Kết luận của bà Hứa đối với biểu hiện ngày hôm nay của Yến Linh có thể nói bằng hai chữ: “Hài lòng”.
Từ lúc ra khỏi nhà hàng, hai người bắt đầu đi vào trung tâm thương mại, bà cố tình muốn tặng Yến Linh một bộ quần áo, bảo cô tùy ý chọn lựa coi
như bà cám ơn cô đã mời cơm. Bà quả không nghĩ Yến Linh một mực từ chối, mãi đến khi bà cương quyết ép buộc cô mới miễn cưỡng đồng ý. Quả nhiên
nằm ngoài dự tính của bà, Yến Linh đi đến gian hàng giảm 50% cẩn thận
chọn một bộ mặc thử.
Bà Hứa tuy chưa nói là mất mặt nhưng cũng
ngượng khi ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn bà, bà cũng không nghĩ cô sẽ
hành động như vậy cuối cùng không kịp trở tay.
Bà Hứa cũng chọn mấy bộ, Yến Linh cũng có chút kiến thức tư vấn cho bà vài bộ vừa mắt. Điểm này làm cho bà có chút ưng ý.
Hai người đi đến quầy mỹ phẩm, lĩnh vực này Yến Linh như người mù đi chợ,
một chút kiến thức cũng không có. Bà Hứa hỏi loại nào cô cũng mờ mịt
không biết, có khi còn nói loạn tác dụng. Bà thực sự không hiểu gương
mặt trang điểm kỹ hiện tại là tự cô làm hay thuê mướn ở đâu ra nữa.
Không để bà thắc mắc quá lâu cô đã lí nhí nói: “Những cái này cháu không
biết. Bình thường cần cháu đều ra tiệm trang điểm, thật là xin lỗi cháu
làm dì mất hứng rồi”.
Bà Hứa quả thật lúc đó chỉ muốn cười to,
không ngờ cô bé ngây thơ đến vậy. Thế cũng tốt bà không phải lo sau này
Hướng Phi bị vợ lấn lướt. (Tác giả: Tôi xỉu, bà đúng là khéo lo quá, con trai bà còn ai dám ức hiếp sao?)
Ông Hứa ngồi bên cạnh nghe vợ
mình đang huyên thuyên khen ngợi con bé cũng có chút lấy làm lạ, thầm
đoán cô bé kia quả là giỏi chỉ có một ngày đã lấy được lòng của bà,
chẳng bù với ông ngày đó theo đuổi bà đến hai năm.
Ông Hứa trầm
giọng nói: “Con bé đó thật sự không có gì với Hoài Trung sao? Tôi lo tụi nó nhập nhằng dẫn đến anh em bất hòa. Hơn nữa ba của Hoài Trung đã mất
sớm nó vốn thiệt thòi hơn Hướng Phi nhà ta. Bà xem xét cẩn thận hãy
tính”.
Bà Hứa nói: “Tôi đã hỏi trợ lí Lâm rồi, cậu ấy nói hai đứa
không có gì bất thường. Có lẽ con bé không thích Hoài Trung đâu. Tôi để ý lúc nhắc đến Hoài Trung con bé vẻ mặt rất thản nhiên không giống như
nói về người yêu”.
Ông Hứa gật đầu: “Vậy thì tốt. Thế bà định giảng hòa tụi nó thế nào đây?”
Bà Hứa vẽ mặt đắc ý: “Tôi tất nhiên là có cách hay, ông đợi mà xem”.
…
Dạo này nhiệt độ ở phòng chủ tịch đã rơi xuống độ âm, e rằng không khí này
so với mùa đông đang tràn về còn đáng sợ hơn, có khả năng nơi này sắp
sửa thành Bắc Cực.
Từ ngày xãy ra chuyện hiểu lầm nghiêm trọng đó, lập tức Hoàng Uyên chị chấm dứt hợp đồng đại diện tại Hướng Đông. Sau
đó là sự việc bị phanh phui trên mấy tạp chí lá cải. Yến Linh đối với
việc này chịu không ít ủy khuất, hứng chịu những lời phê phán của mọi
người.
Thời điểm này đang cận tết công việc quả là rất nhiều, mọi
người tăng ca đến chín giờ vẫn chưa làm xong, chỉ hận thời gian quá ít
không đủ để hoàn thành công việc.
9h30 Yến Linh cẩn thận sắp xếp
văn kiện cất vào tủ hồ sơ khóa lại. Cô cầm túi xách chuẩn bị về, Hướng
Phi thấy cũng đã trễ cũng đứng lên nói: “Khuya rồi, để tôi đưa về”.
Yến Linh chân không dừng lại tiếp tục đi vào thang máy, Hướng Phi tắt hết
đèn trong phòng nhanh chóng đi theo cô cũng vừa kịp lúc, trước khi cửa
thang máy đóng lại. Yến Linh ánh mắt nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy đang chậm thay đổi như muốn nhanh chóng tránh xa anh.
Thang máy vừa đến tầng bốn đột nhiên dừng lại, đèn cũng vụt tắt, hình như là
bảo vệ không biết có người còn ở lại nên đã ngắt điện. Yến Linh nhất
thời hoảng hốt, tưởng đến hậu quả thang máy có thể bị rơi xuống hoặc
chết ngạt trong đây sợ hãi lắp bắp: “Làm…làm sao bây giờ?”
Hướng Phi trấn an: “Không sao, đừng lo lắng để anh gọi bảo vệ”.
Anh liên tục gọi mấy cuộc điện thoại reo nhưng không có ai nghe máy. Anh bước đến đập vào cánh cửa thử đẩy ra nhưng vô ích.
Yến Linh giọng run run: “Không…được …sao?”
Hướng Phi thở ra : “Không có ai ở đó có lẽ họ đi đâu đó, rất nhanh sẽ trở lại thôi, yên tâm”.
Yến Linh làm sao có thể yên tâm, tình huống này cô từng nghe nhưng không
nghĩ có lúc mình chính là nạn nhân. Cô ngồi thu người ở góc thang máy.
Hướng Phi không nghe tiếng cô, theo ánh sáng xanh mờ nhạt của điện thoại anh
thấy cô đang ngồi co ro vào góc, chắc là rất hoảng sợ. Anh bước đến ngồi bệt xuống bên cạnh cô nói: “Đừng sợ, còn anh bên cạnh, sẽ không sao
đâu”.
Yến Linh mỗi ngày đối với anh vì những chuyện trước đây vẫn
cố tình xa cách, ngay lúc này đang trong tình huống nguy kịch cảm thấy
bao nhiêu chuyện xãy ra đều không quan trọng nữa, sà vào lòng anh.
Hướng Phi tay trái dịu dàng nắm tay cô, cảm thấy rất lạnh. Anh cầm tay cô cho vào áo mình nói: “Tay em lạnh quá, như vậy sẽ ấm hơn”.
Hai người
im lặng không nói gì, một lúc sau Hướng Phi chợt nhớ ra một việc nói:
“Để anh gọi cho người khác bảo họ quay lại công ty giúp chúng ta”.
Nhưng lời vừa dứt thì ánh mắt hiện lên sự thất vọng: “Điện thoại không có sóng”.
Anh cảm giác cả người Yến Linh như run lên, anh xiết chặt đôi tay ôm cô vào lòng: “Có anh đây, đừng lo lắng gì cả”.
Yến Linh im lặng một lúc trong lòng anh nhỏ giọng nói: “Em sẽ không sợ”.
Hướng Phi lấy tay vuốt tóc cô, cử chỉ thân thiết giống như ngày nào. Yến Linh không nhịn được nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, ngày sinh nhật đã khiến anh mất mặt đến như vậy”.
Hướng Phi lắc đầu: “Em không có lỗi, chính anh không tốt. Là anh đã làm em buồn”.
Yến Linh hỏi: “Vì sao hôm đó anh bỏ em lại đó, có phải vì anh không cần em không?”
Hương Phi xúc động: “Không phải, là anh sai, anh không nên giận em. Đáng lẽ anh phải kiên nhẫn và lắng nghe suy nghĩ của em”.
Bên ngoài thang máy dường như có tiếng động hình như là nhân viên đến mở
cửa thang máy. Chỉ nghe bên ngoài giọng người đàn ông nói: “Hứa chủ
tich, anh sao rồi?”
Hướng Phi trầm giọng: “Không sao, mau tìm cách mở ra đi”.
Giọng người đàn ông nói: “Thang máy hỏng rồi, tôi cố gắng tìm mọi cách cứu cậu ra ngoài, xin cậu cứ bình tĩnh”.
Bổng giọng bà Hứa vang lên: “Hướng Phi con không sao chứ?”
Hướng Phi ngạc nhiên không ngờ mẹ anh có mặt ở đây, anh trấn an: “Mẹ đừng lo, con vẫn ổn”.
Bà Hứa hơi run: “Mọi người đang cố gắng con kiên nhẫn thêm một chút”.
Lúc này Yến Linh trong lòng anh hơi thở yếu ớt, anh lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy”.
Yến Linh tay nắm chặt áo anh: “Em không sao, em muốn ngủ”.
Hướng Phi hoảng hốt: “Không được ngủ, em phải tỉnh táo. Mau, mau nói chuyện với anh đi”.
Yến Linh giống như con mèo nhỏ lười biếng vùi vào ngực anh nói: “Nếu họ
không cứu kịp, chúng ta sẽ như thế này chết đi. Anh có hối hận không?”
Hướng Phi cầm tay cô đưa lên mặt của mình nói: “Chỉ cần có em bên cạnh, anh không còn gì phải hối hận cả.”
Yến Linh giọng nói nhẹ như hơi thở: “Em cũng vậy, em có một câu nói với anh, anh có muốn nghe không ?
Hướng Phi nói nhanh: “Nghe, anh đang nghe đây”.
Yến Linh cố gắng nói từng chữ: “Em muốn nói là dù anh có nguyên ý bên cạnh
em suốt đời hay không, riêng em, em tình nguyện mãi bên cạnh anh, mãi
mãi”.
Cánh tay cô đang ôm anh từ từ buông xuống, Hướng Phi hoảng hốt lớn tiếng gọi: “Yến Linh, mau tỉnh dậy.”
“…”
Anh lay người cô thật mạnh, sợ hãi: “Em có nghe anh nói không? Mau tỉnh lại. Tỉnh lại đi”
“…”. Vẫn không có câu trả lời. Hướng Phi vực cô ngồi dậy đối diện anh, nhưng cả người cô như thân cây bị gãy ngã ập vào anh. Anh dựa người vào
tường thì thầm bên tai cô: “ Anh chấp nhận, anh lúc nào cũng tình
nguyện bên cạnh em . Em có nghe thấy không? Anh yêu em, rất yêu em”.
Cánh tay anh ghì chặt cô đôi mắt thất vọng, bất lực nhìn cánh cửa vẫn
đóng.
Bất ngờ cánh cửa vụt mở, Hướng Phi hai tay lập tức lảo đảo
đứng lên ôm Yến Linh lao ra ngoài như cơn lốc. Trong đầu anh chỉ có một ý niệm: “Yến Linh không thể chết, cô ấy nhất định phải sống”.