Từ ngày Yến Linh trở thành bạn gái của Hướng Phi, anh trong lòng tính toán đưa cô dung hòa vào thế giới của anh. Tuy Yến Linh nhiều lần viện
cớ từ chối đi cùng anh đến những nơi xa hoa của giới thượng lưu nhưng
cũng không thể lí do mãi hết lần này đến lần khác. Vì vậy dưới sự ép
buộc dụ dỗ của Hướng Phi Yến Linh thỉnh thoảng cũng đi cùng anh đến
những buổi dạ tiệc.
Nếu là trước đây thì khác, cô chỉ là nhân viên nhỏ bé của anh, đi đến những nơi này cô có thể ăn uống thỏa thích cũng
không cần chào hỏi hay giao tiếp với ai. Nhưng hiện tại cô đã là bạn gái của Hướng Phi mọi hành động lời nói đều có bao người dò xét, đánh giá.
Trong mọi lúc cô phải giữ hình tượng bản thân thật tốt, phải chú ý từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói để giữ thể diện cho người yêu.
Yến Linh
nhiều khi cảm thấy mệt mõi và chán ghét, có lúc mơ hồ nhận ra tình cảm
giữa cô và anh như còn thiếu một chút gì đó, chỉ một chút thôi nhưng hai người đã càng lúc càng căng thẳng.
Gần đây tập đoàn vừa tung ra
bộ trang sức thời trang dành cho phái nữ, Hướng Phi đã chọn Hoàng Uyên
làm người đại diện cho sản phẩm. Được biết Hoàng Uyên chính là ngôi sao
nổi tiếng nhất trong làn giải trí hiện nay, cô ta nhận lời làm đại diện
chính vì có chút giao tình với Hướng Phi.
Thế là lại có chủ đề cho những người rỗi hơi bàn tán trong văn phòng, topic lần này chính là:
“Bạn cũ và người yêu mới, ai mới là sự lựa chọn cuối cùng của chủ tịch”. Một số ít người ủng hộ Yến Linh, một số là fan hâm mộ của Hoàng Uyên
mong mỏi thần tượng sánh vai với Hướng Phi. Hầu hết đại đa số vẫn là
khách quan chờ xem kịch vui.
Yến Linh đối với những “tin vịt” từ
lâu đã có khả năng miễn dịch, hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhưng thật sự bản thân cô cũng có chút bất ổn, bởi vì nhiều lần bắt gặp ánh mắt thù
địch của Hoàng Uyên nhìn cô.
Đối với việc này Hà Vy vẫn là người
đồng minh tốt của Yến Linh, những lần bắt gặp Hoàng Uyên, Hà Vy luôn
liếc mắt xem thường, hoàn toàn không coi vào mắt. Hoàng Uyên xưa nay
quen được hâm mộ thái độ khinh thường của Hà Vy thật sự rất có ý nghĩa
khiêu khích.
Dạo này càng lúc Hoàng Uyên càng tự nhiên, lấy lí do công việc đường đường chính chính đến gặp Hướng Phi trong văn phòng,
những lần đó Yến Linh đều giận dỗi lấy cớ đi ra ngoài. Hướng Phi dường
như không quan tâm đến sự bất mãn của cô, đôi khi còn đi dùng cơm với
Hoàng Uyên. Có lần hai người họ còn cùng nhau đi dự tiệc.
Hôm nay, Hướng Phi không tăng ca, đã lâu anh ít có dịp cùng đi chơi với Yến Linh liền đưa cô đi ăn tối ở một nhà hàng theo phong cách Nhật Bản. Vừa vào
bàn Yến Linh đã cảm thấy có chút không thoải mái, ngay cả kiểu ngồi quỳ
gối trên thảm giống người Nhật cô càng cảm thấy không tự nhiên.
Yến Linh từ chiều đã đói đến hoa mắt, run tay thế nên thức ăn vừa bưng lên
cô lập tức hành động ăn vào món chính, món khai vị bị bỏ sang một bên.
Tuy kiểu ăn “mạnh mẽ” của cô cũng không có gì quá ngạc nhiên nhưng nơi
đây là khu vực VIP, có vài người vì hành động này không nén được tò mò
đưa mắt nhìn về hướng này, Hướng Phi thấy vậy liền nhắc:
“Em ăn vừa vừa thôi, đừng gấp. Đâu ai tranh ăn với em, bên kia mọi người đều nhìn em kìa”.
Yến Linh hơi ngừng tay, nói: “Mặc kệ họ, chẳng lẽ vì sợ người khác nhìn em
ngay cả ăn cũng không dám hay sao? Hơn nữa đây không phải là dạ tiệc cần gì phải giữ ý làm gì”.
Hướng Phi nhíu mày giọng nói hơi cứng rắn: “Tuy vậy nhưng nơi đây còn có nhiều người. Anh chỉ nhắc em ở những nơi
đông người nên chú ý một chút, em coi xung quanh có ai ăn uống giống như em không?”
Yến Linh bao lâu nay trong lòng dồn nén, thầm nghĩ
Hướng Phi chính là đang so sánh cô với Hoàng Uyên một lúc này cảm thấy
ấm ức không chịu đựng được liền phát tiết: “Tại sao em phải giống người
ta? Như vậy để làm cái gì? Lúc nãy em cũng không bảo anh đưa em đến nơi
này, anh sợ mất mặt khi đi chung với em thì đừng đi”
Hướng Phi
trên mặt hiện chút sắc giận, gần đây công việc có chút rắc rối, sản phẩm mới vẫn chưa thâm nhập được vào thị trường. Anh đang cảm thấy rất mệt
mỏi thì ngay lúc này thái độ ngang ngược của Yến Linh chẳng khác gì đang châm ngòi thuốc nổ, anh nói: “Em có biết đây là nơi nào không còn lớn
tiếng cãi nhau với anh? Em ngay cả một chút mặt mũi cũng không muốn giữ
cho anh sao?”
Yến Linh đứng dậy nhếch môi nhìn anh, nói: “Anh cứ ở đây từ từ mà giữ mặt mũi cao quý đi, tôi không dám ở gần người cao quý
như vậy”. Nói xong liền bỏ đi.
Trong nhà hàng mọi người đều bắt
đầu tập trung sự chú ý về phía này, hết nhìn cô gái vừa lớn tiếng vừa
quay đầu nhìn Hướng Phi. Hướng Phi khuôn mặt đỏ bừng, sự mất mặt này
trước nay anh chưa từng trãi qua, lúc này vừa tức giận thái độ bướng
bỉnh của Yến Linh vừa xấu hổ nơi công cộng. Anh gọi phục vụ thanh toán
tiền rồi cũng rời đi.
Lúc Hướng Phi ra đến cổng vừa lúc Yến Linh
đang ngồi lên một chiếc taxi, cô nhìn thấy anh liền hất cằm tỏ vẻ chống
đối ra hiệu tài xế cho xe chạy. Hướng Phi bị hành động này làm cơn giận
được đẩy tới cực điểm, thầm nhủ: “Càng lúc càng ngang ngược không biết
phép tắc, xem ra anh cần phải dạy dổ lại cho cô”.
Hướng Phi một
câu không nói cùng thư kí Lưu sang Hồng Kông công tác, Yến Linh cảm thấy anh đối xử với mình như vậy thì vừa giận vừa sợ. Trước đây họ từng cãi
nhau nhưng chỉ mấy tiếng đồng hồ Hướng Phi sẽ chủ động gọi điện thoại,
nếu không sẽ tìm đến chổ cô mà xin lỗi, lần này có lẽ hậu quả nghiêm
trọng hơn nhiều.
Yến Linh trong lòng không vui định cùng Hoài
Trung và Hà Vy đi chơi. Nhưng Hà Vy không rảnh, Hoài Trung hiện giờ đã
có cách đối phó với Hà Vy, anh gây áp lực cho phòng giám sát, vì vậy Hà
Vy bị công việc đè đến tối tăm mặt mũi. Mỗi ngày phải tăng ca gần mười
giờ, thời gian ngủ không quá sáu tiếng. Càng lúc cô càng mệt mỏi những
chuyện khác cũng không còn tâm trí quản nữa.
Liên tục hai tuần,
Hoài Trung mặt mũi gì cũng không muốn giữ, mỗi ngày đều cùng Yến Linh đi khắp quán ăn vĩa hè đến khu vui chơi. Càng lúc càng hứng thú, so với
khoảng thời gian phấn đấu trước đây, anh thực sự cảm thấy bên cạnh Yến
Linh dù là nơi góc chợ hay quán cóc vẫn là thiên đường.
Trong lòng Hoài Trung một thứ tình cảm mới dần dần hình thành, thứ tình cảm này
không ngừng thôi thúc muốn anh mỗi lúc đều mong thấy mặt Yến Linh, bên
cạnh cô và còn có khát vọng chiếm hữu. Hoài Trung đôi lúc nảy sinh ý
niệm: “Anh muốn giành Yến Linh từ trên tay của Hướng Phi, anh muốn Yến
Linh thuộc về anh”.
Nếu tình yêu là sự tham lam và ích kỷ Hoài Trung nhất quyết tham lam có Yến Linh, hậu quả không hối hận.
…..
Lại nói, Hướng Phi từ lúc quyết định đi công tác, mỗi ngày đều trông đợi
Yến Linh biết lỗi gọi điện thoại làm hòa với anh. Nhưng suốt nữa tháng
ngay cả tin nhắn cũng không thấy.
Trong việc lần này anh cương
quyết không nhượng bộ, anh bắt cô phải nhìn ra khuyết điểm, bấy lâu nay
anh đã dung túng rất nhiều khuyết điểm của cô, nếu cứ kéo dài e là Yến
Linh sẽ càng lúc càng không hiểu chuyện. Nếu Yến Linh muốn đứng bên cạnh anh suốt đời nhất định phải có sự thay đổi.
Hướng Phi mỗi ngày xử lý công việc cứ mỗi lúc nghĩ ngơi trong đầu toàn bộ hiện lên hình ảnh
cô gái hồn nhiên, chính anh cũng không hiểu từ khi nào trong lòng anh
địa vị Yến Linh quan trọng như vậy. Những khi anh tiếp xúc với người phụ nữ khác thì hình bóng ấy giống như bức tường ngăn cách, anh chỉ thấy
người phụ nữ đối diện dù là ai đều trở nên dung tục, tầm thường.
Hai tuần nay, trợ lí Lâm thường xuyên báo cáo tình hình của Yến Linh: “Mỗi
ngày cô vẫn đi làm đúng giờ, biểu hiện cũng không có gì khác thường.
Nhưng mà gần đây Hoài Trung luôn luôn bên cạnh Yến Linh dù là trong công ty hay bên ngoài, không biết hai người đó từ lúc nào đã thân thiết như
vậy”.
Hướng Phi không lạ gì tính cánh Hoài Trung, tuy dòng họ chỉ
có hai anh em nhưng mỗi người mỗi vẻ, tính cánh không hòa hợp. Hoài
Trung khác hẳn với anh, anh tính tình trầm tĩnh nhìn vào một bộ dáng
nghiêm khắc lạnh lùng, còn Hoài Trung trên miệng thường trực nụ cười
nhưng trong lòng tính toán cái gì không thể đoán biết. Điều anh quan tâm chính là đứa em họ này nổi tiếng phong lưu tình trường so với anh bề
dày có hơn chứ không có kém.
Đến lúc này thì Hướng Phi không còn
tâm trạng nào để giải quyết công việc, ra lệnh cho trợ lí Lâm qua Hồng
Kông thay anh xử lý, còn bản thân lập tức quay về Việt Nam.
Chiến
tranh lạnh của Yến Linh và Hướng Phi không vì sự đột ngột công tác của
Hướng Phi mà kết thúc. Trong công ty mỗi ngày Hoàng Uyên không hiểu vô
tình hay cố ý đều gọi điện thoai đến tìm, thái độ có lúc xấc xượt, có
lúc kiêu ngạo, hống hách. Yến Linh thực sự bị chọc giận, quyết tâm chiến tranh lạnh với Hướng Phi tới cùng.
Hướng Phi vừa về nước ngày hôm sau liền tổ chức cuộc họp báo cáo tình hình tiêu thụ của bộ sản phẩm
mới. Trong cuộc họp trưởng phòng kế hoạch vừa đứng lên trình bày thì
Hoài Trung dường như có cuộc gọi quan trọng cũng đứng lên đi ra ngoài.
Đến khi Hoài Trung quay lại Hướng Phi vô tình nhìn thấy trên tay Hoài Trung còn cầm chiếc điện thoại từ tốn cho vào túi, chiếc điện thoại đó tuy lạ mắt nhưng anh không để tâm, điều anh chú ý chính là móc khóa con rùa
bằng thủy tinh đong đưa được gắn vào điện thoại.
Cuộc họp vừa tan, Hướng Phi bước ra khỏi phòng. Hoài Trung đi cùng hướng với anh. Lúc này Hướng Phi nhìn em họ, anh nói: “Lúc nãy nhìn chiếc điện thoại em lạ
quá, cho anh mượn xem được không?”
Hoài Trung cười nói: “Anh khách sáo quá”. Nói xong lấy điện thoại ra đặt vào tay Hướng Phi.
Hướng Phi cầm chiếc điện thoại ánh mắt hơi sững lại, rõ ràng chính là con rùa nhỏ bằng thủy tinh hoàn toàn giống như cái móc khóa của anh. Hoài Trung thấy Hướng Phi sững sờ như vậy thì nói: “Điện thoại này là sản phẩm mới ra bên thị trướng Âu Mĩ, nếu anh thích em tặng cho anh, có điều em phải giữ lại cái móc khóa”.
Hướng Phi nhướng mày hỏi: “Móc khóa trẻ con này quan trọng với em vậy sao?”
Hoài Trung vẻ mặt sáng ngời nói: “Cái này của bạn gái em tặng, cô ấy hơi
ngốc và trẻ con, cổ bảo em nếu làm mất con rùa này sẽ tuyệt giao với
em”.
Hướng Phi nghe Hoài Trung nói vậy trong đầu liền liên tưởng
đến cô gái đó là Yến Linh, nhất thời trái tim từng trận tê buốt, trong
thâm tâm vô cùng lo lắng và hoảng hốt.
Anh gượng cười trả điện
thoại cho Hoài Trung, nói: “Anh chỉ xem thôi, cũng không hứng thú lắm.
Bạn gái em đã nói vậy em nên giữ cẩn thận”. Nói xong liền đi trước một
bước.
Hoài Trung gật đầu bước sau lưng Hướng Phi khóe môi điểm nhẹ một nụ cười, không ai hiểu nỗi ý nghĩa của nụ cười này nhưng chắc chắn
một điều đây chính là nụ cười của một người nào đó chứ không phải của
một Hoài Trung luôn thân thiện dễ gần.