Yến Linh đi vào thang máy hồi hộp như tên trộm sợ bị bắt quả tang.
Nhưng sao mọi người hôm nay đều nhìn cô dò xét thế này. Chẳng lẽ tin tức còn nhạy bén hơn cả đội truyền tin trường cô hay sao? Nhưng cô còn chưa chính thức nhận lời Hướng Phi sao mọi người đều biết thế nhỉ?
Cô
càng bị mọi người nhìn thì càng luống cuống. Trong lòng than thầm: “Xong rồi, xong rồi, nếu mọi người biết cô phải lòng chủ tịch thì có khả năng ngày hôm nay phòng nhân sự sẽ gửi thư chúc mừng cô, chúc cô từ nay trở
thành thư ký tiền nhiệm lần thứ n+1 của chủ tịch”.
Cô nào biết ánh mắt mọi người nhìn cô nào phải vì đã rõ thực hư. Từ lúc mọi người thấy
chủ tịch nhiều lần phá lệ đi cùng cô dự tiệc trong lòng mọi người đã
thầm phỏng đoán vị trí bà Hứa chủ tịch trong tương lai là thuộc về ai?
Chẳng qua còn chưa chắc chắn xác định mà thôi. Hơn nữa trong lòng của họ hiện nay vị trí của "tảng băng Hướng Phi" đã bị hạ một bậc trong bảng
xếp hạng, mục tiêu của các sắc nữ bây giờ là Hoài Trung nha.
Chính bản thân của Yến Linh không biết bản thân của cô mới là tâm điểm gây sự chú ý của mọi người. Mọi ngày cô vào công ty luôn một vẻ nhiệt tình cởi mở, dù không biết người đối diện có thích mình hay không cũng cố lấy
lòng mà cười một cái, nhưng hôm nay thì sao?
Cô vừa bước vào cổng
đã ngó đông ngó tây, tiếp đến là ánh mắt dường như giấu diếm bí mật
trọng đại. Dáng đi thì vội vội vàng vàng như muốn trốn tránh. Nếu không
phải vì cô là thư ký riêng của chủ tịch thì có khả năng mọi người cho cô là nội gián từ công ty đối thủ gửi sang.
Yến Linh nhẹ nhàng mở
cửa phòng nhìn thấy Hướng Phi đang ngồi chăm chú làm việc, hơi thắc mắc: “Anh quên chuyện tối qua rồi sao?” Cô vừa thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy ấm ức. Cái người này làm cô một đêm mất ngủ hiện giờ có thể ngồi ung dung
đến thế, thật là quá đáng!
Nhắc lại chuyện tối qua, Yến Linh sau
khi vào phòng gác tay lên trán suy nghĩ phải trả lời đề nghị của Hướng
Phi như thế nào? Cô từng nghe Thảo Nguyên nói khi mình muốn đánh giá một người trước hết phải liệt kê những ưu điểm, sau đó là những khuyết điểm của người đó, như thế mới có một kết luận chính xác và khách quan.
Hướng Phi thì có những ưu, khuyết điểm nào nhỉ?
Ưu điểm của hắn
sao mà ít quá đi, cô vắt óc nghĩ mãi mới có một điểm: Hắn khi chăm sóc
cô thì thái độ rất ôn nhu và nhiệt tình, cô cân nhắc đây có coi là ưu
điểm hay không? Nghĩ một lúc thấy đây là ưu điểm cũng hợp lí vì ít nhất
nó cũng là lí do cô cảm thấy không chán ghét hắn.
Nhưng khuyết
điểm thì sao nhiều thế? Từ lúc quen hắn đến bây giờ cô toàn thấy khuyết
điểm của hắn, để cô liệt kê nhé: Lớn tuổi hơn cô đến gần mười tuổi, tính tình thì kiêu ngạo, hay dùng thủ đoạn chèn ép người khác, tâm địa nhỏ
mọn mà lại thù dai, còn có bá đạo không nói lý lẽ. Nhất là độ hấp dẫn
của hắn rất cao có rất nhiều người thích hắn, nếu một lúc nào đó hắn
thấy chán cô không phải cô vô cớ bị “đá” hay sao?
Trăn trở mãi cô
vẫn cảm thấy là người này vốn không tốt lắm, nhưng sao cô cũng thấy hơi
thích hắn? Lúc ở bên hắn cô cảm thấy rất an tâm, rất tin tưởng.
Thôi thì cô mặc kệ hắn là người xấu như thế nào? Hắn đã tốt với cô như vậy,
cô cũng nên thử cùng hắn tìm hiểu một lần, chuyện sau này đến đâu
tính đến đó.
Trong lòng đã có quyết định thế nên hôm nay cô mới
thấp thõm vào công ty. Ai ngờ hắn biết cô vào vẫn không thèm nhìn cô nửa mắt. Tuy nhiên Yến Linh cô đây cũng không dễ bị ức hiếp, hắn không hỏi
tới cô thì cô hỏi hắn. Tình cảm là trách nhiệm của hai người, không phải sao?
Yến Linh bước đến gần bàn Hướng Phi nói: “Hướng Phi, chuyện hôm qua anh nói tôi đã suy nghĩ kĩ rồi…”
Cô ngừng lại chờ phản ứng của anh mới nói câu trả lời của mình, nhưng mãi
đến khi cô nói xong anh vẫn như cũ ngồi yên lặng, “Như thế này là sao?
Hôm qua có phải anh lỡ lời nói ra bây giờ hối hận nên mới cố tình giả
ngu?”
Hướng Phi từ lúc nghe tiếng Yến Linh mở cửa bước vào thì
trong lòng lại một phen hồi hộp. Sáng nay anh đến công ty rất sớm ngồi
vào bàn đem báo cáo chi nhánh ra xem nhưng đọc mãi mà cũng không vào đầu được chữ nào, cố gắng thế nào cũng không tập trung”.
Anh từ nhỏ
đã phải gánh trách nhiệm là người thừa kế Hướng Đông. Áp lực trên vai vô cùng lớn, nhất định phải tài giỏi, phải hơn người. Trong lòng anh lúc
nào cũng suy nghĩ đến cơ nghiệp bền vững của họ Hứa, phải làm thế nào để không phụ sự kỳ vọng của cha anh.
Tuy từ lúc đi học đã có biết
bao cô gái nhìn anh ngưỡng mộ, biết bao lần anh nhận được lời tỏ tình
nhưng anh trên vai gánh nhiều trọng trách đâu còn thời gian để nói
chuyện yêu đương. Đến khi đã tiếp quản vị trí chủ tịch tập đoàn Hướng
Đông, anh một mặt củng cố thực lực, tranh thủ các mối quan hệ, một mặt
phải mở rộng phát triển thị trường ra nước ngoài. Cho đến thời gian gần
đây khi công việc dần đi vào quỹ đạo, thì tâm anh như đã lạnh đối với
tình yêu cảm, thấy toàn là trò trẻ con.
Nhưng sự xuất hiện của cô
bé Yến Linh ngây thơ, ngốc nghếch từng bước làm ấm lại trái tim của anh. Anh từ một người trầm tĩnh trở thành vui buồn bất thường. Anh từ một
người quen sự phục vụ trở thành biết quan tâm, chăm sóc người khác. Anh
từ một người thông minh hơn người lại có những cách hành xử ngớ ngẩn.
Giống như chỉ số IQ của anh cũng có nguy cơ giảm dần về cực tiểu.
Tuy nhiên chỉ cần có cô bên cạnh anh lại thấy cuộc sống không còn những tàn nhẫn đấu tranh, anh dần dần thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa. Cô
lương thiện, cô hòa nhã, cô mang đến cho anh nhiều cảm xúc mới mẽ. Anh
như con thuyền đang phiêu dạt mơ hồ trong biển khơi thì cô chính là kim
chỉ nam giúp anh định hướng, cho anh biết anh cập bến nào sẽ được bình
yên?
Hướng Phi trước nay đối với bản thân rất là tự tin, thương
trường đắc ý. Xét về năng lực, ngoại hình, tiền tài anh đều không nghĩ
thua ai nhưng Yến Linh chính là một cô gái cá tính khác người, đối với
những thứ này cô dường như không để tâm. Anh thật sự lo lắng trong lòng
cô có bao nhiêu thiện ý dành cho anh? Thái độ kinh ngạc của cô tối qua
làm anh cả đêm bất an. Hiện tại anh giả vờ như không nghe thấy kỳ thực
trong lòng thực sự sợ hãi, lòng bàn tay cũng đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng cô đang chủ động nhắc lại chuyện tối qua bằng thái độ ngập ngừng. Có lẽ
nào cô từ chối?
Trái tim anh đập bình bịch như sắp nhảy khỏi lồng
ngực, dỏng tai lắng nghe nhưng lúc này cô chỉ im lặng, có phải vì cô cân nhắc có nên nói ra hay không? Có phải cô sợ sự thật làm anh tổn thương?
Hướng Phi trong lòng ôm bao nhiêu nghi vấn, vẫn không thấy Yến Linh không có
hành động gì tiếp theo. Anh ngần ngừ một lúc rồi quyết định đối diện với cô. Dù thế nào anh cũng không thể cứ mãi trốn tránh, nếu cô không đồng ý nhất định phải cho anh một lí do.
Hướng Phi ngẩng đầu đứng lên
bước đến đối diện với cô, bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh giống như buồn bã, tim anh giây phút bị hẫng một nhịp, bao nhiêu can đảm hiện tại biến mất không thấy tăm hơi. Anh gượng cười nói: “Em không cần cảm thấy khó xử,
thật sự anh cũng đoán em không thích anh. Sau này chúng ta vẫn có thể
làm anh em”. Nói xong không dám nhìn Yến Linh bước thẳng ra cửa.
Yến Linh một thoáng sững sờ quay người lại, giọng nói có chút tức giận: “Ai nói muốn làm anh em với anh, em chính là muốn làm bạn gái của anh”.
Hướng Phi vừa đi đến cửa nghe xong câu nói của Yến Linh toàn thân như muốn
đóng băng, chân đang bước chợt dừng lại. Cô nói tiếp: ”Tối qua vì một
câu nói của anh làm em cả đêm mất ngủ, hôm nay anh có thể dùng hai từ
“anh em” phủ định toàn bộ hay sao? Anh là tên đáng ghét, cực kỳ đáng
ghét”. Thanh âm run run dường như có rất nhiều uất ức và tủi thân.
Tảng đá trong lòng Hướng Phi được trút bỏ xuống. Anh quay người đi về phía
cô nhìn thấy cô khóe mắt ươn ướt, anh nhẹ đưa tay lau giọt nước mắt đang trực rơi, dịu dàng nói: “Anh xin lỗi, là anh không tốt, em đừng khóc
nữa. Từ nay về sau em chính là bạn gái anh”. Sau đó dang tay ôm cô vào
lòng.
Yến Linh trong vòng tay ấm áp của anh, má áp vào ngực anh
nghe nhịp tim anh đập mạnh, bao nhiêu xúc động, bao nhiêu yêu thương hòa vào nước mắt, rấm rứt khóc”.
Hướng Phi xiết nhẹ vòng tay như muốn cô tan chảy hòa vào mình. Lúc này anh nghe trong lòng như có cơn gió
xuân nhẹ nhàng ấm áp thoãng qua, xua tan đi tất cả những phiền muộn
trong quá khứ, hứa hẹn cho một tương lai thật nhiều hạnh phúc.
Anh tự hỏi: "Yêu là đơn giản như thế sao? Chỉ cần được ôm người yêu vào
lòng đã cảm thấy thế giới ngoài kia dù có thành như thế nào cũng không
còn quan trọng nữa sao?"