nghiêm Kiệt hơi ngừng lại, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói lạnh lẽo tiếp tục vang lên: “Cậu sẽ không có cơ hội để được đánh đồng cùng tôi đâu” Nói xong hắn lập tức sải bước rời đi nhanh chóng.
Nhìn theo bóng lưng đã tan vào không trung, Hoàng Thiên Ân siết chặt nắm tay, cặp mắt đen chợt lóe lên một tia thâm trầm khó tả nhưng rất nhanh liền bị che giấu hoàn toàn. Hắn lẳng lặng trút một hơi thở dài, dáng vẻ cô đơn nhuốm cả nắng vàng rực rỡ...
Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu lên bóng người đàn ông anh tuấn, phiêu dật ẩn hiện như vị thần bất phàm, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên lộ ra đường cong tuấn mỹ mang vẻ hài lòng không hề giấu diếm, “Hoàng Thiên Ân, niệm tình chúng ta là đã từng là anh em tốt của nhau, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”. Nói xong, hắn hướng đến bãi đỗ xe sải từng bước chân dài.
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Kiệt nhíu mày nhìn dãy số quen thuộc, lập tức nhận cuộc gọi.
“Anh đang ở đâu?” – Chưa đợi hắn lên tiếng, đầu dây bên kia đã buông lời chất vấn.
“Có chuyện gì?” – Nghiêm Kiệt lạnh nhạt hỏi, không khó để nghe ra giọng nói có đôi chút không vui.
“Em đang ở Nghiêm thị” – Đầu ống nghe người kia dè dặt trả lời, “Em muốn gặp anh”
“Ở đó đợi tôi”
Dứt lời, hắn tắt luôn di động ném vào túi áo, sau đó tiến đến mở cửa ngồi vào xe, lập tức nhấn ga rời đi.
…
…
Thang máy riêng của chủ tịch từ từ rộng mở, ngay sau đó dáng người cao lớn cũng nhanh chóng bước ra, đôi mày rậm khẽ nhíu lại khi nhìn về người phụ nữ đang đợi hắn ở phòng tiếp khách.
“Anh về rồi” - Mộc Sơ toét miệng cười, nhẹ nhàng tiến lên định ôm lấy Nghiêm Kiệt, nhưng gặp phải ánh mắt lạnh băng của hắn bị dọa cho đứng hình, cô ta khẽ nuốt khan, nở nụ cười gượng gạo, “Em đợi hơn một giờ rồi đấy”
“Vào phòng rồi nói” - Hắn nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, không nói hai lời mở cửa đi thẳng vào phòng làm việc.
Mộc Sơ cười cười nhẹ gật đầu một cái, nhanh chóng bước theo sau.
“Cạch” Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Nghiêm Kiệt đi đến nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa dành cho khách. Chân trái gác lên chân phải, dáng vẻ uy nghiêm như bậc đế vương một cõi không ai dám chọc vào.
“Mấy ngày này không gặp, em nhớ anh chết mất” - Mộc Sơ tiến đến ngồi gần hắn, đôi mắt bảo thạch long lanh như sóng nước ra vẻ dỗi hờn.
“Nhớ tôi vậy sao!?” - Nghiêm Kiệt giống như nghe được câu chuyện tức cười nhất thiên hạ, khóe môi cong lên đầy trào phúng.
“Tất nhiên, người ta nhớ anh thật mà. Vậy mà anh vô tâm, chỉ lo cho mỗi cô ta, cô ta có gì hơn em chứ?” – Mộc Sơ đánh liều dựa sát vào ngực hắn, ngọt ngào lên tiếng, đáy mắt ướt át lung linh như vì sao giữa hạ.
Nghiêm Kiệt để cô ta tùy ý dựa vào, bàn tay to khẽ vuốt ve mái tóc xoăn tít bồng bềnh, trầm giọng nói: “Số tiền đó vẫn chưa đủ để cô sống nốt quãng đời còn lại, hả?” - Dứt lời, hắn nắm lấy tóc Mộc Sơ từ từ siết chặt thành công khiến cô ta đau phát khóc, “Tôi cảnh cáo cô, khi chưa có lệnh của tôi đừng xem nhẹ tính mạng mà chọc vào người phụ nữ của tôi. Chuyện lần trước tôi chưa có bỏ qua cho cô đâu”
Sắc mặt Mộc Sơ đại biến, trong đầu cô ta không ngừng nghĩ tới cảnh tượng ngày Băng Thanh giận dữ xông vào phòng ngày hôm đó. Da đầu cô ta khẽ run lên, tỏ ra ủy khuất lên tiếng: “Chuyện lần trước… rõ ràng em bị chị ta vô duyên vô cớ tìm đánh, sao anh lại bênh chị ta nữa rồi”
“Tôi chính là muốn như vậy đấy. Lần sau nếu cô còn dám làm tổn thương cô ấy đừng mong nhận một thứ gì từ tôi, nghe rõ không?” - Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt là một chuỗi biến hóa phức tạp.
Mộc Sơ ngước mắt nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt mỹ kia, khó khăn mở miệng, xem ra đã sớm bị hắn dọa cho khiếp đảm, lời nói cũng lắp bắp lộ rõ vẻ hoảng sợ, “Anh... vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói…” - Nghiêm Kiệt có vẻ rất nhẫn nại tiếp tục nhắc lại, đồng thời đem cô ta đẩy ra, “Cô quên thỏa thuận giữa cô và tôi thế nào rồi sao!?”
Mộc Sơ bị hắn bất ngờ đẩy ra, theo bản năng lập tức đứng dậy chế trụ thăng bằng, đưa mắt nhìn hắn khó tin: “Vậy… những hành động của anh từ trước đến nay đối với em không phải anh cũng thích em sao!?”
“Mộc Sơ, cô đi quá giới hạn của mình rồi. Trước kia tôi đã nói rõ với cô, cô quên rồi sao?” - Nghiêm Kiệt nhếch môi cười nhạt một tiếng, “Tôi thực tâm tán thưởng tài năng diễn xuất của cô, quả thật ngoài sức tưởng tượng”
“Anh thật quá đáng, sao anh lại cư nhiên đem em làm bình phong như thế?” Trước đây hắn và cô tình tứ vô cùng, nhất là trước mặt Băng Thanh hắn sủng ái cô không gì sánh kịp, thì ra cho đến bây giờ cô cũng chỉ là công cụ giúp người ta mối tư thù. Cứ tưởng rằng cô đã sớm chiếm được trái tim người đàn ông này, nhưng không ngờ…
“Cô đừng quên, mối quan hệ này tôi và cô đã thống nhất từ trước rồi?” - Nghiêm Kiệt dựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng, giọng nói xa cách như mây bay gió thoảng.
“Em…” Mộc Sơ á khẩu. Lúc trước, cô thực sự thích hắn, cứ ngỡ rằng phải hao tâm tổn khí tranh giành với chị ta nhưng không ngờ có một ngày hắn gặp cô, đồng ý cho cô bên cạnh hắn. Cứ nghĩ rằng người này vì hận quá khứ dơ bẩn của chị ta nên sẽ suy nghĩ lại tình cảm chân thành của cô dành cho hắn mà toàn tâm toàn ý đón nhận. Nghĩ đến đây, Mộc Sơ không khỏi cười nhạt, khôi phục lại giọng nói điềm tĩnh cùng kiêu ngạo: “Anh nghĩ chuyện này giấu chị ta được bao lâu?
“Cô muốn tiết lộ?” - Nghiêm Kiệt lười biếng nhìn cô ta một cái.
“Không, nhưng tôi tin, chị ta sẽ biết”
“Cô nghĩ mình có cơ hội để giở trò ấy sao?” - Giọng nói vẫn vô cùng lạnh lẽo, khiến người nghe lạnh đến cả tim.
Mộc Sơ cố kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng từ tận đáy lòng, run rẩy nói: “Anh muốn làm gì tôi?”
“Làm gì cô?”- Nghiêm Kiệt nhướng mày, “Cô không đáng”
“Vậy…” - Theo bản năng, cô ta lùi ra sau hai bước, cố giữ bình tĩnh hết sức có thể, cặp mắt to tròn vì sợ hãi mà ngấn lệ, dưới ánh mặt trời càng thêm long lanh khiến người nhìn đã muốn nâng niu, bảo vệ.
Nhưng mà…
Đối với người đàn ông không tim không phổi này, chiêu này trong mắt hắn chỉ là trò thừa thải, căn bản không chút tác dụng. Hắn đứng dậy, từ trong túi ra lấy một tấm chi phiếu trị giá vài triệu đô, tiến đến đặt vào tay cô ta, giọng nói đầy cảnh cáo vang lên, “Đừng để tôi phải chướng mắt”
Dứt lời, hắn lập tức bước đến bàn làm việc trực tiếp nhấc điện thoại để bàn lên, không cho Mộc Sơ chút cơ hội lên tiếng đã uy nghiêm ra lệnh, “Thư ký Đỗ, tiễn khách”
Lời hắn vừa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng giày cao gót ngay sau đó cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, cô thư ký bước vào, nhã nhặn hướng về Mộc Sơ ra một cử chỉ vô cùng tao nhã, “Cô Mộc Sơ, xin mời”
Lúc này Mộc Sơ mới có phản ứng, bàn tay siết chặt tấm chi phiếu suýt rách, ánh mắt như có hàng nghìn ngọn lửa đang bốc cháy nhìn về Nghiêm Kiệt: “Nhất định anh sẽ phải hối hận”
Nói xong cô ta nện gót giày ôm một mớ giận dữ bỏ ra ngoài cùng cô thư ký.
__oOo__
Trong căn phòng tráng lệ, tiếng nhạc dịu dàng như sương mai giăng mắc trong bầu không khí thoáng đãng, Băng Thanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Khẽ vươn người tắt đi mp3 đang phát không ngừng nghỉ, cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, mới giật mình nhận ra bây giờ đã vào chiều.
Băng Thanh lắc đầu một cái, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Căn nhà rộng lớn nhưng thiếu sinh khí khiến cô có chút buồn tủi. Cũng không thể nói rõ cảm xúc lúc này, vừa hận vừa yêu lẫn lộn bức cô đến phát điên, đã vài ngày trôi qua, kể từ buổi sáng hôm ấy hắn như bốc hơi giữa cuộc đời cô vậy. Rốt cục trong lòng hắn cô có còn tồn tại không? Hay hắn đang vui vẻ bên cô em gái mà cô đã từng thương rất nhiều!? Nghĩ đến điều đó, lòng cô lại quặn thắt cơn đau, cô phải làm gì mới không tổn thương chính mình đây?
Bước chân tần ngần đứng giữa căn phòng khách rộng lớn, Băng Thanh vô thức nhìn về căn phòng bên cạnh ~ phòng của hắn.
Kể từ khi kết hôn, cô chưa từng đặt chân vào căn phòng ấy, có thể giải thích rằng trước đó, trong tiềm thức cô luôn tôn trọng hắn nên không muốn xâm phạm đến đời tư của hắn chăng? Nhưng mà lúc này cô và hắn vẫn còn rào cản nào nữa sao? Không đâu, hắn đã thành công chiếm được cô rồi!
Nghĩ vậy, Băng Thanh cảm thấy bớt bất an hơn, cô tiến đến nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào.
Trước mặt cô là một căn phòng rộng lớn, hòa quyện bởi mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt, không khó nhận ra đây là mùi hương đặc trưng của hắn.
Trong phòng được bày biện rất tinh tế, ngoài chiếc giường kiểu cách rộng lớn ra còn có bộ bàn ghế làm việc được đặt cạnh cửa sổ rất trang nhã, bên cạnh là giá sách ba tầng cao ngất chứa những tài liệu quan trọng.
Băng Thanh tiến đến bàn làm việc của hắn, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế hắn đã từng ngồi, trong lúc lơ đãng cô nhìn về góc bàn, ở đó được đặt một khung ảnh màu tím tinh xảo điều làm cô chú ý trong đó chính là hình ảnh của cô. Ảnh này được tái hiện lại lúc cô đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm trắng muốt, dựa theo từng đường nét trên gương mặt có thể thấy đó là giây phút cô cảm thấy mình hạnh phúc nhất. Nghĩ đến đó, cô bất giác nhoẻn miệng cười, người đàn ông này thật xấu dám ngắm trộm cô trong lúc làm việc.
Nhìn mặt bàn được phủ bởi một lớp bụi mỏng, Băng Thanh không kìm được liền đi kiếm một cái khăn mềm nhẹ nhàng lau đi, tiện thể sắp xếp lại đống văn kiện đang nằm lộn xộn trên bàn.
Đem hộc bàn kéo ra, đập vào mắt Băng Thanh là quyển album dày cộm trong đó là hình ảnh từ nhỏ đến lớn của Nghiêm Kiệt, ngắm nhìn khuôn mặt như được điêu khắc chạm trổ đó cô cũng thấy lòng mình nao nao. Cảm giác này thật lạ, giống như phạm tội nhìn lén vậy. Băng Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đem đặt về vị trí cũ, trong lúc vô tình cô bỗng nhiên phát hiện dưới những quyển album dày cộp còn có quyển nhật ký màu xanh.
Đó là nhật ký của hắn ư? Cô có chết cũng không tin nổi hắn còn có sở thích viết nhật ký cơ đấy.
"Không biết lúc còn nhỏ hắn có bí mật nào được viết trong đây không nhỉ?" ~ Băng Thanh lẩm bẩm, lòng không khỏi tò mò.
Sau một hồi lâu đấu tranh tư tưởng, rốt cục không nhịn được cô cũng đánh bạo cầm lên xem.
"Soạt" Âm thanh nhẹ tênh vang lên, theo phản xạ Băng Thanh nhìn về vật đang nằm giữa sàn nhà, trong nháy mắt không khỏi kinh hãi...
Cô chậm rãi ngồi xuống, tay run run nhặt lấy tấm hình.
"Đây là..." - Băng Thanh ôm miệng, đôi mắt vốn trong veo bất chợt ngấn lệ như có từng cơn mưa rót vào.
Hình ảnh hai cô bé giống nhau đang nở nụ cười rạng rỡ như những tia nắng đầu xuân, chiếc váy màu trắng biến hai người như những cô công chúa bước ra từ cổ tích chỉ có niềm vui ngập tràn.
Trời ơi, Băng Nghi của cô....