Tô Nhiên vừa thấy Trì Quy
đại thần đứng ở cửa ra vào, trong đầu lập tức nảy lên một cái ý
niệm duy nhất, chính là: Trốn đi!
Mà trên thực tế, cậu
cũng xác định làm như thế. Chân so với đại não phản ứng còn nhanh
hơn, theo bản năng quay đầu liền hướng phía ngược lại cất bước.
“Cậu làm gì vậy?” Bạn
học nhóm trưởng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cậu.
“Chúng ta đi qua bên kia đi. Lúc tới đây tôi thấy có một bữa tiệc
buffet.”
“Trì Quy, ông ra đây trước rồi a. Tôi khi nãy còn thấy ông bị đám
người kia vây quanh kìa.” Cửu cô nương hiển nhiên lựa chọn phớt lờ
chính sách đào thoát của Tô Nhiên.
“Ừ, vừa ra đến.” Đại thoáng gật gật đầu, tự nhiên cứ như vậy mà
tiến gần đến vài bước.
“Hắc hắc, nào nào, giởi thiệu với ông, đây là Ngày nắng.” Cửu cô
nương nghiêng đầy, dùng khuỷu tay thúc thúc vào người đứng bên cạnh,
thấp giọng nói, “Ngẩng đầu”, sau đó cười nói, “Đây, đây chính là trụ
cột kịch đoàn - Trì Quy sama. Ngày nắng cậu hẳn là không xa lạ đi.”
Tô Nhiên cảm thấy nếu hiện tại trên mặt đất có cái lỗ, mình
nhất định không chút do dự chui vào.
Nếu lúc ban đầu chỉ đơn thuần là fan hâm mộ gặp mặt thần tượng,
có lẽ còn có thể lấy hết dũng khí miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi,
nói ‘Xin chào tôi là Ngày nắng, thật sự rất thích kịch anh phối’ a
vân vân các thứ, nhưng hôm nay...
Từ nhỏ đã không giỏi ăn nói, đối với những thứ yêu thích gì đó
cũng rất ít chủ động tranh thủ, Tô tiểu ngốc hiển nhiên lâm vào hoàn
cảnh vô cùng giãy giụa vô cùng lo âu.
Trốn đi... Trốn đi... Trốn đi...
“Xin chào. Tôi là Trì Quy.”
“... !!” Đại, đại, đại thần chủ động cùng mình chào hỏi!!!
Thời điểm ngẩng đầu lên nhìn đại thần, hé ra khuôn mặt nghẹn
hồng xác thực có vài phần cảm giác đập nồi dìm thuyền, “Xin chào,
tôi gọi là Ngày nắng.”
Kỳ thật Trì Quy đối với bộ dáng của Ngày nắng đích xác cũng
có chút ấn tượng, cho dù không cố ý ghi nhớ, chính là gương mặt
thanh tú nguyên bản cũng rất dễ dàng khiến mình nhớ kỹ, bất quá bản
thân chân chính mà nói, gặp trực tiếp thế này không thể không nói
vẫn là có một chút cảm giác kinh diễm.
Tóc mềm mại nhu hòa, bởi vì khẩn trương mà gương mặt sinh động
phiếm hồng, còn có đôi mắt vẫn luôn hạ xuống né tránh nửa ngày rốt
cuộc nhìn thấy, một ánh mắt sáng ngời. Tổ hợp cùng với nhau liền
không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến một loại động vật nhỏ nhu
thuận đáng yêu nào đó.
Thời điểm biết đối phương đã sắp hai mươi tuổi, quả thật cảm
thấy có chút không thể tin được, rõ ràng nhìn qua hoặc nghe qua đều
là bộ dáng của một đứa trẻ, thấy thế nào cũng không giống một sinh
viên chỉ kém mình ba tuổi.
“Xin chào Ngày nắng. Đại danh nghe tiếng... đã lâu, như sấm bên
tai.” Thời điểm vươn tay, Trì Quy không khỏi cười cười nói. Quả nhiên
thấy đối phương bộ dạng vì khiếp sợ mà theo bản năng ngẩng đầu nhìn
mình.
“... ” Đại thần anh có phải hay không đã làm sinh viên ngành kỹ
thuật thật lâu nên đối với ngữ văn không thường tiếp xúc, tuy rằng tôi
khẳng định sẽ không khinh thường anh, bất quá ý tứ của cái câu trên
kỳ thật... hẳn là tôi dùng có vẻ thích hợp hơn một chút a. Tiểu Tô
Nhiên không phát hiện bản thân đang yên lặng nói xấu đại thần.
“Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, ông không thấy ông ở đây rất rêu
rao sao. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi. Ngày nắng chắc là đói
chết rồi nhỉ?”
“Được. Cũng không sao, ở trên xe đã ăn một ít bánh mì.”
“Vừa đi vừa nói đi.”
Chỗ ăn cơm là một nhà hàng buffet kiểu Tây, ba người lựa chọn một
vị trí ở lầu hai ngồi xuống. Cửu cô nương đương nhiên đúng lý hợp
tình mà đem áo khoác cởi ra để lên vị trí kế bên người mình, phấn
khích nhìn người nào đó bị bắt phải ngồi cạnh đại thần mà mặt đỏ
dị thường.
“Ai da, rốt cục được ăn rồi. Hai người chờ một chút, tôii đi lấy
ít thức ăn trước nha.”
Ai đó cười đến vẻ mặt tà ác kiên quyết không thừa nhận nhìn
người nào đó ở đối diện trong nháy mắt biến sắc mặt quả thực là
một loại cảm giác tinh thần sảng khoái có thể so sánh với việc
hưởng thụ mát xa a.
...
Trên thực tế, ở thời điểm như thế này thân là đại thần cũng
đồng thời là chủ nhà, Trì Quy hẳn là phải nói cái gì đó ấm áp
vui vẻ một chút, thế nhưng nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh,
đại thần vô cùng quyết đoán mà đưa ra quyết định - cầm lấy tạp chí
trên bàn gần đó, bình tĩnh xem.
(Tác
giả xen vào: Đại thần a, ngươi vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ sao
lại chơi cái loại này ‘cậu nói chuyện với tôi trước nếu không tôi
cũng sẽ không nói’ chứ!)
Một phút đồng hồ trôi qua.
“Cái kia... Trì Quy đại thần”
Giống như đang chờ cậu lên tiếng, Trì Quy đại thần rất nhanh buông
vật trong tay ra, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng người bên cạnh.
“Di động của anh... hình như reo thật lâu.”
“... Ừ, cám ơn.”
Đại thần nhìn tin nhắn trong di động được gởi từ người nào đó,
không tự giác nhíu nhíu mày, cảm thấy có một chút phiền não.
[A cửu: Kính nhờ, bà đây để lại không gian cho các người, ông nha
sao lại không nói gì a. Xem tạp chí xem em gái ông a! Ông không nói cậu
ấy không nói, hai người không là bắp cải cũng là củ cải hả! Nói
mau!]
Trì Quy cuối cùng buông tha cho ý niệm bắt đối phương mở miệng
trước.
“C thị cách đây rất xa phải không? Ngày nắng.”
“Làm sao anh biết tôii ở C thị?” bộ dáng đột nhiên giật mình xoay
đầu lại nhìn mình làm cho đại thần thực vừa lòng mà khẽ cười
cười.
“Umh, tôi không phải đã nói rồi sao, danh tiếng nghe đã lâu, như sấm
bên tai.”
“... Cái này, hẳn là tôi nói mới đúng.” Đem mặt nghiêng đi nơi
khác, nhỏ giọng than thở một câu.
“Như nhau thôi.” Đại thần phi thường vừa lòng chính mình có một
nhĩ lực rất tốt. “Buổi sáng hôm nay vừa đến?”
“Ừm. Ngày hôm qua không mua được vé tàu.”
“Vất vả ha.”
“... ” Vất vả gợi chuyện cuối cùng kết thúc bằng một câu như
thế, kết quả biến thành tự nhiên mà trầm mặc không nói nữa.
“Cậu là sinh viên đại học T?”
“Ơ, làm sao anh biết?” Có thể nào là đại thần có đặc dị công
năng biết trước mọi việc, này cũng thật là... quá sốc đi.
“Ba lô của cậu. Có logo của đại học T.”
“Ra là vậy. Tôi còn tưởng rằng... ”
“Đã cho tôi biết trước sao?”
“... Hắc hắc.” Lại một lần bị đoán trúng, ai đó ngây ngô cười
gãi gãi đầu.
A Cửu bưng theo một mâm thịt nướng hoa quả quay trở lại thì bắt
gặp bộ dáng Ngày nắng đỏ mặt cào tóc, liền vội vàng cười tươi như
hoa mà bước nhanh tới.
“Ôi hai người tán gẫu cái gì tán gẫu cái gì a, cầu chia sẻ.”
Ngày nắng còn chưa kịp trả lời chợt nghe đại thần bình tình phun
ra hai chữ, “Bí mật.” Thành công làm cho vẻ mặt cười tà ác của A Cửu
lập tức nghẹn một búng máu.
“Tôi dựa vào, mặc kệ các người. Tôi đi lấy đồ uống, Ngày nắng cậu
uống gì?” Kiều Vi để thức ăn xuống bàn, hỏi tiếp.
“Tôi đi lấy cho. Hai người muốn uống gì?” Tô Nhiên vội vàng đứng
lên nói.
“Tôi muốn uống hồng trà, tiểu Trì ông thì sao?”
“Cà phê đi. Cám ơn.”
“Ừm, được. Tôi lập tức quay lại.”
Tô Nhiên rời đi không bao lâu, Cửu cô nương bật người chồm đến, vẻ
mặt bát quái, “Nói đi, vừa rồi tán gẫu cái gì? Còn bí mật, tôi
một búng máu phun chết ông!”
“Không có gì, tùy tiện tán gẫu mà thôi.”
“Tôi dựa vào, tiểu Trì ông giỏi lắm! Có người làm ấm giường,
liền đá văng bà mối!”
“... ”
“Thế nào, Ngày nắng nhà chúng tôi có phải thật tuyệt không? Quả
thật là manh chết kẻ làm chị như tôi a.”
“Tôi vẫn rất ngạc nhiên, cậu ấy khi nào thì thành người nhà của
các người?”
“Vốn chính là người nhà chúng tôi thôi, vào cửa nhà tôi, liền là
người của tôi. Tôi chính là nhóm trưởng diễn đàn! Nói thừa.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, cái diễn đàn kia - hình như là diễn đàn
fan của Trì Quy, không phải diễn đàn fan của Cửu cô nương.”
“Tôi dựa vào, ông thế nhưng... Chẳng lẽ đây là dục chiếm giữ
cường đại trong truyền thuyết sao?! Tôi không có nghe lầm chứ không nghe
lầm chứ, cái vị giấm nồng đậm này, phải chua chết tôi!”
“... ” Đại thần rất hiếm khi nào bị nghẹn lời, cứ như vậy có
một chút buồn bực nho nhỏ.
“Tôi nói Trì Quy ông sẽ không thực sự động tâm đi?”
“Cô suy nghĩ nhiều quá.” Động tâm cái gì, hiện tại vẫn chưa nói
tới. Bất quá, Trì Quy ngẩng đầu nhìn người đang vô cùng cẩn thận
bưng đồ uống trở về, hơi hơi cong cong khóe miệng, người như vậy, thật
sự là rất khó làm cho người khác không sinh ra cảm tình đi.
“Thật ngại a, lúc nãy không tìm được chỗ để cà phê. Cái kia, Trì
Quy đại thần cà phê của anh, còn đây là hồng trà của A cửu.” Có
chút ngượng ngùng mà để khay đựng xuống bàn, Tô Nhiên một bên đưa đồ
uống cho hai người vừa nói.
“Quý Hàng.”
“Sao?”
“Tên tôi gọi là Quý Hàng, cậu có thể gọi tên tự hoặc là Quý ca,
đương nhiên cũng có thể gọi Trì Quy. Nhưng là, có thể hay không bỏ đi
hai chữ đại thần, tôi so với cậu không lớn hơn mấy tuổi. Gọi như vậy
nghe áp lực thật lớn.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi theo thói quen kêu như vậy cho nên
liền... ”
“Ngu ngốc a tiểu Trì người ta đều đã chủ động giới thiệu, cậu
lại còn chờ cái gì? Bạn - học - Tô!” Kiều Vi thật nhanh nói chen
vào.
“A, tôi là sinh viên khoa Hóa đại học T, gọi Tô Nhiên, Tô trong Tô
Thức, Nhiên trong hậu nhiên.” Thái độ thực nghiêm túc, chỉ còn kém
nghỉ nghiêm hô to: ‘Chào thủ trưởng’.
“Ừm, xin chào tiểu Nhiên. Tôi là sinh viên khoa Sinh đại học D, Quý
Hàng.” Trì Quy hiểu rõ mà cười cười nói.
“... Xin chào Quý, Quý ca.” Tô Nhiên hai trăm phần trăm xác định mặt
mình hiện tại chắc chắn đã muốn hồng giống như tượng bị thiêu cháy.
“A a a a a thời khắc trọng quan trọng như vậy di động của tôi như
thế nào lại vô dụng đến mức không quay lại được chứ a a a a, đáng
chết đáng chết, trái tim nhỏ bé của tôi a. Cái kia, hai người có thể
hay không làm lại một lần nữa, tôi liền quay lại, làm ơn đi?”
“Vừa rồi không phải lớn tiếng kêu đói bụng sao, mau ăn cái gì đi.
Thịt nướng nguội hương vị không ngon.”
“... Trì Quy tôi thề ông cái kia thêm đoạn H đã định rồi!” Cửu cô
nương hung hăng cắn một ngụm thịt nướng, hùng hổ tuyên bố.