Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo

Chương 42: Chương 42: Cố Nhân




Sau đó Lục Chi cũng không ở lại trường, cô ra đường cái, bắt một chiếc taxi rồi tới chỗ của bố. Ở đó vài tiếng rồi về căn biệt thự của Vũ gia, lúc cô về tới nơi cũng vừa lúc tan học, có lẽ giờ này Vũ Hương Ly đã về tới nhà rồi.

Lục Chi vừa bước vào căn biệt thự, còn chưa suy nghĩ xem phải giải quyết như thế nào với mớ rắc rối tên Vũ Hương Ly thì đã gặp phải một cảnh tượng chẳng khác nào bãi phế thải trong nhà…

Phòng khách, đồ đạc đều bị đập phá lung tung lộn xộn, lò xo ghế sofa bật tung như trong phim hoạt hình, màn hình tivi bảy mươi inch bị đập nát, bóng đèn chùm vỡ tan tành, mọi thứ tựa như có một màn động đất vừa diễn ra, be bét không tưởng…

Xung quanh là những người làm mặt mày trong trạng thái lo lắng bất an đang cúi đầu dọn dẹp. Trên lầu thỉnh thoảng vang lên tiếng đập phá và la hét om sòm. Căn nhà yên tĩnh bình lặng hôm qua, hôm nay đã trở thành đấu trường cho một cơn thịnh nộ nổi dậy.

Lục Chi nhíu mày, cô đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Bình tĩnh lại, đi qua chỗ người làm, bước lên phòng Vũ Hương Ly, cô quyết định phải nói rõ với cô ta, trong hoàn cảnh này thì mọi phương thuốc đối với Vũ Hương Ly đều vô tác dụng.

“Linh Chi…cô…” Lan Hương thấy cô mặt dửng dưng bước về phía phòng của cô chủ cô ta, cô bé liền sợ sệt cản lại.

“Đừng lo.” Lục Chi vỗ vai trấn an Lan Hương, sau đó dứt khoát bước lên lầu.

Đứng trước phòng Vũ Hương Ly, Lục Chi bình tĩnh gõ nhẹ hai phát lên cửa. Sau hai tiếng cộc cộc cô gõ, cả gian tầng hai căn biệt thự liền im lặng, không khí lạnh ngắt như tủ đông đá…

Không thấy mở cửa, nhưng tiếng đập phá bên trong đã không còn, Lục Chi đoán rằng cô ta đã biết người gõ cửa là cô.

Lục Chi thử xoay nắm đấm cửa, không ngờ cô ta không chốt. Lục Chi cứ thế đi được vào…

Đập vào mắt là căn phòng bừa bộn hơn cả một đống đổ nát, Vũ Hương Ly đầu tóc rũ rượi mặc bộ đồng phục đang ngồi trên sàn, ánh mắt mệt mỏi và đau khổ, thấy cửa được mở, cô ta hướng anh mắt của mình ra đó, khi nhìn thấy bóng dáng Lục Chi, đôi mắt cô ta như một ác quỷ, giống như Lục Chi là một con hồ ly khác đang lượn lờ tại lãnh thổ của cô ta, con ác quỷ liền đuổi hồ ly đi một cách không thương tiếc, Vũ Hương Ly như dùng hết sức mình gồng dậy, lao vào Lục Chi, gào lên:

“Cút!! Mau cút, cút ra khỏi đây!!!”

Lục Chi bị đẩy vào bức tường cạnh cửa phòng, tấm lưng bị va đập, không chút đau đớn, ngược lại còn khiến cô thêm tức giận vì sự mù quáng của cô gái trước mặt. Lục Chi nghiến răng vươn tay sập mạnh cửa phòng vào khiến cho cả căn biệt thự đều hoảng hốt, giống như tiếng sấm giữa trời quang bùng nổ. Vũ Hương Ly đứng đó cũng sững sờ. Lục Chi tiến lại gần không do dự đẩy cô ta xuống sàn nhà, nói:

“Bây giờ cậu muốn đánh nhau với tôi sao? Đánh cái gì? Nếu như muốn đánh, được, tới đây, đánh đi!! Tôi nói cho cậu biết, ngày bình thường với sức lực của cậu đã không ăn ai, giờ thảm hại như vậy còn muốn gây sự? Cậu chán sống rồi à?! Nhìn bộ dạng thê thảm như hôm nay cậu có đáng làm người nhà họ Vũ, có đáng làm ái nữ của chủ tịch tập đoàn Thế Phong không? Còn nữa, khi bố cậu thấy cảnh như vậy, cậu không nghĩ là ông ấy sẽ đau lòng đến thế nào sao? Não của cậu, trái tim của cậu đều giành cho Hứa Anh Minh tới nỗi tình thân cũng chẳng còn chỗ rồi sao? Nếu như cậu thích cậu ta như vậy, tại sao chưa một lần tỏ tình? Cho dù kết quả có là thất bại hay như cậu mong muốn thì cũng sẽ khiến cậu thấy thoải mái hơn bây giờ, và ít nhất cũng không tới nỗi tự làm hại bản thân đến mức này. Vũ Hương Ly, tôi từng nghĩ cậu là một cô gái không tốt, nhưng sau khi nghe bố cậu nói và cả những lần tiếp xúc với cậu, trong thâm tâm tôi đều cảm thấy bản thân đối với cậu sai trầm trọng. Bề ngoài cậu rất mạnh mẽ, nhưng bên trong cậu lại mỏng manh như bong bóng, chưa biết lúc nào sẽ vỡ. Cậu thích Hứa Anh Minh mà chưa một lần nói cho cậu ấy biết, nhưng lại luôn ngăn cản nhưng người dính lấy cậu ta bằng mọi cách để Hứa Anh Minh là của mình cậu. Tôi đã nghĩ cô gái lần trước là do cậu rạch mặt, nhưng thực ra không phải, cậu chỉ tức giận nhất thời, mắng cô ta vài câu, cô ta liền sợ quá tự rạch mặt mình, hơn nữa cô ta cũng có tiền sử về bệnh thần kinh. Nhiều người hiểu lầm cậu là bởi vì họ không muốn tìm hiểu về cậu, họ không hiểu. Thực ra cậu là một cô gái tốt, có chút hơi đanh đá và tự kiêu. Cậu sợ Hứa Anh Minh sẽ từ chối nên chần chừ không dám nói ra lời dâng tới tận miệng bao lần, đúng không? Đừng mù quáng như vậy, một cô gái như cậu, đừng tự làm khổ bản thân vì một người không đáng, đi nói với cậu ấy, đừng hèn nhát, cậu là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thế Phong, một doanh nhân tương lai gánh vác cả một tập đoàn lớn, hãy trang bị cho mình thứ gọi là lí trí… Còn chuyện hôm nay, tôi không có gì để nói, khi tôi bị Tuyết Hà sỉ nhục, cậu là người duy nhất có ý định đứng ra ‘tát’ cô ta vì tôi, tôi rất cảm động, cũng biết cậu đã thấy ‘người anh em’ của tôi chạy ra trước và ‘cứu’ tôi một màn. Tôi chỉ muốn nói với cậu. Đừng hiểu lầm, chúng tôi sẽ không bao giờ có chuyện như cậu nghĩ đâu, cho dù cậu ấy có thích cậu hay không, tôi cũng sẽ không bao giờ có ý định gì với cậu ấy, bởi vì… tôi sống rất tình nghĩa… sẽ không có chuyện phản bội người có ý định cứu giúp tôi trong khi tôi gặp khó khăn đâu. Còn nữa… Cảm ơn.”

Lục Chi nói xong, cô xoay người, mở cửa ra ngoài, đột nhiên quay lại, nhìn Vũ Hương Ly đang ngồi trên mặt đất thẫn thờ nhìn cô, từ từ nói:

“…Hình như câu cảm ơn…cũng không khó nói như tôi nghĩ…” Sau đó dứt khoát đóng cửa đi ra ngoài, để lại Vũ Hương Ly đơ người ngơ ngẩn.

Một lúc sau, từ trong căn phòng màu hồng phát ra tiếng nói lớn:

“Này… tôi chỉ ngứa mắt Tuyết Hà thôi, không có ý định giúp cậu, đừng có tưởng bở…”



Sáng hôm sau Lục Chi lại nhận được một tin nhắn từ thư kí Nga gửi từ Hàn Quốc về, nội dung nói là:

“19h00 tối nay tới sân bay quốc tế đón một người và đưa anh ta tới địa chỉ bên dưới, cháu không cần hóa trang, chỉ cần che đi kí hiệu đặc biệt trên mắt là ổn, mọi thứ đã có vệ sĩ lo liệu.”

Lục Chi nằm trên giường mơ màng đọc tin nhắn, đọc tới đoạn cuối liền tỉnh ngủ, tung chăn vục giậy, nhắn tin cho thư kí Nga:

“Vệ sĩ? Vệ sĩ đợi ở cổng trường sao ạ?”

Chưa tới một phút liền có tin nhắn hồi âm:

“Đúng vậy, sau khi cháu tan trường sẽ có một chiếc xe tới đón cháu, đây là xe bảy chỗ tầm thường, sẽ không khiến người ta nghi ngờ. An tâm.”

Lục Chi vội nhắn:

“Thế họ có biết mặt cháu không? Vệ sĩ ấy?”

Thư kí Nga đáp:

“Đương nhiên biết, mỗi người bọn họ đều có ảnh chân dung của cháu.”

“…”

Tắt điện thoại, Lục Chi nằm lăn quay trên giường…

Họ có khuôn mặt thật của cô, nhưng đâu có khuôn mặt sau khi “cosplay” của cô…

Ôi...

Chưa tới vài giây sau, bóng đèn trên đầu Lục Chi đã hiện lên.

Được rồi, có cách rồi, giờ tới trường đã.

Cô xuống giường, bắt đầu chuẩn bị.



Không khí thật yên tĩnh, Lục Chi linh cảm được điều gì đó không ổn, nhưng vẫn bước vào cổng trường.

Chợt…

Cô dừng lại, đằng xa có bóng người, kia, cả kia nữa…

Có cảm giác mọi ánh mắt đều hướng vào cô…

Lục Chi đứng nguyên, giả vờ lục điện thoại trong túi để quan sát ngầm tứ phía…

Cô ngửi thấy mùi trứng tanh…trứng thối… Còn nữa, có cà chua… mùi sữa…bột cay rất nồng…

Hơn nữa, Lục Chi liếc mắt ra đằng xa, thấy xuất hiện những chấm nhỏ li ti màu đỏ, đây chính là bột ớt, dải tứ phía, quan sát thì có thể thấy là do rơi vãi trong quá trình di chuyển một lượng lớn…

Bọn nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?

Lúc cô còn đang đứng nguyên tại chỗ, đằng xa đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, cô ngẩng mặt lên, thấy bóng dáng Hứa Anh Minh đang chạy tới, không có nụ cười thường trực như mọi hôm, hôm nay lại vô cùng nghiêm túc, có chút gì đó hoảng hốt?

“Linh Chi, mau…” Lời của cậu ta còn chưa hết, hàng loạt học sinh ở tứ phía đã chạy tới, tung hết “vũ khí” mà chúng có vào người Lục Chi.

Cô còn chưa thông suốt chuyện gì xảy ra đã bị bao vây bởi trăm người, “đạn bạc” khắp nơi đều đáp lên người cô, tựa như giết người, giữa vòng bao vây của lũ học sinh đang điên cuồng ném trứng và cà chua thối lên người cô vừa hô hò cô cút đi, Lục Chi không thể di chuyển, tầm nhìn bị hạn chế, một ít bột cay đã bám lấy viền mắt, cô nhắm tịt mắt. Lúc này cả người đều dính đạn, không thể lấy tay hay áo để lau mắt, như vậy càng khiến mắt bị tổn thương.

Giữa vòng vây, cô như một đứa trẻ bất lực bị trêu đùa. Chưa bao giờ có cảm giác nhục nhã như vậy, nắm đấm đã chặt tới móng tay đâm vào da thịt…

Đột nhiên, trong cảm giác trái tim đã lạnh tới mức đóng thành tảng băng ấy, một luồng hơi ấm từ đâu tới vòng tay ôm trọn cô vào lòng. Lục Chi được nhấc bổng lên giữa đám người đang sỉ vả cô.

Tuy đôi mắt nhắm tịt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở vô cùng nam tính phả đâu đó quanh đây, một cảm giác ấm áp và an toàn đột nhiên trà trộn vào trái tim…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.