Một ngày nào nào đó
của một tháng nào đó của một năm nào đó, được rồi, là một buổi
tối nào đó, có hai người ngồi ở trên ghế sôpha xem TV.
Tuy nói trên danh nghĩa
là xem TV, nhưng mà - Trì Quy nghiêng đầu nhìn sang, thấy người bên
cạnh đầu hạ xuống, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu ngoan ngoãn cho mình, bộ
dáng nho nhỏ còn có một chút một chút... ưm, thực buồn cười.
Trì Quy cười cười, sau
đó nâng tay tùy tiện mà khoác lên lưng dựa phía sau sôpha, bình tĩnh
mà nhìn người nào đó dần dần dần dần, nghiêng một chút, sau đó cả
người dựa hẳn vào người mình, bị chính mình vây quanh trong một tư
thế... ưm, không tồi.
Trên TV đang phát một kênh
Đài Trung, thoạt nhìn là một tiết mục giải trí, có vẻ đang phỏng
vấn một đôi nam nữ minh tinh, bộ dạng hẳn là quảng cáo cho một bộ
phim tình cảm. Phát đến đoạn người dẫn chương trình hỏi nam diễn viên
chính cảm giác lúc quay cảnh ở trên bờ cát hôn trộm cô gái kia là
như thế nào, nữ diễn viên chính che mặt cười nhẹ, nam diễn viên chính
cũng cười cười, sau đó nói, “Lúc đó tôi đã nghĩ có thể sẽ bị bạn
trai của XX đánh hay không a, bất quá cảm giác thực sự tốt lắm.
Haha.”
Thoáng cúi đầu có thể
nhìn thấy người nào đó dựa vào người mình, vẻ mặt lúc ngủ thật
yên tĩnh, cái mũi hơi hơi phập phồng, miệng hơi chu ra, bởi vì có
chút thiếu máu nên môi có màu hồng nhợt nhạt... Được rồi, nhịn không
được.
Trì Quy đại thần luôn
luôn không ủy khuất chính mình, được rồi, chủ yếu là nói dục vọng
đối với người nào đó luôn rất cao. Cho nên hôn trộm này nọ, căn bản
đương nhiên không hề có cảm giác áy náy.
Tiến đến nhẹ nhàng chạm
vài cái Trì Quy liền hiểu được, quả nhiên vẫn là đánh giá quá thấp
năng lực tự động điểu khiểu của mình, cái gì chạm nhẹ lướt qua các
thứ, thực không thích hợp với chình mình. Nghĩ như vậy, lập tức
triền miên mà tiến lên, một bên vươn răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn cánh
môi phấn nộn, một bên gia tăng lực ôm người nào đó vào lòng.
Đợi cho đến lúc bạn học
Tô Nhiên của chúng ta rốt cục bị quấy rầy mà tỉnh lại, miệng đã
muốn... Ách, hồng đến thực đáng yêu thực ngon miệng. Khụ khụ...
“Dậy rồi?”
“... Anh làm gì a!” Tiểu
thụ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng xù lông.
“Nếu dậy rồi, vậy giờ
chúng ta nên làm vài chuyện yêu thương nha thân ái.”
Được rồi, một lần nữa
bị người nào đó ôm lấy ném tới trên giường, bạn nhỏ Tô Nhiên bày
tỏ, quả nhiên người không thể nhìn tướng mạo, không đúng, là cầm thú
không thể nhìn tướng mạo!!
凸!!
Tác
giả lảm nhảm:
Đánh người không đánh mặt, khụ khụ, vô trách nhiệm tiểu kịch trường
là góp vào cho đủ số, chủ yếu là vì tác giả hôm nay không có ở nhà.
Không thể có nhiều văn hơn, gào khóc!
/14/.
Vô trách nhiệm tiểu kịch trường chi - Sự kiện ghen...
“Anh không phủ nhận, anh
quả thật đã từng rung động. Quan Tề, cũng chính là Mạc Ly, là nam
sinh đầu tiên anh có cảm giác. Anh xác thực đã từng nghĩ đến sẽ
cùng cậu ấy, nếu không phải bởi vì xảy ra một số chuyện, có lẽ,
anh nghĩ bản thân thích cậu ấy cũng không hẳn là không có khả năng.
Bất quá thật đáng tiếc, chúng ta đã bỏ lỡ trước khi anh thực sự
thương yêu cậu ấy. Cho nên tiểu Nhiên, ai là quá khứ ai là tình yêu chân
chính, anh phân biệt rất rõ ràng.”
“... ”
Người trong ngực không có
chút phản ứng gì, Trì Quy chỉ có thể điều chỉnh tư thế ôm, làm cho
con rùa nhỏ nằm trong ngực nằm càng thêm được thoải mái.
Dường như qua rất lâu,
Trì Quy nghe thấy một âm thành rầu rĩ từ trong lòng ngực truyền tới.
“Đừng tưởng rằng em không
có nghe, anh vừa mới nói, anh vừa mới nói thật đáng tiếc.”
“Ách... ” Từ trước đến
nay luôn luôn trầm ổn cường đại, Trì Quy đại thần hiếm có dịp ngẩn
người, lúc kịp phản ứng với câu nói của cậu liền có chút không
biết là nên khóc hay cười.
“Tiểu Nhiên, anh không
phải ý tứ kia, cái đó cũng chỉ là cách nói mà thôi, ý của anh là,
vốn có lẽ bọn anh đã yêu nhau, nhưng thật tiếc là không phải, bởi vì
có một số nguyên nhân khác mà bọn anh không có... ”
Trì Quy lần đầu tiên cảm
thấy được bản thân thật phiền não, như thế nào chỉ một câu đã bị
tiểu tử kia làm cho nghẹn lời rồi giải thích lộn xộn, chuyện này nếu
là trước kia thì hoàn toàn không có khả năng.
Có chút buồn bực mà
nhíu nhíu mày, nghe thấy đứa nhỏ nằm trong ngực mình từ lỗ mũi hừ
hừ hai tiếng bày tỏ cảm xúc, đại thần quyết đoán quyết định nói
không bằng hành động, nhanh chóng lấy tay đem cái đầu vẫn cúi gầm kia
nâng lên, thừa dịp người còn không kịp phản ứng, tiến tới đặt môi lên
cái miệng vẫn còn chu ra tỏ vẻ không vui.
“... Umh... ”
Được rồi, tuy rằng không
biết người nào đó uống nhiều hay ít dấm chua, nhưng mà, chậc chậc,
hương vị vẫn là rất ngọt ngào mỹ vị.
Cứ như thế liền mang
người ra ăn không còn một mảnh.
Một vị đại thần nào đó
được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà tiến đến, một bên nhẹ
nhàng cắn cắn vào cái cằm tinh mịn lại đến khóe miệng của bảo bối
nhà mình, một bên lặng lẽ vói tay vào trong áo ngủ bằng bông rộng
thùng thình của người nào đó, qua lại xoa nắn có xu thế dần dần
xuống phía dưới.
“Làm gì... ư, anh làm... làm
gì vậy! Em... a, em còn chưa nói xong... ư... ừ... ”
Không quan trọng, chờ xong
rồi, anh cam đoan em sẽ không có tinh lực mà miên man suy nghĩ nữa.
Thân ái, anh cam đoan.
Nếu em vẫn không thể tin
tưởng.
Không quan trọng.
Chúng ta còn có cả đời.
Chậm rãi chứng minh.
Anh yêu em.
Tình yêu.
Duy nhất.