Tôi cùng dì Viên nói chuyện, cũng đã mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy Viên Tử Thanh, anh ta cũng không để ý gì đến tôi. Lúc nói tôi còn cảm thấy mình giống như oán phụ bị trượng phu biếm vào lãnh cung nhiều năm. Dì Viên nói: ”Hai đứa các con giống như những đứa trẻ ngốc, chúng ta phải nói cái gì cho tốt đây. Một đứa chỉ biết khóc, một đứa thì chỉ biết chạy trốn. Con khóc nháo như vậy không bằng đi tìm Tử Thanh, tức giận thì đánh mắng nó cho xả giận thì xong rồi.”
Tôi lại nhịn không được mà khóc, bi thiết cắt ngang nói: ”Dì Viên, con không dám, anh ấy rất hung dữ.”
Dì Viên vừa bực mình vừa buồn cười nói: ”Nó hung dữ? Nó chỉ là dê con choàng lên tấm da hổ thôi, nó mà muốn tức giận tại sao lại không dám về nhà mà ra ngoài né tránh.”
Tôi hỏi: ”Anh ấy hung dữ với con, như thế nào lại không dám về nhà?”
Dì Viên nói: ”Con trai của dì chỉ có cái lá gan phô trương thanh thế, nếu nó dám hung dữ với con thì sẽ thấy hối hận sợ hãi ngay, thật sự là không có tiền đồ, người làm mẹ như dì đây đều đã nhìn quen. Nó là sợ quay trở về con sẽ không để ý đến nó. Đứa nhỏ này, chịu không nổi con không để ý đến nó, cứ như vậy mà cắn răng bỏ đi cũng không dám liên hệ với con. Con nói xem hai đứa các con đừng có chạy chạy trốn trốn như vậy nữa, vì ai đó, mà bốn người già chúng ta bị hai đứa các con ép buộc sắp chết rồi. Lúc không muốn đi dã ngoại thì lại bị Tử Thanh tìm cách lừa gạt chúng ta đi, đến lúc vất vả lắm mới thích ứng được đi du lịch thì nó lại da mặt dày lôi chúng ta trở về. Ai, đúng là kiếp trước thiếu nợ mấy đứa.”
Dì Viên một bên ai oán nói với tôi một bên thì véo veo chóp mũi của tôi. Tôi trong lòng choáng váng mở ra, càng ngày càng thấy ngọt. Tôi nghĩ thấy nhớ, hỏi: ”Dì Viên, Viên Tử Thanh hôm nay chưa về nhà sao?”
Dì Viên nói anh ta đã gọi điện thoại về nhà rồi, không chừng khoảng nửa giờ nữa sẽ về đến nhà.
Tôi sâu xa cười rộ lên. Anh ta lo lắng tôi không để ý đến anh ta như vậy, tôi nếu không phối hợp một chút thì há chẳng phải không có một chút đạo lý hay sao.