Tiết tử
Mùa đông, những bông tuyết theo gió bay khắp nơi, mặt đường đóng một lớp băng mỏng, người đi đường cùng xe ngựa cũng cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) mà bước. Thị trấn so với trước kia thật vắng vẻ, chỉ còn một vài người bán thức ăn ngồi chờ khách
Trong một góc không ai chú ý tới, một tiểu nam hài ngồi chồm hổm, đầu tóc rối tung, gương mặt lem luốc, trên người chỉ mặc duy nhất một kiện áo bông rách nát, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng đỏ ửng. Nhìn qua thì biết đó là một tiểu khất cái, nhưNg điều ngạc nhiên chính là, bên cạnh hắn lại có một con chó vàng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cùng tiểu nam hài gắt gao ôm sát nhau lấy hơi ấm. (tự nhiên nhớ truyện Lão Hạc của Nam Cao =)))
Nhiều người đi đường đi ngang qua cũng không ai liếc mắt một cái xem bọn hắn. Nam hài thon gầy hai tay ôm con chó vàng bên cạnh, hai mắt vô thần mà nhìn ngã tư đường người thưa thớt qua lại.
Đinh… Một đồng tiền rớt ngay trước mặt hắn, nam hài ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu. Một cụ già nở nụ cười thương xót nhìn hắn, sau ôm lấy đứa cháu gái nhỏ bỏ đi. Tiểu cô nương không ngừng quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn ngập tò mò.
Tiểu khất cái nhặt lên đồng tiền, hai tay gắt gao như đang cầm trân bảo, miệng thở ra khói, ngây ngô cười với con chó nhỏ: “A Vàng, chúng ta có thể ăn bánh bao rồi…”
Con chó nhỏ không biết nghe có hiểu hay không, hướng tiểu khất cái trên người cọ a cọ. Tiểu khất cái mới vừa rồi còn buồn bã, giờ vui vẻ mà đứng lên, cầm đồng tiền hướng đến một hàng bán bánh bao nóng mà chạy.
Cách hắn không xa trên ngã tư đường, một chiếc xe ngựa đang phi như bay (phóng nhanh vượt ẩu =))), xa phu là một gã hán tử (đàn ông =))) thân lam hắc y (y phục 2 màu đen xanh?), vẻ mặt hung ác, thắt lưng mang kiếm, vừa quất roi vừa hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra!”
Trên đường người đi đường đều bị kinh hoàng mà thối lui đến hai bên, xe ngựa không bị cản trở tại giữa ngã tư đường phóng càng nhanh, một vài tiểu quán né tránh không kịp mà bị xe ngựa va phải làm tan tành, mấy tiểu đồng chơi đùa ven đường cũng suýt bị đụng trúng.
Bên này tiểu khất cái mua xong mấy cái bánh bao nóng hổi, cao hứng ba chân bốn cẳng chạy trở về. Con chó vàng ngồi ở góc tường chờ, thấy hắn trở về liền phe phẩy cái đuôi mừng rỡ.
Nhưng vào lúc này, chiếc xe ngựa ban nãy như tên bắn nhằm về phía bọn họ. Tiểu khất cái mắt thấy hai hắc mã to lớn bay thẳng về phía mình, sợ đến hai chân bủn rủn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bên đường truyền đến tiếng mọi người kêu sợ hãi:
“Mau dừng lại!”
“Có một hài tử ở trước ──!”
Xa phu dùng sức ghìm cương trụ dây cương, con ngựa hí vang giơ lên hai chân trước, thế nhưng lúc này đã không còn kịp, con ngựa sắp đá trúng tiểu khất cái. Đột nhiên con chó vàng phóng tới dùng đỉnh đầu đẩy bụng tiểu khất cái, đem hắn đánh bay ra ngoài, ── nguyên bản hẳn là rơi vào tiểu khất cái trên người thì nay vó ngựa nặng nề mà đạp lên con chó nhỏ.
Tiểu khất cái bị đánh bay té vào trong đống tuyết dày, bánh bao trong tay cũng rơi ra ngoài. Chiếc xe ngựa vừa thắng lại tại chỗ thoáng lung lay vài cái, rất nhanh đã đứng yên.
Trong xe ngựa truyền ra một đạo nữ âm mang chút bực mình:
“Chuyện gì?”
Xa phu vội vàng trả lời: “Kinh động phu nhân, không có việc gì, chỉ là một hài tử ngáng đường thôi!”
“Đừng chậm trễ thời gian, còn không mau tống hắn đi…” Nữ nhân lo lắng nói, khẩu khí đột nhiên bối rối “Huân nhi, ngươi đừng xem!”
Màn trướng bị vén lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn trắng nõn. Thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi, mi mục như họa, môi nhỏ đỏ mọng, y nhìn tiểu khất cái dơ bẩn từ trong tuyết giãy dụa đứng lên, một đôi mắt phượng câu nhân lộ ra tia nhìn lạnh lùng mà cao ngạo.
Tiểu khất cái đầu dính đầy tuyết, hắn ngốc lăng mà nhìn con chó vàng đang hấp hối trên mặt đất, đôi môi khô nứt tái nhợt run rẩy.
Tên xa phu lớn tiếng mắng chửi “Thối tiểu khất cái! Cút ngay! Đừng cản đường gia gia ngươi!”, vừa nói vừa định thúc ngựa đi cán qua con chó nhỏ.
Nguyên bản ngây ra như phỗng tiểu khất cái đột nhiên như mãnh thú lao qua, ôm chặt lấy con chó vàng.
“Con mẹ ngươi! Biến xa một chút! Bằng không ta cho ngươi biết tay!” Xa phu thô lỗ mà mắng. Tiểu khất cái trong mắt hiện lên sợ hãi, có chút lui về phía sau nửa bước, nhưng lại như trước không có tránh ra cho xe đi.
Xa phu tức giận nhảy xuống xe, vung roi lên uy hiếp. “Ngươi biến hay không? !”
Trên xe thiếu niên lạnh lùng nhìn, chỉ thấy tiểu khất cái ủy khuất mà mím môi, dùng sức xoa xoa hai tròng mắt, kéo con chó nhỏ hướng bên cạnh bước qua.
Hắn như thế nhượng bộ rồi, nhưng xa phu lại không hài lòng, gã bất ngờ hướng tiểu khất cái không hề phòng bị sau lưng tàn nhẫn đá một cước. Tiểu khất cái đầu đụng vào quán nhỏ bên cạnh, một dòng huyết chảy ra. Hắn ôm con chó vàng ngã trên mặt đất, miệng ứa máu.
“Phi!” Xa phu nhổ nước bọt, xoay người đi trở về xe ngựa, thuận tiện một cước giẫm nát bánh bao rơi trên mặt đất.
Gã đang muốn xoay người nhảy đến trên xe ngựa, chợt nghe bên tai truyền đến một trận rất mạnh tiếng bước chân, tiểu khất cái đầu đầy máu tươi bổ nhào về phía hắn. Tên xa phu đối với nam hài không có phòng bị, dĩ nhiên bị đụng phải một cái lảo đảo.
Ở đây tất cả mọi người bị hành vi của tiểu khất cái hù dọa ngây người, hắn này không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Quả nhiên, xa phu bị hắn hoàn toàn chọc giận, hướng tiểu khất cái quất một roi. Tiểu khất cái lấy tay ngăn cản, trên cánh tay nhỏ bé hiện ra một vệt máu đỏ sẫm. Nhưng không vì vậy lùi bước, ngược lại càng thêm dũng cảm mà xông lên trước, há mồm cắn tay tên xa phu.
Xa phu tức giận mắng, tàn nhẫn đánh hắn tới tấp, lưng tiểu khất cái bị roi da quất cho da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, hắn lại ngoan cố mà không chịu nhả ra. Người vây xem nhìn thấy cũng không đành lòng, nhưng không ai đủ can đảm tiến lên ngăn lại.
“Ngươi là cẩu sao! Mau nhả ra! Lão tử hôm nay phải đánh chết ngươi!” Xa phu vừa đánh vừa mắng, càng đánh càng tàn nhẫn, tiểu khất cái bị roi đánh gần hơn hai mươi cái, rốt cục đau đến té xỉu trong vũng máu.
“Hô… Hô…” Xa phu thở hỗn hển như ngưu, ném đi roi da dính máu, “tạch” một tiếng rút ra kiếm, nhắm ngực tiểu khất cái chuẩn bị đâm ──
“Dừng tay.” Một đạo thanh âm trong trẻo ẩn chứa uy nghiêm truyền đến, xa phu kinh ngạc mà buông thủ, quay đầu lại nhìn.
Hạ Hầu Huân vén màn che, bước xuống. Mẫu thân ở trong xe nói không được y, không thể làm gì khác hơn là để y đi. Hạ Hầu Huân đi tới trước mặt tiểu khất cái, chân mang hài viền thỏ mao đá đá hắn. Tiểu khất cái rên rỉ, đôi mắt bị máu tươi nhiễm hồng hơi mở.
Trước mắt một mảnh huyết sắc, hắn mơ hồ thấy một cẩm y hoa phục tuấn mỹ thiếu niên, tựa như vị thần ở trên cao nhìn chăm chú vào chính mình.
Hạ Hầu Huân nói nhỏ: “Đem hắn mang về.”
“Thiếu chủ, này…” Xa phu vẻ mặt không biết làm sao.
“Ta nói, mang về.” Hạ Hầu Huân thản nhiên mà nói, trong thanh âm mang theo khí phách không thể cãi lại.
“Vốn là…” Xa phu đành phải nghe lệnh, một tay đem tiểu khất cái túm lấy. Tiểu khất cái vô lực phản kháng, như một con búp bê mặc cho người khác bài bố.
Hạ Hầu Huân nhìn tiểu khất cái, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu khất cái sức lực một chút cũng không có, hơi thở mong manh mà trả lời: “Ta họ Miêu…”
“Ngươi không có tên?”
Tiểu khất cái nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, vài đóa bông tuyết từ bầu trời rơi xuống trong không trung tung bay, rơi trên mái tóc đen nhánh của hắn. Hạ Hầu Huân thân thủ tiếp được một mảnh bông tuyết, lẩm bẩm nói: “Tuyết… Miêu Tuyết…”
Hắn trầm tư mà ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng dùng thanh âm thanh thúy vang dội nói: “Miêu Tuyết Khanh, từ nay về sau, ngươi là Miêu Tuyết Khanh.”
Gió lạnh gào thét, bông tuyết bay đầy trời, cổ thành trang nghiêm, nguy nga lẻ loi giữa trời mênh mông tuyết trắng.