Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo

Chương 47: Chương 47: Câu Trả Lời Là Gì?




Bước chân của anh ngừng lại, lặng lẽ xoay người…

Trái tim cô như ngừng đập, tựa như thời gian qua sống để chờ đợi khoảnh khắc này… Sau khi anh trả lời, cô sẽ phải đưa ra quyết định cuối cùng của mình đối với anh, là tiếp tục tin tưởng…hay dứt bỏ hoàn toàn…

Nhưng…

Lâm Huy lặng lẽ thở dài một tiếng, nhỏ tới nỗi Lục Chi không nghe thấy gì, giọng nói của anh từ từ vang lên:

“Chuyện này còn phải hỏi sao…”

Nắm tay lỏng dần, cô hoàn toàn không hiểu anh nói gì…

Thấy Lục Chi hoàn toàn khó hiểu đứng đó, anh mới nhẹ nhàng mở miệng nói thêm một câu rồi lập tức xoay người đi về phòng ngủ…

“Tôi nói cậu sẽ tin sao?”

Không để cho Lục Chi đưa ra lựa chọn dứt khoát, anh lại lần nữa xoay người, đóng cửa lại trước mặt cô.

Là không muốn nói…không biết nói thế nào…hay thật sự là không dám nói…

So với nói thật trước mặt cô, lời nói lấp lửng không rõ ràng, không đưa cho cô một câu trả lời nào ấy lại khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn…

Mưa ngoài trời không ngừng đổ xuống, nước trôi rồi lại trôi, mưa mạnh mẽ đến vậy, mà sao không thể khiến những cảm giác không vui rời khỏi đáy lòng Lục Chi…

Cô ngồi trong phòng không biết bao nhiêu tiếng, chỉ biết rằng tiếng sấm đã vang lên rất nhiều lần, chứng kiến tận mắt sự đổi thay của đất trời, xám rồi đen, cuối cùng đen khịt, mưa thì ngày một dày đặc, tiếng ồn theo đó tăng lên, trong lòng Lục Chi cũng càng lúc càng nặng nề, không biết ba lâu, mưa ngớt dần, cuối cùng tiếng mưa không còn, Lục Chi giật mình vội ngẩng dậy, đi ra ngoài.

Tạnh mưa rồi, cho dù bọn họ có còn quanh quẩn đâu đây thì cũng phải về…

Lục Chi vơ vội điện thoại, mở ra xem, màn hình tối đen, cô nhíu mày…

Có lẽ hết pin rồi…

Thật không còn gì để nói, cô còn chưa thông báo với Vũ gia một tiếng…

Thôi kệ, dù sao cũng tạnh rồi, về trước đã rồi tính sau.

Cô đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo bị nhăn nheo sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Căn phòng khách vẫn bật điện, có điều trông yên tĩnh lạ thường, bên ngoài lớp kính là một màu đen huyền diệu… Nhưng sao cô lại thấy có gì đó không đúng…

Nhìn lên bàn… Đồ ăn được sắp đầy, giống như ban nãy, thế nhưng nhiều hơn, hơn nữa…cũng không có hơi nóng bốc lên như lúc nãy…

Lạ thật.

Lục Chi tiến tới gần, vừa mới đi đén chiếc ghế sofa, đột nhiên giật mình lùi lại, thiếu nước ngã lăn ra đất…

Là ai…ngủ trên kia…

Khoan đã, mùi hương này…lẽ nào là Lâm Huy… ?

Lục Chi vừa nghi ngờ lại có chút mong đợi tiến tới, không ngoài dự đoán, gương mặt vừa giống một đưa trẻ lại hơi có nét già trước tuổi của Lâm Huy hiện ra, anh nằm trên chiếc ghế sofa của phòng khách, hơi thở nhè nhẹ trong không khí.

Ánh mắt Lục Chi có chút dao động sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ lúc ngủ, nhìn anh lại có cảm giác yên bình đến thế.

Đôi chân không biết kiềm chế của cô bắt đầu di chuyển, tới gần anh…

Bàn ăn trên bàn…lẽ nào là do anh chuẩn bị ?

Vậy… tại sao còn không ăn ?

Đối mắt cô vô tình liếc tới cánh tay trái của Lâm Huy, nhìn đồng hồ, kim phút chỉ số chín, kim giờ…

Cô che miệng ngạc nhiên…

01h45’..

Muộn như vậy rồi… Bữa tối của người bình thường diễn ra khoảng bảy giờ, vậy mà tới tận hai giờ đêm rồi bàn ăn vẫn còn nguyên chưa động…

Lẽ nào…là chờ cô?

Không đúng đâu, không thể nào, làm gì có chuyện đó…Lâm Huy…

Nội tâm đang kịch liệt phản đối suy nghĩ vừa hiện lên thì ánh mắt đã không tự chủ liếc về phía khuôn mặt điển trai ấy…

Anh có cần… hấp dẫn đến thế không…

Cô giật mình, vội lắc đầu… Không được, không được có ý nghĩ gì đối với cậu ta… Cậu ta có thể là người đã suýt nữa hại chết bố cô, khiến bố cô nằm liệt giường hôn mê tới giờ…cô không nên như vậy…tỉnh táo lại đi, đầu óc sao vậy…

Nhưng…

Có thể không phải… nếu như thật sự là anh…vậy thì nhất định sẽ trả lời cô một cách rõ ràng nhất, sẽ chẳng có chuyện phủ nhận gián tiếp như vậy…

Hơn nữa câu đó…

« …Tôi nói cậu sẽ tin sao ? »

Là như thế nào ? Ý của cậu ấy là gì…

Lục Chi tớ gần hơn nữa, ngón tay vô thức chạm vào mái tóc đen nam tính của anh…

Hàng lông mày rậm khi ngủ dãn ra tự nhiên giống như một đứa trẻ vậy, cánh môi ngay cả khi có ánh sáng mờ nhạt cũng hồng hào đến thế… gương mặt này nếu giả thành phái nữ…không biết sẽ đốn tim bao nhiêu chàng trai đây…

Chiếc mũi này… cao vút mà hiên ngang, giống như bản tính của anh, tự tin và luôn có sự kiêu ngạo, nhưng nếu không phải là người lâu ngày bên anh, sẽ không thể nào biết rõ mức độ tự tin của con người này, tuyệt đối không phải là người bình thường, nham hiểm nhưng không bộc lộ ra ngoài, đó mới chính là nguy hiểm thật sự.

« Cậu làm gì vậy ? »

Đột nhiên bàn tay bị Lâm Huy nắm lấy, lúc định thần lại thì mới phát hiện ra là mình bị bắt quả tang…

Ôi mẹ nó…

Lục Chi vội giật tay ra, đứng thẳng dậy, nhìn Lâm Huy, nhạt giọng nói :

« Mưa tạnh rồi, tôi về đây. »

Lâm Huy ngồi dậy, nhìn đống đồ ăn bày ra trên bàn, nói với cô :

« Cậu còn chưa ăn tối. Hơn nữa camera ở tầng này có hai cái giấu rất kĩ, rất có thể bọn chúng sẽ theo dõi cậu.»

« Cậu yên tâm, nếu chỉ có hai cái thì đều đã được tôi phát hiện ra lúc đi xuống tầng, sẽ không bị lộ đâu, còn ăn tối, khỏi đi, rạng sáng rồi, hơn nữa tôi cũng không đói… Tạm biệt. » Lục Chi nói xong, dứt khoát bước ra ngoài, khuôn mặt không một chút do dự.

Lâm Huy nhìn theo bóng dáng ấy, lòng tự hỏi không hiểu những biểu hiện hôm nay của Lục Chi có mối liên hệ gì với cô của trước đây…

Thật sự khác nhau hoàn toàn… Có cảm giác, con người bây giờ vừa sắc sảo, ánh mắt lại đầy tự tin, phong thái quý phái nhưng vẫn có phần mộc mạc giản dị…

Lâm Huy nhìn ra phái cánh cửa mới được cô đóng lại… Đó chẳng phải mẫu người anh thích sao… ?

Liếc về bàn ăn mà mình khổ công chuẩn bị cách đây vài tiếng, anh có chút phiền muộn, lắc đầu đi vào phòng ngủ, vì chờ cô mà thiếp đi lúc nào không hay, hơn nữa từ sáng tới giờ vẫn chưa được tắm… Anh là người phá bỏ thói quen từ khi nào vậy ?



Sau khi tắm xong, Lâm Huy định lên giường đi ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng lục cục vô cùng khả nghi. Anh xuống giường, lấy một khẩu súng giấu kĩ dưới nệm, đạn luôn sẵn sàng, khẽ bật chốt.

Nhẹ nhàng mở cửa, tiếng lục cục vẫn vang lên, chứng tỏ người bên ngoài còn chưa phát hiện ra anh. Lâm Huy thận trọng bước ra ngoài, nhìn về phía phát ra tiếng động khả nghi, sau khi nhìn kĩ, trong giây lát cả người anh sững sờ…

« Người nào đó » cũng cảm nhận được có ánh mắt đang chiếu vào mình, cô bỏ ăn ngẩng lên, nhìn Lâm Huy…

Trong tình huống này, bốn mắt nhìn nhau…đơ một cục…

« Cậu…dùng súng sao ? Nước ta cấm dùng súng mà…cậu làm gì vậy… » Đột nhiên Lục Chi chú ý tới cánh tay phải của anh, tư thế cầm súng cũng vô cùng giống trong phim, nhất thời cô nghẹn lời…

Lâm Huy ném súng ra đằng sau, đi về phía cô nhàn nhạt nói :

« Không có gì, súng của Thái Thế An, tôi chỉ cầm để phòng vệ thôi. »

« Anh ta mang súng về nước bằng cách nào ?Không phải qua kiểm tra hải quan sao ? Làm thế nào mà mang về được ? » Không hiểu làm sao, nhưng lúc này Lục Chi vô cùng tích cực nói, giống như là nói càng nhiều thì cô sẽ thấy thoải mái và đỡ lúng túng vì bị bắt quả tang hơn vậy.

Lâm Huy nghe xong cũng không ngại trả lời :

« Đương nhiên không phải, đây là hàng sản xuất riêng nhập khẩu theo đường hàng hải, thứ này không phải muốn là có được… » Sau đó lại nhìn Lục Chi, nhếch môi :

« Cậu quay lại để ăn sao ? » Đúng là không ngờ, sau khi tắm xong lại gặp cảnh tượng này ở phòng khách, Lục Chi cầm đũa và bát, nhìn thấy thức ăn liền xông vào… Tiếng động cũng là do cô gây ra, tuy ngoài dự đoán…nhưng đúng là rất đáng yêu…

Lục Chi hắng giọng, ngồi xuống ăn từ tốn :

« Tôi đột nhiên thấy đói, quay lại ăn, cậu muốn đuổi tôi đi à ? »

« Không có. » Lâm Huy ngồi xuống ghế sofa, mỉm cười nhìn cô, sau khi tắm xong, xung quanh anh đều tỏa ra mùi hương quế dễ chịu, khứu giác Lục Chi không thể phủ nhận đã bị khiêu khích… thật là mẹ nó…

« Cậu đang chuẩn bị ngủ sao ? » Cô liếc liếc anh, cố làm vẻ thản nhiên nhẹ giọng hỏi.

« Ừ. Chuẩn bị đi ngủ thì lại bị cậu dọa… »

«Phịt ! » Lục Chi sặc nước, phun một ngụm canh ra đất. Trợn mát trợn mũi cúi mặt xuống lau miệng.

Lâm Huy thấy vậy mặt vẫn không đổi nhìn cô : « Vốn dĩ muốn cậu tạ lỗi, nhưng xem ra cậu cũng bị tôi dọa cho sợ rồi. Vậy cậu ăn cho ngon, tôi về phòng đây. »

Anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng, đột nhiên Lục Chi ngẩng lên, vội vàng gọi :

« Đợi đã ! »

« Gì vậy ? » Lâm Huy quay lại, mặt cười như không nhìn cô.

Lục Chi nuốt nước bọt, không phải sợ, cũng chẳng phải ngại, cô chỉ nuốt nước canh nên nuốt luôn nước bọt thôi. Nhưng Lâm Huy nhìn vào lại không thấy giống vậy.

Lục Chi đứng lên, đi vài bước tới trước mặt anh, ánh mắt nghiêm túc lên tiếng :

« Tại sao cậu không hề trả lời tôi câu hỏi đó ? Lâm Huy mà tôi biết trước giờ chưa hề trốn tránh bất cứ điều gì… »

« Đó là trốn tránh sao ? » Đột nhiên Lâm Huy hỏi lại, Lục Chi chưa kịp suy nghĩ gì đành trả lời theo phản xạ:

« Vậy không phải sao ? »

Lâm Huy im lặng, nhìn xuống mu bàn chân cô, nơi đó vẫn còn vết sẹo hình lưỡi trăng mà anh để lại, ánh mắt lạ lùng nhìn cô, nếu như là sau này, có lẽ Lục Chi sẽ hiểu được, ánh mắt của anh bây giờ là sự chân thành, chờ mong của một người đàn ông, nhưng lúc này, ánh mắt kia đối với cô thật lạ lùng, cảm giác như chưa nhìn thấy bao giờ… rất lạ lẫm.

Anh nhẹ hỏi :

« Cảm nhận của cậu về tôi tới đâu ? »

Lục Chi nghe xong liền cứng lưỡi…cảm nhận về anh… Cô chưa từng đặt ra câu hỏi như vậy đối với lòng mình, nhưng những thứ tương tự thì quá nhiều…

Anh là người hoàn hảo, học rất giỏi và rất đẹp trai, tuy đối với những người con gái khác không nóng cũng chẳng lạnh nhưng vẫn là giấc mơ ấp ủ trong trái tim của vạn thiếu nữ, đối với cô, anh cũng từng là vì sao sáng trong lòng, từng có một cảm giác lạ vụt đến khi anh xuất hiện, hơn nữa còn đóng đô ngay trong tâm hồn cô, rất nhiều ngày sau khi không tìm thấy anh, cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của anh lại hiện lên trong đầu…Khi nghe tin đó, cô thực sự không tin, nhưng nhìn bố mình như vậy, cô lại nén chặt những suy nghĩ đẹp đối với anh vào sâu thật sâu trong lòng, tìm những thứ ngoài đời để quên đi nỗi ám ảnh về anh…

Những điều như vậy thì gọi là gì… ?

« Hôm đó…tôi từng hỏi cậu, đầu gấu, cậu có tin tôi không, cậu đã gật đầu, vậy lần này có tính không ? » Lâm Huy lại cất lời, giọng noi trong đêm có chút khàn khàn mà lạnh giá, nhưng ánh mắt đã đủ để tỏa ra hơi ấm bao trọn lấy căn phòng này…

Cô im lặng, hai người cứ thế nhìn nhau… Kí ức của cô quay lại ngày đó…

Vết thương trên chân đã lành từ lâu, nhưng kỉ niệm hôm đó có lẽ chẳng bao giờ cô quên…

Ngày hôm đó tin anh, vậy thì nên tin anh…nhưng nếu sự thật trái ngược với điều mà cô hướng tới, thì niềm tin này không phải quá mù quáng rồi ư… ?

« Lâm Huy, không phải cậu không thấy, tôi của hôm đó và bây giờ, hoàn toàn là hai con người khác, cậu sẽ tin tin cái nào ? Hơn nữa tôi cũng chưa từng mở miệng nói tin cậu, chỉ là một cái gật đầu mà thôi. » Lục Chi nói xong, cả căn phòng đột nhiên chuyển sang một bầu không khí mới, tĩnh lặng mà nghiêm trang.

Lâm Huy nhìn thẳng vào mắt cô, không có ý định trả lời. Lục Chi cũng vậy, ánh mắt cô kiên cường hơn nhiều so với nội tâm, cho dù nội tâm có chao đảo bao nhiêu thì ánh mắt vẫn chỉ có một, thờ ơ mà kiên định.

« Thứ tôi tin hiện tại, chỉ có sự thật. » Giọng nói tự tin vang lên, nếu như anh không cho cô một lời giải thích, thì ở đây hoàn toàn không tồn tại hai từ tin tưởng.

« Vậy cậu đã hiểu rồi chứ ? » Lâm Huy đột ngột nói, khiến phản xạ của cô có chút chậm chạp, không kịp hiểu anh đang nói gì… Hiểu cái gì cơ ?

« Nếu tôi nói, cậu sẽ tin sao ? » Lâm Huy nhắc lại lời nói lúc chiều, giống như khiến cho cô tỉnh ngộ…

Khi định thần lại, Lâm Huy đã đi tới cánh cửa phòng ngủ, chuẩn bị mở cửa bước vào, cô vẫn đứng nguyên đó, nhưng giọng nói và biểu cảm đã chút khác khác, tựa như nhất định phải khiến cho anh đưa ra câu trả lời mà cô đã chờ đợi suốt năm tháng qua vậy…

« Cậu đứng lại ! »

Giọng nói này khiến Lâm Huy đột ngột dừng bước, nếu anh còn đi nữa thì chắc chắn nữ đầu gấu sẽ làm một trận kinh thiên động địa để biểu hiện sự tức giận của cô ấy…nhất định sẽ không để cả cái khách sạn này yên ổn…

« Đưa ra một lời giải thích khó tới vậy sao ? Cậu đã đi đâu trong thời gian qua ? Tới một chút tin tức cũng chẳng có? Cậu có biết tôi sống như thế nào không? Ra ngoài phải cải trang, tới trường phải bôi be bét phấn son lên mặt, chịu đựng mọi sự sỉ nhục của bọn chúng, chỉ vì muốn gia đình được yên ổn, có nhiều lần tôi đã tự hỏi bản thân rằng những gì mình bỏ ra có đáng hay không? Mỗi lúc đó…thật nực cười rằng điều mà tôi nghĩ đến chẳng phải gia đình…mà lại là cậu. Đầu tiên là hỏi cậu đang ở đâu…sau đó lại tự hỏi sự thật có đúng như lời bố tôi nói, cậu bỏ lại bố tôi rồi chạy đi trước khi bom nổ hay không…tôi luôn tự đấu tranh trong lòng về hai thứ đó…nhiều lúc muốn hận cậu…nhưng lại nghĩ rằng không phải cậu đâu…cậu không phải người như vậy…tôi tin cậu mà… Nhưng bố tôi …tôi cũng không thể không tin… Vì vậy điều duy nhất mà tôi có thể làm…là đợi cậu về, nghe một câu trả lời từ phía cậu, chính tôi còn thấy bản thân thật mâu thuẫn khi vừa nói không tin cậu lai vừa muốn chờ đợi câu trả lời từ phía cậu, nhưng thật sự là vậy… chỉ cần cậu nói, tôi nhất định sẽ tin… Thậm chí có phút giây tôi còn nghĩ là bao nhiêu năm nay sống chỉ để chờ khoảnh khắc ấy…Nhưng cậu thì sao…tại sao không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng? Nếu như lời bố tôi nói là thật…cậu cứ việc nói ra…bởi vì Lâm Huy trước đây luôn là người rõ ràng như vậy…nếu cậu không nói, điều đó càng dày vò tôi và chỉ càng làm cho tôi có thêm lí do để ghét cậu…cậu không biết sao…”

Cô thực sự muốn nói như vậy… Nói ra hết những dòng tâm sự đang hiện lên ngày càng nhiều trong tim… thế nhưng sự thật là… ánh mắt nhìn anh trở nên nhạt nhòa như vậy, yếu đuối tới vậy… thì làm sao có thể nói ra câu đó, mà lời thốt ra tới tận miệng rồi, vẫn chỉ là vỏn vẹn một câu nói:

“Tôi…sẽ ngủ lại đây…” Một hơi thở nhè nhẹ, thế nhưng nó tựa như lấy đi vô số hơi thở mạnh khác trong người cô, cả người mệt lử, giọng nói nhạt dần…

“Được, ngủ ngon.” Lâm Huy đi về phía cửa phòng ngủ thứ hai, vào trong rồi đóng cửa lại.

Lục Chi cũng xoay người, vào phòng ngủ thứ nhất. Ngay lập tức, không khí trong căn phòng VIP của khách sạn liền tĩnh lặng…

Mỗi người đều tự xây nên một khoảng trời riêng để thả những tâm sự vào trong đó.. Nhưng có lẽ đối với hai người này, cả một thế giới có lẽ cũng chưa đủ để ôm ấp những mối tâm sự đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.