Vé xe trở về là chiều
thứ hai, nhìn đứa nhỏ ngồi ở trong góc cơ hồ theo bản năng cách mỗi
một phút đồng hồ lại xem lịch tàu chạy, bộ dạng nhíu mày cắn môi,
rốt cục vẫn là nhịn không được kéo người nào đó vào toilet ở đại
sảnh, hung hăng đóng sầm cửa phòng đem người ôm vào trong ngực.
Không gian nhỏ hẹp, hô
hấp cả hai đều có chút nóng lên, Tô Nhiên khó có được lúc không rụt
rè mà dùng sức quay sang ôm đối phương.
“Phải biết tự chiếu cố
bản thân.”
“Ừ.”
“Nếu thấy nhớ liền gọi
điện thoại cho anh. Di động phải luôn mang theo bên người, đừng làm anh
lo lắng.”
“... Ừ.”
“Trễ nhất là tháng sau,
anh liền đến thăm em.”
“... ”
Nắm thật chặt cánh tay,
Trì Quy nhẹ nhàng kéo vành tai của tiểu ngốc, gằn từng tiếng nghiêm
túc yêu cầu, “Bạn học Tô Nhiên, não của em dung lượng có hạn, cho nên,
đừng có mà miên man suy nghĩ. Sao?”
“... ”
Trì Quy cường thế mà
kéo người đến cạnh mình, quả nhiên thấy đứa nhỏ cắn môi không tiếng
động rớt nước mắt, tuy rằng đã từng tưởng tượng đến loại tình cảnh
này, nhưng chân chính gặp phải cảm giác đau lòng vẫn phi thường rõ
ràng.
Bao nhiêu ủy khuất cùng
vất vả chờ đợi đến hiện tại, lại chỉ gặp nhau được vài ngày.
Đứa nhỏ này, hẳn đã
thật cố gắng mà che dấu đi.
Từ tối hôm qua bộ dạng
vẫn mang vẻ mỉm cười mà cùng mình ăn cơm nói chuyện phiếm thu dọn
đồ đạc, phỏng chừng trong lòng sớm đã khó chịu đến khó có thể
chịu được rồi.
Lấy tay chế trụ khuôn
mặt tiểu ngốc lại không cho cậu né tránh, sau đó vươn tay đem nước
mắt trên mặt đối phương từng chút từng chút một lau sạch, nụ hôn mềm
nhẹ từ trán bắt đầu, một đườn lan tràn đến bờ môi, ngay cả giọng
nức nở nhè nhẹ cố nhịn của đối phương cũng thu hết vào trong miệng.
Đừng khóc mà, ngốc
nghếch.
Đừng làm anh lo lắng như
vậy.
Đừng suy nghĩ miên man.
Hiện tại, cho dù em không
tin tưởng chính mình, cũng nên tin vào ánh sáng trong mắt anh.
***
Buổi tối ngày hôm sau,
thời điểm đăng nhập QQ, Tô Nhiên bị thông báo tin nhắn của bạn bè
nhảy lên làm chấn động đến sững sờ. Mở ra liền thấy toàn bộ đều
là lời nhắn của Cửu cô nương.
[A Cửu]: Không có ở đây
sao?
[A Cửu]: Vẫn không ở
sao?!!
[A Cửu]: Ngốc nghếch, cậu
có ở nhà hay không??
[A Cưu]: Cậu sẽ không
phải là bị cái tên cầm thú kia ăn rồi đi!!!
[A Cửu]: Tiểu ngốc lên
tiếng đi!! Ngày nắng bảo bối mau lên tiếng!!
[A Cửu]: Trì Quy ôngcái tên
cầm thú mau xuất hiện!!
[A Cửu]: A ngượng ngùng,
cái kia mới vừa gửi lộn người
[A Cửu]: Ngày nắng!!
Ngốc manh!! Cậu phải bảo trọng a!!!! Không được tùy tiện để người ta
bắt cóc!! Khụ khụ, như thế nào cũng phải quấy rầy hắn ta một thời
gian, đừng có để hắn ta cứ như vậy khi dễ cậu a!!
[A Cửu]: Ngày nắng cậu
mau lên QQ đi, A-men, tên kia hắn ta không cho tôi gửi tin nhắn cho cậu!! 凸!!
...
Tô Nhiên càng xem mặt
càng phát nhiệt, giờ mà đối mặt với Cửu cô nương nói chuyện, không
khỏi có một loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp a.
Tuy rằng cô ấy đã sớm
đoán ra tâm tình của mình, nhưng mà, hiện tại tình huống dù sao cũng
không giống với lúc đầu.
[Ngày nắng]: Tôi ở đây.
[A Cửu]: Σ( ° △ °|||)︴Cậu rốt cục xuất hiện, đã lâu không gặp!!
[Ngày nắng]: A, thật xin
lỗi nha nhóm trưởng, lúc trước không rảnh lên QQ, vẫn không thể trả
lời cô.
[A Cửu]: Không sao không
sao, ‘lên’ là tốt rồi. Khụ khụ, ý của tôi là, lên QQ là tốt rồi.
[Ngày nắng]: Sao?
[A Cửu]: Không có việc
gì a không có việc gì. Đúng rồi Ngày nắng, tiểu Trì không có ở đó
sao?
[Ngày nắng]: Học trưởng
đã trở về rồi a. Anh ấy không nói cho cô biết sao?
[A Cửu]: ︴
[A Cửu]: Trở về rồi??!! Đệt,
thế này là sao chứ!! Tôi cái gì cũng không biết!!凸!!
[Ngày nắng]: Ách, anh ấy
có thể đã quên. Cô đừng tức giận, tôi nghĩ anh ấy không phải cố ý
đâu.
[A Cửu]: Cái loại ngữ
khí dày đặc giữ gìn cùng bao che này là thế nào? Ngày nắng cậu quả
nhiên là một hiền thê tốt! Gào khóc a, tôi không được quá kích động.
[A Cửu]: Mắt lấp lánh
cầu Ngày nắng bảo bối chia sẻ chi tiết, chia sẻ chuyện đã trải qua
chia sẻ ngọt ngào a lăn lộn.
[Ngày nắng]: ...
Đỏ mặt đến không biết
phải đáp lại như thế nào, di động đột nhiên vang lên, thấy tên người
gọi hiển thị trên màn hình, tim liền đập nhanh mấy nhịp, vội thật
nhanh ở trên bàn phím đánh mấy chữ sau đó chạy ra ngoài hành lang,
nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo, học trưởng.”
“Mới vừa tan học về.
Đang làm gì sao?”
“Ừ, vừa mới lên QQ, cùng
nhóm trưởng nói chuyện phiếm.”
“A Cửu?”
“Dạ.”
“Cô ấy sao, không có hỏi
em cái gì chứ?”
“... ” Học trưởng anh
thật thần kỳ.
“Vậy Tiểu Nhiên trả lời
như thế nào?”
“Em còn chưa kịp nói, anh
liền gọi điện đến.”
“Ha, như vậy a. Vậy đừng
nói gì hết, cái kia để anh nói với cô ấy.”
“Ừ, được.” Tuy rằng không
lễ phép, nhưng mà... Thật sự không biết mở miệng thế nào.
“Tiểu Nhiên.”
“Sao?”
“Em có dùng phần mềm ghi
âm không?”
“A? Vâng, trước kia cũng
từng có một cái, hình như là XX, nhưng mà cũng không dùng nhiều. Hắc
hắc, chủ yếu là cũng không biết dùng để làm gì.”
“XX? Được, vậy một lát
nữa lên QQ nói chuyện, anh dạy cho em. Em giúp anh thu một đoạn, được
không?”
“A?? học trưởng, em sẽ
không phối kịch a, em đối với mấy cái kia dốt đặc cán mai. Còn-”
“Không phải kịch, chỉ là
nói mấy câu mà thôi. Ngoan, rất đơn giản.”
“... Được rồi.”
“Ừ. Vậy em cúp máy trước
đi. Anh lên mạng một chút. Chờ anh chút nhé.”
“Được.”
Đợi đến lúc Trì Quy gửi
đến cái đoạn cần ghi âm gọi là ‘mấy câu rất đơn giản’ kia, bạn học
Tô Nhiên đối với máy tính khóc không ra nước mắt.
[Anh có một tin nhắn
mới, thỉnh chú ý kiểm tra và nhận tin.]
[Anh hiện tại có thể
nghe điện thoại không? Em đang điện thoại cho anh đó.]
[Học trưởng, rời giường.
Nếu không dậy sẽ bị muộn nha.]
...
[Ngày nắng]: T T
[Trì Quy]: Làm sao vậy?
[Ngày nắng]: Cái kia... mấy
câu ghi âm.
[Trì Quy]: *Biểu tình
mỉm cười* Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?
[Ngày nắng]: Rất... khó
nói.
[Trì Quy]: Tiểu Nhiên,
nhận chat voice đi.
Kết nối cuộc gọi được
rồi, từ trong tai nghe truyền đến âm thanh của Trì Quy, “Tiểu Nhiên. Anh
muốn mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh của em. Có được không?”
“... ” Xấu lắm!! Lại là
chiêu này!! Căn bản là không thể nào cự tuyệt mà.
“Ừm, nếu cảm thấy quá miễn
cưỡng có thể không thu, không sao, anh.”
“Em ngày mai thu cho có
được không.”
“Tốt, anh không vội, em
cứ từ từ.”
“... Vâng.”
“Ngày mai không phải có
buổi học sớm sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi. Em đã vài ngày không có
nghỉ ngơi tốt rồi.”
“Ôi chao? Học trưởng làm
sao anh biết em có buổi học sớm?”
“À, anh xem thời khóa
biểu trên di động của em.”
“Vâng.” Mặt đỏ.
“Tốt lắm, mau đi ngỉ ngơi
đi, buổi tối nhớ phải đắp kỹ chăn, đừng để bị cảm lạnh.”
“Hắc hắc, em biết rồi,
em cũng không phải trẻ con.”
“... Ừ.” Không phải bởi
vì em trẻ con, mà là bởi vì em quan trọng.
“Vậy em out trước, học
trưởng anh cũng đừng quá muộn. Dự báo thời tiết nói chỗ anh mai mốt
có thể sẽ trở lạnh, anh ra ngoài nhớ... ” Nói một nửa thì phát
giác chính mình thật giống mấy bậc cha mẹ nói liên miên cằn nhằn,
lại nghe tiếng cười nhẹ nhàng của đối phương, cả người liền nháy
mắt cảm thấy quẫn bách đến không chịu được.
“Được. Anh biết. Vậy thế
nhé. Ngủ ngon.”
“Dạ. Ngủ ngon.”